[Dịch]Xuyên Qua Thành Nông Gia Nữ

Chương 20 : Chương 16.2




“Có chuyện gì sao?” Tô La nhìn mà không biết nàng ta bôi cái gì lên mặt mà hồng hồng, một khuôn mặt xinh đẹp tươi cười lại chỉnh thành bộ dáng này, thật không rõ nàng ta có cái ánh mắt gì.

"Chúng ta muốn đi bờ sông hái rau dại, ngươi muốn đi không? Uyển nhi các nàng cũng muốn cùng nhau đi, lúc này chính là về nhà lấy giỏ đựng rau đấy."

Hai mắt Tô La trầm tĩnh không có gợn sóng lẳng lặng đánh giá Đại Nữu, lúc trước mặt nhiều người mua nói ra lời nói như thế, giờ phút này lại tựa như cái gì cũng không phát sinh chạy đến tìm nàng đi hái rau dại. Là Đại Nữu lòng dạ quá thâm, hay là nàng ta thật sự đơn thuần muốn kiếm nhiều tiền bạc mới nói ra một phen lời nói như thế, nàng thật sự không thể trực tiếp hạ cái kết luận.

Cũng không biết là nàng xem quá nhiều phim cung đấu nghĩ quá nhiều, hay là nàng thật sự không hiểu rõ tâm lý suy nghĩ tiểu cô nương.

Chính cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Để ngăn ngừa lần sau nữa lọt vào những chuyện tương tự, Tô La cuối cùng vẫn là cầm cái giỏ cùng nhau đi bờ sông hái rau dại, thuận tiện nhớ lại mấy cô nương khác.

Mọi nhà đều sống ở một thôn, ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp. Trong ký ức kia đều là Tô La cái nhìn của Tô La ngày xưa, nàng mong muốn tự mình cùng các nàng chung sống, cũng đại khái hiểu rõ về các nàng kia.

Mấy ngày trước đây Tô La biết ở dọc bờ sông không ít rau dại, đi ra mới nhìn thấy đã có mấy nữ hài nhi ( bé gái ) mười hai mười ba tuổi hái rau dại. Trên người các nàng đều là quần áo cũ đầy mụn vá, Tô La mới hiểu được so với nhà bọn họ có khối người khổ hơn.

Cùng nhau tới đây có bốn cô nương cùng tuổi, các nàng đến bờ sông liền tách ra đi tìm rau dại. Tô La nhìn về hướng mấy nữ tử, xoay người đi về một hướng khác.

Tô Uyển Nhi cùng nàng đi cùng một hướng, hai người trầm mặc một hồi lâu sau đó, Tô Uyển Nhi nhỏ giọng nói: "A La, Đại Nữu cùng chúng ta nói ngươi cùng nàng ấy học bện vòng tay đi trấn trên bán lấy tiền, ngươi biết chuyện này không?"

Hai mắt Tô La tinh xảo tựa vẽ lông mi cong hơi hơi chớp chớp, diện mạo cũng vô ba vô tự, giọng nói thanh thanh: "Ta biết chuyện này, ngươi tin những gì nàng ta nói không?"

Tô Uyển Nhi lắc lắc đầu, giọng điệu rất là khẳng định mà nói: "Không tin, ta biết thứ kia đều là chính ngươi nghĩ ra. Trước kia thấy ngươi cầm dây đỏ nghịch, lúc ấy không biết ngươi làm cái gì, hiện tại đã hiểu rõ."

Hóa ra, thấy Tô La nghịch dây đỏ không chỉ có một mình Tô mẫu, Tô La không khỏi tinh tế ngắm Tô Uyển Nhi vài lần. Mày lá liễu cong cong, lông mi dài nhỏ tựa quạt lông nhẹ nhàng rung động. Nói tóm lại, diện mạo Tô Uyển Nhi so với các cô nương cùng đi, xem như tinh xảo xinh đẹpnhất , tính tình cũng ôn hòa hơn so với cô nương khác.

Tô La nhớ được Tô Uyển Nhi đã có người hứa hôn, cảm thấy không khỏi cảm thán, quả nhiên là cô nương hiền lành không lo không có nhà chồng tốt. Lại một lần tinh tế suy nghĩ, cùng đi trong các cô nương chỉ thừa lại nàng không có người hứa hôn, chẳng lẽ đây chỉ là trùng hợp?

Đang suy nghĩ, liền nghe thấy đi qua bờ sông vài đại thúc đại thẩm cùng mấy người Đại Nữu trò chuyện, mấy đại thẩm còn bất chợt khen các nàng là mấy vị cô nương cần cù hiền lành, khẳng định rất được lòng nhà chồng tương lai.

Đợi ánh mắt mấy đại thẩm "Đúng dịp" rơi xuống trên người Tô La, thở dài một tiếng, dùng giọng nói rất nhỏ nhưng đủ để Tô La nghe: "Nha đầu Tô gia lúc trước rước phải chuyện như vậy, chắc không có nhà nào muốn cầu hôn đi?"

“Có lẽ vậy, hai ngày trước ta còn nghe nói ả đi trấn trên gặp tình lang ( tình lang = người yêu ), thật là không có nghĩ đến mới vừa xảy ra chuyện kia, ả lại làm ra chuyện giống trước, thật là mất mặt của Tôn gia thôn chúng ta . ”

"Không phải nói ả chỉ là đi trấn trên bắt đầu làm việc sao? Thế nào lại là gặp tình lang?"

"Bắt đầu làm việc? Có người nào làm việc hai canh giờ đã xong trở về rảnh rỗi, lúc trở về còn mua nhiều thứ như vậy. Theo ta thấy, những thứ kia tám phần là từ tình lang kia của ả mà có được."

“Muội nói như ngươi vậy chắc chuyện cũng là như vậy rồi, nghe nói nhà bọn họ gần đây nhưng là mua không ít thứ tốt trở về, còn mua được thịt heo, xem ra chuyện này nhưng mà…”

...

Tô La cho tới nay đều biết, vô luận là ở chỗ nào đều sẽ có mấy cái bà thím lưỡi dài ở sau lưng nói xấu. Chỉ là chưa từng nghĩ, nàng mỗi ngày sớm sớm bán xong vòng tay trang sức trở về, mua thịt mua vải, chuyện như vậy đều có thể trở thành nguyên nhân người trong thôn hiểu lầm.

Nàng thừa nhận nàng mấy ngày nay quả thật là rất ít đi ra ngoài, mỗi ngày đều ở trong nhà vội bện vòng tay trang sức, nhưng vừa ra khỏi cửa liền nghe được lời ra tiếng vào này khiến người ta khóc không ra nước mắt, nàng xem như thật đã hiểu rõ bát quái là như thế nào.

Nói tới đây cũng làm phiền Đại Nữu, nếu như không phải nàng ta "Hảo tâm" mời nàng cùng nhau ra hái rau dại, nàng còn không biết nàng ở trong mắt người trong thôn là một người không chịu nổi như vậy.

Nàng tuy không để ý mọi người đối với nàng hiểu lầm như vậy, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ cho các người đó tiếp tục nói chuyện phiếm ảnh hưởng danh tiết của nàng. Nàng sẽ tìm thời gian khiến mọi người hiểu rõ, nàng Tô La cũng không phải là người mà giống trong miệng các người đó đã nói như vậy.

- Hết chương 16 -


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.