Chương 58:
Mất tích.
Cơn gió nhẹ lướt qua cuốn lấy một vài cánh phượng đỏ thấm lững lờ bay theo, lượn một vòng trong không trung rồi rơi xuống đất, cứ thế dần dần tạo nên một tấm thảm hoa đẹp đẽ như nhung.
Cùng lúc đó, một thân ảnh màu trắng như mây chầm chậm rơi xuống, bạch y phấp phới tung bay, tóc đen như mực bồng bềnh lưu động làm ai ai cũng ngỡ như thần tiên giáng trần.
Chân phải khẽ khàn tiếp đất không gây bất kì tiếng động nào, thậm chí cánh phượng mỏng manh dưới chân cũng không bị đạp nát, như thể hắn chỉ nhẹ tựa lông hồng.
Mắt phượng hẹp dài yêu mị lướt qua một lượt, dường như không tìm được người mình muốn gặp khiến Bạch Dạ hơi nhíu mày khó hiểu. Xích Liên, Phong Nhi cùng Giáng Đào và Trụy Nguyệt đều ở đây không lý nào vật nhỏ lại không có.
"Vật nhỏ đâu rồi?"-Hắn hướng Phong Nhi hỏi, thuận tiện cầm lấy quả vải Phong Nhi đưa tới.
"Sau khi ăn sáng xong thì không thấy tỷ ấy nữa, tỷ ấy không ở cùng thúc sao?"-Phong Nhi chớp mắt, nghiêng đầu đáp.
"Không có, lúc gần sáng ta rời khỏi Tinh Linh tộc rồi làm sao ở cùng một chỗ với nàng được!"-Bạch Dạ lắc đầu, mày đẹp lại nhíu chặt hơn.
Giáng Đào nghe vậy cũng bật dậy.-"Nếu không ở cùng tỷ phu thì tỷ ấy đi đâu chứ? Muội cứ tưởng hai người rù quyến nhau đi đâu bày trò tình thú rồi a!"
Bạch Dạ híp mắt liếc nàng một cái.
Giáng Đào ngậm miệng nép vào lòng Trụy Nguyệt. Ánh mắt đó thật đáng sợ, gần như muốn xuyên thủng trên người nàng vài lỗ.
Trụy Nguyệt vỗ vỗ lưng nàng, toét miệng cười ngu ngơ.-"Giáng Đào chỉ nói đùa thôi. Tỷ phu, ngươi đừng để ý!"
Bình thường Bạch Dạ hẳn sẽ không tức giận mà còn vui vẻ hùa theo, nhưng hiện tại vật nhỏ của hắn đột nhiên mất tích hắn còn tâm trạng đùa sao? Không vò đầu bứt tóc la ó om sòm là hên rồi.
"Hôm nay nàng có gì bất thường hay không?"-Nàng rốt cuộc là đã đi đâu chứ, hắn cảm nhận được trong Tinh Linh tộc không có sự hiện diện của nàng.
"Không có!"-Xích Liên lắc đầu. Y thấy nàng vẫn vô tư như mọi ngày thôi.
"Phải a! Lam Tuyết tỷ tỷ rất bình thường, ngoại trừ phòng bếp bị phá làm tỷ ấy không có thịt ăn nên quậy một chút sau đó thì bắt đầu chơi đùa như mọi ngày thậm chí còn rất vui vẻ!"-Phong Nhi gật đầu phụ họa.
"Đó chính là bất thường!"-Bạch Dạ cắn răng. Hắn ở cùng nàng không phải ngày một ngày hai nên tính cách nàng ra sao hắn là người hiểu nhất. Những lúc nàng có tâm sự hay phiền muộn gì đó sẽ bày ra bộ dạng thật vui vẻ, chân thật đến mức không có chút sơ hở nào sau đó lẳng lặng một mình giải quyết. Hắn xem qua đã khá chủ quan rồi, đêm qua thứ nàng phát hiện không phải đống xuân cung đồ kia mà là một thứ khác, nàng dùng xuân cung đồ một phần là thăm dò xem hắn có chột dạ hay không một phần để đánh lạc hướng hắn. Bạch Dạ hiện tại muốn trở lại lúc đó để tát mình một cái cho bỏ tức, nếu hắn không chủ quan có lẽ đã nhận ra bất thường của nàng khi theo dõi sắc mặt của hắn lúc nhận ra nàng đưa cho hắn là xuân cung đồ.
