[Dịch]Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 28 : Chương 23




Khi xoay người, Tô La nhìn thấy một người mặc váy vàng nhạt đứng đối diện, cô nương mặc váy dài mềm mại. Tuổi tác chắc tương đương nàng, răng trắng môi hồng khiến người yêu mến, mắt sáng như nước như oán như bi thương, trong con ngươi thoáng có bóng người.

Tô La híp mắt nhìn cô nương kia chậm rãi đi tới gần phía nàng, từ trên người mà xem, bóng dáng cô nương có chút quen thuộc, lại nhất thời nghĩ không ra khi nào chỗ nào nàng gặp qua người này, nghe qua giọng nói của người này. Bỗng nhiên nghĩ đến một cô nương mới vừa nói ở cuộc tỷ thí tài nghệ ở lễ hội ngắm hoa, Tô La nhất thời giật mình hiểu ra.

"Cô nương chính là 'cô nương Thư Hương' ?" Tô La sắc mặt bình thản hỏi thăm, không biết cô nương này gọi nàng lại là vì chuyện gì, trên mặt tận lực bảo trì một nét mỉm cười thoáng hiện như có như không.

Đứng ở bên cạnh Tô La Tô mẫu nghe thấy trong miệng Tô La "Cô nương Thư Hương", trên mặt lộ ra thần sắc giật mình. Bà tuy chưa từng chính mắt gặp qua cô nương Thư Hương, nhưng cũng nghe qua một vài lần. Nghe nói tuổi còn trẻ, đã trở thành cô nương kể chuyện ở trấn trên có tiếng.

Bây giờ may mắn chính mắt được thấy, quả thật là cô nương khéo léo linh lung, xinh đẹp khả ái. Tô mẫu nhìn cô nương Thư Hương tiến đến chỗ bọn họ, thấy hình như tìm Tô La, nhất thời cũng có chút tò mò nguyên nhân cô nương Thư Hương tìm tới Tô La.

"Ta họ Lưu, danh Thư Hương." Lưu Thư Hương giọng điệu nhàn nhạt trả lời một câu, trên mặt không có biểu tình dư thừa, hai tròng mắt lại giống như mang thần sắc không rõ ràng. Đôi mắt khi thấy Tô La gánh một gánh hàng không, có thâm ý khác nhìn Tô La một cái.

Tô La không có tâm tư đi phán đoán cái nhìn của Lưu Thư Hương có ý gì, giọng điệu so với Lưu Thư Hương còn lạnh nhạt hơn: "Không biết Lưu cô nương tìm ta có chyện gì? Nếu mà cô nương không có chuyện gì, ta liền đi trước."

Đôi mắt không để tâm giống như tùy ý nhìn Lưu Thư Hương một cái, trong lòng cũng yên lặng thầm nghĩ: Lưu Thư Hương có biểu tình kia, đoán rằng cùng cuộc tỷ thí tài nghệ ở lễ hội hoa có liên quan.

Quả nhiên, Lưu Thư Hương muốn cùng Tô La nói chính là chuyện ngày đó, chỉ thấy đôi mắt nàng ta gắt gao nhìn chòng chọc Tô La một hồi lâu, sau đó dùng giọng dịu dàng ôn hòa nói: "Thứ cho Thư Hương tài sơ học thiển(*), xin hỏi cô nương ngày đó xướng(hát) là ca khúc gì?"

(*) tài sơ học thiển: bất tài, kém cỏi.

Nghe vậy, Tô La hai mắt bình tĩnh nhanh chóng hiện lên một tia khác thường, thần sắc có chút phức tạp nhìn Lưu Thư Hương một lúc, đến khi Lưu Thư Hương cho rằng nàng sẽ không trả lời, mới chậm rãi trả lời: "Tiêu dao du."

"Tiêu dao du?" Lưu Thư Hương nhẹ nhàng thì thầm một tiếng, mi mắt nhìn xuống tay áo mình, yên lặng hồi tưởng ngày đó nghe khúc đấy. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng khúc ca đó từ trước tới nay, nàng ta cảm thấy là khúc ca êm tai nhất.

Nàng ta tuy là người kể chuyện, nhưng bình thường cũng thích nghe người khác xướng khúc, lại chưa từng nghe qua làn điệu du dương uyển chuyển như thế. Ngày đó nàng ta vốn tưởng rằng nàng ta không phải đệ nhất chính là thứ hai, ai biết nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, lại cướp đi vị trí của nàng.

Vừa mới nghe được kết quả, trong lòng nàng ta cũng có chút không cam. Chờ nàng ta thu hồi thần sắc, cô nương xướng khúc đã rời đi. Nàng ta có ý đi tìm, lại vẫn chưa tìm được, không nghĩ đến hôm nay rốt cục lại gặp được nàng.

Hơi hơi cúi đầu đôi mắt yên lặng nghĩ trong khoảnh khắc, lại ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng mẹ con Tô La. Lưu Thư Hương không nghĩ đến Tô La thế nhưng mà bỗng nhiên đi như vậy, nhất thời chỉ biết ngây ngốc nhìn tới nhìn đi người đi đường vội vàng trên đường.

