[Dịch]Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 49 : Chương 43




Editor: Ngọc Anh

Xưởng nhỏ bỗng nhiên xảy ra chuyện khiến người ta sợ hãi như vậy, Tô La biết mấy công nhân đều bị dọa cho hoảng sợ, thế là để cho các nàng nghỉ ở nhà hai ngày, hai ngày sau đó đến làm thú bông.

Để ngăn ngừa chuyện tương tự này xảy ra một lần nữa, Thôi Vô Nhàn âm thầm sai người giúp đỡ xưởng nhỏ, tránh lại để bọn du côn vô lại không biết phân biệt lại lần nữa làm phiền. Hắn tuy rằng không nói với Tô La việc này, nhưng Tô La lại không phải một cô nương cái gì cũng không biết. Không đến mấy ngày, đã biết những chuyện Thôi Vô Nhàn làm.

Trong lòng Tô La tất nhiên là vô cùng rõ ràng, ngày đó nếu không phải Thôi Vô Nhàn đúng lúc xuất hiện, khẳng định là mấy tên vô lại sẽ không dễ dàng rời đi như vậy. Lúc này biết Thôi Vô Nhàn âm thầm làm chuyện kia, trong lòng trừ cảm kích không có cách nào nói ra, còn có tình cảm không muốn cho người khác biết.

Sau mấy ngày, xưởng nhỏ bên kia quả thật là yên tĩnh lại, ở trên trấn vô tình chạm mặt phải mấy tên vô lại, mấy tên đó đều mặt trắng bệch, lấy tốc độ cực nhanh rời khỏi tầm mắt nàng, chỉ sợ chậm một bước là sẽ không thể đi được.

Tận mắt thấy mấy tên đó sắc mặt sợ hãi như vậy, chút bất an mơ hồ trong lòng Tô La rốt cục có thể để xuống. Đến xưởng nhỏ cùng mấy công nhân uyển chuyển nói chuyện đến đây, chỉ thấy các nàng đều lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đến tận đây, chuyện khiến không ít người lo lắng rốt cục hạ màn.

Khi trời mới chỉ tờ mờ sáng, Tô La tỉnh lại, nàng cũng không giống như thường ngày tiếp tục nằm trên giường một lát mới rời giường, mà là trực tiếp đứng lên cầm xiêm y mặc vào.

Hôm nay là ngày Tô Uyển Nhi xuất giá, trước đó nàng đã đáp ứng qua giúp đỡ một chút. Ngày đại hỉ như vậy, tất nhiên là không thể chậm trễ.

Đợi Tô La rửa mặt xong đi tới nhà Tô Uyển Nhi, trong nhà Tô Uyển Nhi đã có không ít người tới. Trừ mấy bạn tốt của Tô Uyển Nhi, còn lại đại đa số đều là phụ nhân trong thôm, về phần nam tử trong thôn ở ngoài phòng giúp làm chút việc khác.

Bảo là muốn tới đây giúp đỡ, Tô La cũng thật sự không biết nàng có thể giúp chuyện gì. Kiếp trước bạn bè kết hôn, nàng chỉ là một khách mời bình thường. Trong trí nhớ ở cổ đại gần đây nhất có tham gia một hôn lễ của một cô nương, chỉ là trong thôn có nam tử đón dâu, cùng người trong thôn đi qua uống chén rượu mừng mà thôi.

Thế là, Tô La đi tới nhà Tô Uyển Nhi thì không biết phải làm gì mới tốt, chỉ có thể ngây ngô như cây gỗ đứng ở một bên nhìn xem có thể giúp được cái gì. Mấy phụ nhân thì lại rất rõ ràng thành thân nên cần làm chuyện gì, khi có chuyện cần giúp đỡ, thấy ai rảnh thì gọi mấy tiếng.

Vì vậy, tuy không hiểu được phải giúp đỡ ra sao, nhưng có mấy phụ nhân kia chỉ huy, Tô La thật sự là giúp được không ít việc. So sánh với ở ngoài giúp đỡ nhà Tô Uyển Nhi, nàng cũng có chút muốn đi vào khuê phòng Tô Uyển Nhi nhìn mấy hỉ nương giúp nàng ấy trang điểm ra sao. Đáng tiếc những cô nương chưa xuất giá không thể tùy ý vào trong, bằng không nàng đã sớm muốn xông vào nhìn xem.

Lúc trước trong thôn cũng có cô nương đến tuổi gả đến thôn xóm khác, tuy nhiên mấy cô nương đó cùng nàng quan hệ bình thường, chỉ dừng ở quan hệ người cùng thôn. Cho nên nàng cũng không có kiến thức chân chính về hôn lễ nông thôn cổ đại tới cùng là như thế nào, lúc này có thể chính mắt nhìn xem Tô Uyển Nhi xuất giá, muốn nói không kích động là không thể.

Sáng sớm đã bận rộn, không dễ dàng đợi tới giờ lành, một trận chiêng trống diễn tấu vô cùng náo nhiệt từ xa mà đến gần. Không lâu sau, tân lang ở thôn bên cạnh rốt cục đến ngưỡng cửa nhà tân nương.