"Vương thúc...."-Phong Nhi trốn sau lưng Xích Liên nhô ra cái đầu nhỏ, ấp úng lên tiếng.-"Hôm nay... Lam Tuyết tỷ tỷ đột nhiên muốn đi ngắm hoa, còn hỏi ở Tinh Linh tộc có trồng hồng mai hay không!"
"Sau đó?"-Quả vải trên tay không biết đã bị bóp nát từ lúc nào.
"Phong Nhi nói.... là không có, Tinh Linh tộc quanh năm ấm áp không có mùa đông có trồng cũng không nở hoa nên không có hồng mai."-Giọng Phong Nhi lại nhỏ xuống một chút.-"Sau đó tỷ ấy hỏi ở đâu mà quanh năm đều là mùa đông, hồng mai nở rộ mãi mãi cũng không tàn hay không. Phong Nhi biết có một nơi nên liền trả lời là có một nơi như vậy, là nơi Vương thúc được sinh ra, ở có có một kết giới trừ Vương thúc thì không ai vào được, bên trong là cả một rừng hồng mai nở rộ trong tuyết trắng không bao giờ thay đổi. Vương thúc rất hay đến đó, tựa vào một gốc hồng mai lớn nhất ngủ một giấc sau đó thì trở về, đôi khi lại ở đó đánh đàn, ngồi ngắm hồng mai...."-Nói đến đây thì Phong Nhi im bặc, hoàn toàn trốn sau lưng Xích Liên không dám ló ra. Bởi vì hiện tại sắc mặt của Vương thúc vô cùng khó coi, toàn thân phát ra hàn khí thấu xương.
"Bình tĩnh chút đi, ngươi như vậy sẽ dọa Phong Nhi. Lam Tuyết hẳn là đến nơi đó, ngươi đi tìm nàng. Nếu như có chuyện ngoài ý muốn thì sẽ bắt đầu kế hoạch."-Xích Liên che chắn cho Phong Nhi, nhẹ giọng khuyên Bạch Dạ. Phải biết rằng sức mạnh thực sự của Bạch Dạ to lớn nhường nào, nếu hắn phát bạo thì cả Tinh Linh tộc này đều bị hắn nghiền thành tương.
"Được rồi!"-Bạch Dạ bình ổn tâm trạng, thu liễm lại hàn khí toát ra xoay người rời đi. Cũng không thể trách Phong Nhi được, chính hắn còn không phát hiện ra bất thường của nàng thì làm Phong Nhi biết được. Bây giờ quan trọng nhất là phải tìm được vật nhỏ, nếu không phát sinh thêm chuyện gì thì càng khó giải quyết.
Đột nhiên hắn dừng lại, quay đầu nhìn Trụy Nguyệt còn đang giả ngốc.-"Đi tìm Dạ Nguyệt đi."-Ngữ điệu đó không phải nhở vã mà là ra lệnh. Nói rồi lóe lên một cái, biến mất.
Giáng Đào ngoáy lỗ tai.-"Tỷ phu của nói gì?"-Hình như nàng vừa nghe lầm cái gì thì phải.
"Hắn bảo ta đi tìm đại ca!"-Trụy Nguyệt đáp.
"Sao tỷ phu lại biết đại ca được? Chẳng lẽ... tỷ phu nhớ lại?"-Giáng Đào gần như hét lên.
Trụy Nguyệt gật đầu.
"Chàng biết?"-Nhìn hắn vẫn vô tư gật đầu gân xanh trên trán nàng lại nổi lên. Hay lắm, được lắm! Biết rồi còn dám giấu nàng.
Hắn nhún vai.
"Chàng biết mà không nói cho ta, lại còn giả ngu hả?"
"Ta chỉ mới biết lúc gần sáng a!"-Hắn oan ức giải thích.-"Nàng cũng đâu có hỏi ta!"
"Hừ! Chàng chờ đó đi, đợi tìm được tỷ tỷ thì biết tay với ta!"
"Được, được! Chúng ta đi tìm đại ca trước đã!"
Cả hai vừa người đánh người né lôi lôi kéo kéo biến mất.
Phong Nhi mụ mị không hiểu gì hết, ngước mặt nhìn Xích Liên.-"Tiểu Liên Tử, chuyện này là sao a?"-Nhưng hắn biết chuyện này rất không tốt.
"Sau này sẽ nói cho ngươi biết!"-Y xoa đầu hắn, khẽ thở dài một tiếng.
"Vậy... Lam Tuyết tỷ tỷ và Vương thúc sẽ không sao chứ?"
"Ân! Hẳn là vậy!"-Cũng chỉ mong như vậy.