Chương 61:
Tán hồn chú
Không khí trở nên căng thẳng bất thường, im lặng đến mức có thể nghe được tiếng một cây kim rơi xuống.
Giáng Đào cùng Trụy Nguyệt vô cùng nhu thuận cúi đầu đứng một bên, chỉ còn thiếu nước khoanh tay nữa là y hệt đứa trẻ làm sai chuyện bị phạt.
Dạ Nguyệt bất động thanh sắc nhìn Huyết Hồn kính, mặt kính phẳng lặng phản chiếu hình ảnh của hắn bên trong. Ngón tay thon dài khe khẽ gõ từng nhịp đều đặn trên thành ghế, tay phải chống cằm, ngón trỏ đôi khi lơ đãng miết nhẹ cánh môi dưới đỏ tươi. Mắt phượng hẹp dài kép hờ, hàng mi cong cong rũ xuống che khuất một phần mục mâu tử sắc vô cùng u ám không một tia sáng hiện tại.
Đột nhiên bên cạnh xuất hiện hai người làm Giáng Đào sợ hết hồn, ở đâu chui ra vậy trời, y hệt như ma vậy không chút tiếng động.
"Tôn Thượng!"-Ngọc Nhi cùng Tinh Nhi cung kính bước lên quỳ trước mặt Dạ Nguyệt.
"Nói đi."-Hắn lãnh đạm buông xuống một tiếng, nâng mắt chờ đợi báo cáo của Ngọc Nhi và Tinh Nhi.
"Nô tỳ tìm được một số thứ ở Tây Thần điện."-Nói xong Ngọc Nhi dâng lên hai cuộn tranh. Tinh Nhi cũng đưa đến một hộp gỗ.
Ngọc Nhi mở hai cuộn tranh kia ra.
Chân mày Dạ Nguyệt liền nhíu lại, vẻ mặt chán ghét đến tận cùng, dạ dày sôi lên từng trận muốn nôn hết những gì có trong bụng ra hết.
Trụy Nguyệt cũng không nhịn được mà cảm thấy ghê tởm.
Giáng Đào lại cảm thấy thần kinh bị đả kích rất mạnh, cái này biến thái qúa rồi.
Hai bức tranh vẽ hai nam nhân có dung mạo tương tự nhau đến chín mười phần. Một người mặc bạch y trắng ngần, trên tay cầm một đóa hoa Bỉ Ngạn, đứng một mình giữa tầng mây, trên mặt là nét cười như có như không. Người còn lại thì toàn thân huyền bào u ám, cô độc ngồi gục trên bàn đá, biểu cảm lạnh lẽo như một tảng băng vạn năm. Hai người kia chính là Ma Thần và Trường Oán Thần Quân, cũng là Dạ Nguyệt và Bạch Dạ hiện tại.
Nhưng trọng điểm không nằm ở người trong tranh mà là những vết son in có đậm có nhạt có cũ có mới chi chít cùng vô số hàng chữ 'của ta' 'là của ta' 'của một mình ta' 'thần minh của ta'.... viết đầy trên đó.
Dạ Nguyệt phất tay, một ngọn lửa tím bừng lên thiêu rụi hai bức tranh đó. Dù vậy cơn buồn nôn của hắn vẫn không ngưng được, chưa bao giờ hắn cảm thấy khó chịu như lúc này.
Lúc này Tinh Nhi lại mở cái hộp gỗ kia ra.
Trụy Nguyệt há hốc mồm, Giáng Đào hít vào một ngụm khí lạnh. Cái này.....
Sắc mặt Dạ Nguyệt đã khó coi lại lạnh đi mấy phần, ma lực bất giác không kiềm chế được mà tràn ra, cả Ma Cung bị ma lực đó làm chấn động.
Ai nấy cũng nghi hoặc nhìn nhau, từ sau hai vạn năm trước khi Ma Tôn của xuất hiện mang theo một thân ma khí ngút trời thì đây là lần thứ hai họ cảm nhận lại nó lần nữa. Thật khủng khiếp.
"Đi đến Tứ Thần Điện!"-Dạ Nguyệt xoay người đi, buông lại một câu.-"Ban lệnh xuống, toàn bộ Ma Giới chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể tiến công Thiên Giới."
"Ca, huynh ổn chứ?"-Giáng Đào chạy lên, lấy một cây quạt giấy trong tay áo quạt quạt cho hắn. Hẳn là huynh ấy phải cố lắm mới không lủi góc tường mà nôn.