Hôn sự ở thôn nhỏ tất nhiên là không to bằng hôn sự nhà giàu có ở trấn trên, tuy là như thế, nhưng cấp bậc lễ nghĩa hôn sự cũng không thiếu chút nào. Cùng tân lang cả người mặc áo gấm đỏ phía sau là kiệu hoa bốn người khênh, cuối cùng đó là đội ngũ đón dâu cũng không nhiều.

Tô La cùng người trong thôn cùng nhau đứng ở một bên xem tân nương ra khỏi nhà, tiếp theo được tân lang nâng lên kiệu hoa, sau đó kiệu hoa được bốn kiệu phu vững vàng nâng lên, sau đó cùng tân lang từng bước không nhanh không chậm đi, ngay sau đó lại là một trận chiêng trống diễn tấu vô cùng náo nhiệt.

Sống ở chỗ này nửa năm, đơn giản tựa như mơ mà không phải mơ, thấy bây giờ cũng rất chân thật, trong lúc đó tới giờ đã trải qua không ít chuyện. Vừa mới bắt đầu tình bạn với Tô Uyển Nhi có lẽ chỉ là bởi vì ký ức ràng buộc, nhưng theo dòng thời gian ngày từng ngày trôi qua, nàng cũng chậm rãi đem Tô Uyển Nhi trở thành bạn tốt của nàng.

Vì vậy, giờ phút này nhìn thấy bạn tốt có tình cảm sâu nặng rốt cục đã xuất giá, trong lòng ít nhiều cũng thay nàng ấy cảm thấy vui vẻ, lại mang theo chút buồn bã mơ hồ. Cổ đại dù sao cũng không bằng hiện đại, có thể tùy lúc rủ nhau ra ngoài đi dạo phố, đi ăn cơm gì đó, sợ rằng về sau có thể cơ hội gặp mặt cũng sẽ ít càng thêm ít.

Qua mấy ngày, Tô La lại gặp Đổng lão gia tới đây vận chuyển hàng hoá, thế là tích cực đi đến trấn nhỏ. Một ngày đi một hai chuyến, đa số thời gian đều ở trong xưởng nhỏ, nghiêm túc chịu khó làm tiểu hỏa kế tích cực.

Lúc này, Tô La vừa mới đi tới xưởng nhỏ. Không nghĩ đến vừa vào cửa đã nhìn thấy Tô Uyển Nhi mấy ngày trước đây mới gả đi, phút chốc có chút kinh ngạc chớp chớp mắt. Tuy rằng nàng cảm thấy Tô Uyển Nhi vẫn sẽ tiếp tục tới xưởng nhỏ làm thú bông, nhưng không nghĩ đến nhanh như vậy đã tới .

Lúc trước Tô Uyển Nhi nói qua với nàng, thành thân xong vẫn có thể tiếp tục tới xưởng nhỏ hay không. Nàng tất nhiên trả lời là có thể, nàng cũng chưa từng nói mình không thuê phụ nhân. Chỉ cần nhà chồng các nàng ấy đồng ý, nàng tất nhiên là sẽ không bởi vì các nàng ấy đã lấy chồng mà từ chối các nàng ấy tới đây, bằng không lúc trước đã không thuê mấy phụ nhân kia.

“Uyển nhi, sao cô không ở trong nhà nghỉ ngơi thêm mấy ngày nữa?” Tô La không hiểu nhìn Tô Uyển Nhi, trước đó nàng ấy đã nói, thành thân là ngày trọng đại của cuộc đời, nếu mà Tô Uyển Nhi muốn tiếp tục tới xưởng nhỏ, có thể thừa cơ hội vừa mới xuất giá, ở trong nhà thêm mấy ngày, không nghĩ tới nàng ấy nhanh như vậy đã chạy tới.

“Không được, ta đã nghỉ ngơi đủ rồi, nếu không tới đây, trong lòng sẽ cảm thấy không nỡ.” Tô Uyển Nhi sau khi lấy chồng lần đầu lộ diện trước mặt mọi người ở xưởng nhỏ, lúc này nghe mấy lời của Tô La, khuôn mặt trắng nõn bóng loáng không nhịn được mà nóng lên cuồn cuộn, trong chốc lát nhiễm lên vẻ thẹn thùng mới về làm vợ người.

Trong xưởng nhỏ có mấy phụ nhân đã gả chồng, mấy người nhìn thâý trên mặt Tô Uyển Nhi thẹn thùng đỏ ửng, rất ăn ý nhìn nhau cười một cái. Các cô nương khác đã hứa hôn, hoặc là đã đến tuổi thành hôn sắc mặt cũng không khỏi đỏ lên, đoán rằng các nàng ấy đều đang nghĩ đến không bao lâu nữa cũng sẽ đến lượt mình.

Nghe lời Tô Uyển Nhi nói, Tô La khẽ cười cười nói: “Chuyện thành thân tốt như vậy, nghỉ ngơi thêm mấy ngày cũng được mà. Tuy nhiên, cô đã nghĩ tới đây sớm một chút, vậy tùy cô đi, ta cũng không cùng cô nhiều lời, đi làm việc khác trước.”