"Nha đầu, nàng ta giống như còn có chuyện muốn cùng con nói, chúng ta đi như vậy, không tốt đi?" Tô mẫu nghiêng đầu nhìn lông mày nhíu lại của Tô La, bà không hiểu Tô La và Lưu Thư Hương đang nói chuyện, sao bỗng nhiên lại bỏ nàng ta lại.

"Muốn nói đã nói xong rồi, kế tiếp cũng không có cái gì để mà nói tiếp. Chúng ta vẫn là đi trước mua ít lần chỉ màu và vải dệt lần sau muốn dùng, lại mua ít gạo trở về." Tô La cũng không thấy Lưu Thư Hương sẽ cùng nàng có lời nói gì tốt, như vậy sớm tránh xa một chút còn tốt hơn.

Hôm nay mấy thú bông và tất cả hà bao đều bán được, kiếm cũng được hơn hai nghìn văn tiền đồng, xem như khó khi có được mùa thu hoạch lớn. Tô La cảm thấy quyết định đợi lát nữa cắt nửa cân thịt trở về, lần trước nếm qua thịt một lần, cũng đã qua một thời gian, quả thật phải cắt ít thịt trở về cho hai người kia trong nhà ăn.

Mua được chỉ màu để làm thú bông, vải làm hà bao, Tô La và Tô mẫu cùng nhau đi mua thịt heo ở quầy thịt lợn chỗ lần trước mua. Đợi hai người đến gần quầy bán thịt lợn, Tô mẫu duỗi tay kéo ống tay áo Tô La.

"Nương?" Tô La hai mắt mang theo nghi ngờ, không hiểu nghiêng đầu nhìn Tô mẫu, chợt lại cúi đầu nhìn ngón tay kéo ống tay áo nàng. Hàng năm làm lao động chân tay, việc nặng mà ngón tay trở nên thô ráp, khiến người ta cảm thấy trong lòng có chút chua xót.

"Nha đầu, chúng ta vẫn là đem ít tiền này để dành cho Tiểu Văn đi học đường." Tô mẫu liếc thịt heo một cái, lại lập tức dời tầm mắt: "Cho nên, chúng ta vẫn là không nên tùy tiện xài tiền bậy bạ, dù sao mấy ngày trước đây đã ăn qua, bây giờ không cần lại mua thịt heo ."

Tô La trong góc khuất mềm mại nào đó trong lòng tựa như là bị châm vào khiến đau, nàng tuy không phải một người mẹ, nhưng ít nhiều đều hiểu lòng Tô mẫu bây giờ. Nhiều năm trôi qua ngậm đắng nuốt cay, rất không dễ dàng mới đưa được hài tử đến trường, chỉ là muốn hài tử an an ổn ổn sinh sống nhỏ. Nghĩ cho hài tử nhà mình thật tốt, đoán đều là tấm lòng của mỗi mẫu thân.

"Nương, người đừng lo lắng chuyện tiền bạc, ta nói qua muốn đưa Tiểu Văn đi học đường sẽ không nuốt lời." Nhìn thịt heo một cái, Tô La lại nói: "Đã muốn đưa Tiểu Văn đi học đường, nên muốn cho hắn tinh thần dồi dào đi học nghe giảng bài mới tốt, hiện tại cho hắn bồi bổ cũng tốt ."

Kiếp trước mấy hài tử kiêng ăn các loại, dù chỉ uống nước cũng vẫn đủ dinh dưỡng nữa là. Nhưng đến nơi này, một năm có thể ăn được một ít thịt heo, cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn. Sự khác biệt này khiến trong lòng nàng có chút không nói ra mùi vị, chỉ có thể chôn sự lên men dưới đáy lòng.

Tô mẫu nghe lời nói của Tô La, lòng biết nàng nói đều không sai. Nhi tử nhà mình so với nam hài cùng tuổi đều nhỏ gầy hơn, có lẽ chính là bởi vì ăn lương thực không có dinh dưỡng. Cũng vẫn là đứa nhỏ mà phải cùng bà cùng nhau chịu khổ, bà thật cảm thấy xin lỗi nhi nữ(=con trai con gái) hiếu thuận hiểu chuyện như vậy.

Cắt nửa cân thịt heo liền đi tiệm gạo gần đó mua gạo, lúc này kiếm được không ít tiền, Tô La chuẩn bị mua một túi gạo nhỏ trở về.

Đến tiệm gạo, Tô La để Tô mẫu ở trước cửa tiệm gạo trông mấy gánh chứa các thứ, còn lại nàng đi vào tiệm gạo nhìn xem mua ít gạo ngon. Lựa chọn xong, Tô La lấy gạo ngon, liền bảo tiểu nhị cho nàng một túi gạo nhỏ.

Tiểu nhị tiệm gạo thấy có làm ăn lớn tất nhiên là cao hứng, mặt mày cong cong, vui tươi hớn hở chạy đi lấy gạo. Tô La lại nhìn gạo khác, không nhanh không chậm đi đến trước quầy, kiên nhẫn đợi tiểu nhị đem gạo chuyển ra tới, sau đó có thể trả tiền cho chưởng quầy.