"So với đám sâu bọ nhầy nhụa thì còn nhơ nhuốt hơn, kinh khủng hơn gấp vạn lần."-Hắn chán ghét nói, chân bước nhanh hơn.-"Ta phải đập nát cái Tứ Thần Điện đó, nếu Tiểu Tuyết có mệnh hệ gì ta sẽ cho cả Thiên Giới chôn cùng muội ấy."
"Ca, cái thứ trong hộp gỗ kia là bùa chú gì vậy?"-Trong hộp đó là một nhìn nhân y hệt tỷ tỷ dán đầy phù chú, bên trên cấm bốn mươi chín cây đinh dính đầy máu, nàng chưa từng thấy loại phù chú này bao giờ.
"Là Tán hồn chú, loại phù chú bị cấm có từ Thượng cổ mà chỉ Thần Minh mới biết được. Người bị nguyền rủa bị bùa chú này sẽ trong vòng bốn mươi chín ngày hồn phi phách tán, trong thời gian đó linh hồn phải chịu nổi đau như da thịt bị cắt nát rồi xát muối vào, xương cốt đau như bị đập nát, đầu đau như vạn cây đinh đóng vào, vô cùng thống khổ. Nếu không phải Tiểu Tuyết đã trái Thiên nghịch lý mà thoát khỏi ràng buộc của thế giới này thì...."-Hắn dừng lại một chút.-"Mà người làm chú dù có thành công hay không cũng phải bị phế một nửa nguyên thần, hi sinh đến nhường đó thù hận hẳn là không ít gì."-Trong mắt hắn đần lóe lên sát ý.
"Nhưng ai lại hận tỷ ấy đến vậy?"-Tỷ tỷ tốt như vậy không thể gây thù chuốc oán với ai a!
Dạ Nguyệt mím môi không nói, nói nữa hắn sẽ phát bạo ngay bây giờ.
Trụy Nguyệt túm Giáng Đào, thì thầm nói bên tai nàng.-"Là vị Thần cuối cùng - Thượng Thủy Thần Quân."
"Không thể nào, quan hệ của nàng ta với tỷ tỷ rất tốt mà? Nhưng sao chàng biết nhất định là nàng ta?"-Hay thật, đến chuyện này mà gà ngốc cũng biết a.
"Nhìn thì biết thôi!"-Hắn phối hợp nháy mắt mấy cái ý nói - Hắn nhìn người rất chuẩn.-"Đừng đánh giá một 'người' bằng vẻ bề ngoài nhất là 'người' có địa vị càng cao, chúng ta không phải có rất nhiều ví dụ sống ngày nào cũng lượn qua lượn lại trước mắt đó thôi!"
"Có nghĩa là chàng biết từ rất lâu rồi phải không?"-Cái này càng hay hơn, biết mà không nói còn giấu lại như vậy. Tội nặng thêm một bật.
"Vẫn là câu nói cũ, nàng không có hỏi ta. Vã lại lúc trước ta chỉ nhận thấy Thượng Thủy Thần Quân có hận ý cùng ghen tỵ với tỷ tỷ của nàng, không nghĩ đến lại hận sâu như vậy!"-Hắn vô tội nhún vai.
"Nhưng tại sao lại hận?"
"Nàng nghĩ xem, nàng có ghen tỵ với một tiểu tiên đột nhiên biến thành Thần Minh trong khi vừa thành tiên chưa đầy một năm trong khi những người khác phải vật vã mấy vạn năm cũng chỉ mới lên làm Tiên tử, hay Tiên quân hay không? Còn nữa, nhìn người mà mình ngưỡng mộ, tôn sùng đến mê muội từ rất lâu rất lâu thân cận cùng nữ nhân khác, thậm chí là sủng ái, yêu quý thì có hận không?"
"Ta... ừm.. Có, nhưng chỉ một chút xíu thôi!"-Nàng còn để ngón cái và ngón trỏ tạo thành một khoảng cách nhỏ. Nếu nói không ghen tỵ không hận thì chính là nói dối a.
"Thì đó...."-Hắn gật đầu.-"Nguyên nhân chính là vậy!"
Nữ nhân là loại động vật khó hiểu và đáng sợ nhất, đó là suy nghĩ của hắn.... nhưng lão bà của hắn là ngoại lệ a!