“Ừ, cô đi đi, nếu có gì cần giúp đỡ , cứ việc phân phó.” Nói đến việc thú bông, vẻ mặt Tô Uyển Nhi trở nên đặc biệt nghiêm túc. Ở thôn nhà chồng nàng cũng có không ít nữ tử biết về xưởng nhỏ, các nàng đó đều muốn đến xưởng nhỏ làm việc.

Tô Uyển Nhi hiểu rất rõ công việc này thật sự là công việc rất khó có được, nếu như Tô La cần thuê thêm một vài người tới đây, sẽ không lo không có người. Bởi vậy, Tô Uyển Nhi rất coi trọng việc này, không muốn mất đi công việc tốt như vậy.

“Được, nếu mà thực sự cần các cô giúp đỡ, ta sẽ tới gọi .” Nói xong, Tô La xoay người đi về gian phòng để thú bông.

Đợi nàng đi đến trước cửa gian phòng, nàng vừa vặn thấy bóng lưng nhỏ gầy vô thanh vô tức của Diêu thị ở đối diện, đồng thời cũng thấy bờ vai đơn bạc hơi run rẩy không dễ dàng phát hiện vì đang khóc.

Tô La đảo mắt, cảm thấy cân nhắc nên hay không nên qua nhìn xem Diêu thị. Trải qua một khoảng thời gian chung sống, nàng cũng biết Diêu thị là một nữ tử ngoài mềm trong cứng, bằng không tỷ ấy cũng sẽ không thân cô thế cô mang theo con trai từ Trữ châu xa xôi đi tới trấn nhỏ hẻo lánh.

Ngày đó đưa mẹ con Diêu thị vào xưởng nhỏ, tuy nhìn thấy trong mắt tỷ ấy biểu lộ lòng cảm kích thâm hâu, nhưng chưa từng thấy tỷ ấy có một mặt nhu nhược như thế. Nữ tử quả thật là làm ra từ nước! Nhất là nữ tử một thân một mình mang theo con ra ngoài sống.

Nghĩ một lát sau, Tô La vẫn đi tới, còn chưa mở miệng, Diêu thị dường như đã phát hiện có người tới, động tác đôi tay giống như là xoa xoa nước mắt. Sau đó thấy Diêu thị chậm rãi xoay người lại khi nhìn thấy Tô La thì lộ ra một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng.

“Tô muội hôm nay sao tới sớm như vậy?” Diêu thị mở miệng trước hỏi han Tô La, trong mắt dường như có chút cầu xin nhàn nhạt, giống như là không hi vọng Tô La hỏi chuyện vừa mới xảy ra.

Tô La quả thật có ý nghĩ muốn hỏi Diêu thị một chút xem là vì chuyện gì mà thương tâm, nhưng thấy dáng vẻ Diêu thị đang không muốn cùng người nói nhiều, trong lòng biết dù nàng có hỏi , Diêu thị cũng sẽ không thật sự kể ra lý do tỷ ấy thương tâm.

Trong lòng mỗi người đều có chuyện mà không muốn nói cho người khác biết, hơn nữa Diêu thị cũng đã xảo diệu chuyển đề tài, Tô La cũng không miễn cưỡng, chỉ nói: “Mấy ngày nữa chính là lúc vận chuyển hàng hoá, muội muốn tới đây thu thập trước, tránh để hai ngày nữa bận không chịu nổi.”

“Tô muội nghĩ được thế thực sự là chu đáo, thật không biết là nam tử nào có thể cưới được nữ tử giỏi giang như muội.” Diêu thị nhìn Tô La thật lòng nói, trong lòng dường như cũng trở nên nhẹ nhàng một ít.

Tô La cười cười, chẳng hề trả lời. Kiếp trước ở thế giới kia, đa số đàn ông đều không thích phụ nữ quá mức cường hãn. Tin rằng ở cổ đại này, đa số nam tử cũng nghĩ như vậy thôi. Nàng kỳ thật chưa từng nghĩ qua phải làm nữ cường nhân gì đó, nhưng trong nhà phải dựa vào nàng, nếu mà không nỗ lực nhiều hơn, cuộc sống nhà bọn họ sẽ không tốt được như bây giờ.

“Ta giúp muội thu thập một chút đi, ít ra thêm một người cũng tiết kiệm được một ít thời gian.” Diêu thị thấy Tô La cười nhạt không nói, trong lòng cảm thấy thật là kinh ngạc. Theo lý thuyết bình thường nữ tử nhắc tới chuyện chung thân đều thẹn thùng không thôi, lại không nghĩ tới Tô La lại hờ hững như thế, nàng trước giờ còn chưa từng gặp qua nữ tử thong dong như vậy.

“Vừa mới nghĩ nhờ Diêu tỷ tới đây giúp đỡ chút, vậy chúng ta nhanh chóng đi đi.” Hai mắt Tô La lấp lánh tỏa sáng, khóe môi như có như không hiện một nét cười yếu ớt, dưới ánh mặt trời chiếu rọi xuống hiện ra mấy phần phong tình nói không ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.