Cũng lúc này, ở cửa tiệm gạo truyền tới tiếng nhốn nha nhốn nháo, Tô La từ ngưỡng cửa đi mấy bước, lại thấy mấy tên vô lại thất điên bát đảo ngã xuống đất, mấy gã nam tử đứng trước mặt một nam tử trưởng thành mặc cẩm y. Đứng phía sau nam tử chính là Tô mẫu, nhìn nam tử kia dáng vẻ tựa như là đem Tô mẫu bảo vệ ở sau người.

Tô La sắc mặt lúc này trắng bệch, bước nhanh đi đến bên cạnh Tô mẫu, hai tròng mắt tràn đầy nồng đậm lo lắng, kinh hoảng hỏi han: "Nương, người không có chuyện gì chứ? Chuyện này là thế nào?"

Tô mẫu lòng còn sợ hãi, trên mặt đều là tái nhợt, nhìn thấy nữ nhi nhà mình sắc mặt so với bà còn trắng hơn, thế là liền cố gắng trấn định, ngấp ngứ đem chuyện mới vừa phát sinh kể cho Tô La.

Hóa ra, mấy tên vô lại mới vừa nhìn thấy bọn họ đi ra quầy thịt heo mua thịt heo, sau lại thấy bọn họ tới tiệm gạo mua gạo, liền cảm thấy trên người bọn họ phải mang theo không ít tiền bạc. Thế là liền nảy sinh lòng dạ hiểm độc, thừa dịp Tô La vào tiệm gạo chọn gạo, lập tức chạy lên đây bức bách Tô mẫu đem toàn bộ tiền bạc trên người giao cho bọn hắn.

Tô mẫu tất nhiên là không đồng ý, không nói vừa mới kiếm được tiền tất cả đều ở trên người Tô La, dù trên người bà có nhiều tiền bạc như vậy, bà cũng sẽ không đem đồng tiền bọn họ đau khổ cay đắng kiếm được giao cho đồ vô sỉ.

Mấy tên vô lại thấy Tô mẫu sống chết không đưa tiền cho bọn hắn, liền nghĩ trực tiếp động thủ đi cướp. Khi biết bọn hắn sắp tiếp cận Tô mẫu, một hình bóng bỗng nhiên bay tới trước mặt bọn họ. Chưa thấy bóng dáng kia là ai, đã thấy bọn hắn bị đánh đến nằm lăn nằm bò. Ngay sau đó Tô La liền chạy ra, thấy đó đám vô lại kia dáng vẻ răng rơi đầy đất bi thảm.

Đứng ở trước mặt Tô La là một nam tử dáng người cao ngất, lưng hùm vai gấu, một mái tóc đen ở dưới ánh mặt trời nhu hòa sáng bóng. Nàng chưa nghe thấy nam tử nói được nửa câu, đã thấy bọn vô lại phía trước giống như là đã gặp quỷ, so với ai khác đều nhanh hơn, không có chút nào giống như vừa mới bị trọng thương.

Tô La còn chưa cảm ơn nam tử kia, người đó đầu cũng không quay lại đã đi về phía trước. Nàng hơi hơi giật mình, chợt chạy chậm đến trước mặt nam tử. Đã giúp một việc lớn như vậy, một tiếng cám ơn nói là phải, đây là thói quen của nàng tới nay.

"Tạ ơn công tử cứu giúp." Tô La khẽ cúi đầu thật lòng cảm ơn, lại chậm rãi giương mắt nhìn nam tử. Vừa ngẩng đầu mới phát hiện nàng thấp hơn nam tử một cái đầu, ngẩng đầu nhìn người khác không quen. Vội vàng nhìn xuống, chỉ thấy khuôn mặt nam tử có chút quen thuộc.

Nam tử thân thể cao ngất cũng không lên tiếng, chỉ dùng đôi mắt con ngươi đen bóng nhìn Tô La một cái, lập tức nhích qua bên trái, muốn đi một hướng khác.

Chính là lúc này, xung quanh truyền tới mấy tiếng hô kinh ngạc. Tô La lập tức vểnh lỗ tai dài lắng nghe, cũng nghe được một câu: "Kia không phải là đại đương gia tửu lâu Thiên Duyệt sao?"

Nghe được một tiếng vang rất nhỏ bên tai, Tô La nhất thời giật mình hiểu ra, thảo nào nàng cảm thấy nam tử có chút quen mặt, hóa ra đối phương là Thôi Vô Nhàn lộ mặt một lúc trong lễ hội ngắm hoa xong không biết đã đi nơi nào mất.

Được biết người xuất thủ tương trợ chính là Thôi Vô Nhàn, Tô La hai mắt khẽ nâng lên, không khỏi tinh tế nhìn nam tử một cái. Mày kiếm cao ngất khiến mặt mũi hắn nhiều thêm mấy phần lạnh lùng, Đôi mắt đen như mặc ngọc khúc xạ ra có chút ánh sáng lành lạnh. Thấy đôi mắt kia, Tô La cảm thấy đột nhiên căng thẳng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.