[Dịch]Xuyên Qua Làm Hoàng Đế Chi Sủng Vật

Chương 5 : Nữ nhân của Hoàng đế! (Thượng)​




Sau khi tắm xong, tiểu Vũ lại được Phượng Thiên Hàn ôm về Thiên Hi điện, nơi ở của hắn. Khẽ thả nàng xuống đệm, Phượng Thiên Hàn đi tới ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh giá sách, nhẹ nhàng lấy quyển sách hôm qua đang đọc dở ra đọc nốt. Chỉ còn một mình ngồi trên long sàng, tiểu Vũ có một cảm giác kích động không tả nổi. Không phải nàng ham tài của đâu mà là do nơi này quá xa hoa rồi, nếu còn không kích động thì đó sẽ không còn là người.

Tuy rằng nói Hoàng cung nhiều nhất là vàng, nhưng chỉ là tường sơn màu vàng thôi, không bao giờ có mấy cái chuyện hoang tưởng như lấy vàng làm tường đâu. Nhưng nếu như bây giờ có người hỏi nàng khi ăn trộm ở Hoàng cung thì nơi nào có nhiều báu vật nhất, nàng nhất định sẽ nói là Thiên Hi cung.

Thiên Hi cung lấy trầm hương thượng hạng để xây, mái ngói lại chọn từng viên từng viên một mới được đồng ý mang lên để làm nên ngàn viên như một, vô cùng hoàn mĩ. Bên trọng điện, ở vị trí cao nhất chính giữa là một chiếc bàn bên trên đặt một số tấu chương, sách vở, giấy tuyên thành thượng hạng, còn có một hàng bút lông sói đủ kích cỡ lớn nhỏ và một thanh chẹn giấy làm bằng ngọc. Kể cả nghiên mực cũng làm từ noãn ngọc trăm năm điêu khắc hình thần long bay lên, hai mắt rồng khảm hai viên hồng ngọc, trông vô cùng sống động. Bên cạnh nghiên mực là một hương đỉnh đang nhè nhẹ tỏa ra mùi long tiên. Ở trên tường đằng sau chiếc bàn, một bức tranh vẽ cảnh xa trường hiểm trở, máu chảy thành sông, mà ở góc của bức tranh lại có một bài thơ:

Bồ đào mỹ tữu, dạ quang bôi

Dục ẩm, tỳ bà mã thượng thôi

Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu

Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?

(Lương Châu từ - Vương Hàn)

Dịch thơ:

Đây rượu bồ đào, đây chén ngọc

Muốn say đàn đã giục ra đi

Ai cười chiến địa mình say ngủ

Chinh chiến xưa nay mấy kẻ về

Tuy rằng nàng không hiểu lắm nhưng mà không phải những đời Hoàng đế khác đều treo Giang sơn đồ hay đại loại như thế sao? Tại sao chỉ có một mình Phượng Thiên Hàn lại đi treo bức tranh với bài thơ như thế? Nhưng tiểu Vũ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp quăng vấn đề này ra sau đầu, tâm tư đế vương ai có thời gian đi tìm hiểu chứ.

Bên trái căn phòng là long sàng làm từ noãn ngọc, đệm dày và êm dệt từ la gấm, chăn rồng được các nghệ nhân cẩn thận thêu từng mũi chỉ vàng, mà vải làm chăn đương nhiên là đệ nhất tử gấm của Giang Nam. Bên phải đương nhiên là một cái giá sách to lớn, bên trên để sách các loại như Địa lí, y thư, võ thư, tạp thư, lịch sử đại lục, lịch sử các quốc gia, cách gieo trồng hoa cỏ, cầm thư, kì thư, kể cả sách dạy nấu ăn cũng có. Mà bên cạnh giá sách là một chiếc bàn tròn nho nhỏ cùng một chiếc ghế dựa. Ở góc phòng có một gốc cây tùng và một gốc huyết mai nhỏ nhỏ. Hai loại cây tưởng chừng không liên quan gì đến nhau vậy mà khi ở cạnh nhau lại hài hòa đến không tưởng.

Giữa phòng, một chiếc bàn tròn cỡ lớn hiên ngang đứng, bên trên là bộ ấm chén được làm từ bạc khảm đá quý. Ở trong cung việc hạ độc xảy ra thường xuyên, cho dù được kiểm tra cẩn thận nhưng vẫn không tránh khỏi sai sót, cho nên Phượng Thiên Hàn đem chỗ cốc chén làm từ ngọc quý gì đó vứt vào kho, trực tiếp dùng luôn bộ tách trà làm bằng bạc.

Thiên Hi điện và Bàng Long điện là một phần của Bàng Long cung, trong đó Bàng Long điện là nơi Phượng Thiên Hàn phê duyệt tấu chương, xử lí nội bộ, cũng chính là nơi cho ra lò những quyết định mới nhất và nóng hổi nhất của Hoàng đế. Còn Thiên Hi điện là nơi nghỉ ngơi của vua, những việc như ăn uống ngủ nghỉ, thư giãn tất cả đều diễn ra ở đây. Ngoài Bàng Long điện và Thiên Hi điện, Bàng Long cung còn có Cẩn Chính điện – nơi Hoàng đế thượng triều, Cẩn Lạc điện – nơi Phượng Thiên Hàn thương nghị cùng sứ giả và Cẩn Tắc điện – nơi ở toàn bộ cung nữ, thái giám đang hầu hạ ở trong Bàng Long cung. Nhưng mà tiểu Vũ không chắc ở dưới Bàng Long cung có mật thất dành cho ám vệ không nữa.

Ngắm nghía căn phòng một lát, tiểu Vũ phi thường chán nản nên lăn ra ngủ trước. Một lúc sau nàng cảm thấy bản thân được một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng nâng lên, đưa nàng tới một chỗ nào đó rất thơm và ấm áp cho nên tiểu Vũ không nghĩ nhiều, vẫn cứ yên tâm ngủ mà không biết, nàng đang nằm trong lòng của Phượng Thiên Hàn.

Tịch Vũ ngủ thẳng một giấc cho đến khi một mùi hương nhẹ nhàng xông đến cái mũi nhỏ, một giọng nói ấm áp sủng nịnh vang lên: “Tiểu Vũ, dậy ăn trưa nào!”

Dậy ăn trưa? Nàng ngủ lâu đến thế sao?

Cố gắng nâng lên mí mắt nặng trịch, đôi mắt đen láy đầy sương mù của nàng từ từ hiện ra trước mắt Phượng Thiên Hàn. Sủng nịnh vuốt ve cái đầu tròn, Phượng Thiên Hàn bế nàng đến ngồi trước bàn ăn rồi tự tay đút cơm cho tiểu Vũ, thẳng cho đến khi cái bụng nhỏ của nàng no căng, Phượng Thiên Hàn mới vẫy tay gọi cung nữ mang đôi đũa khác đến rồi mới bắt đầu dùng cơm. Bàn cơm này Phượng Thiên Hàn đã sai người thử trước rồi mới gọi tiểu Vũ dậy ăn, cho nên hắn vô cùng yên tâm rằng việc ngày hôm qua sẽ không xảy ra lần nữa.

Còn về phía tiểu Vũ, cho đến tận khi ăn no nàng mới tỉnh táo thực sự. Vô cùng cẩn thận xác minh bây giờ chính xác đã là giờ ăn trưa, tiểu Vũ xấu hổ vô cùng. Rõ ràng bình thường nàng dậy rất sớm, không hiểu sao hôm nay lại ngủ nướng như vậy chứ, thật là mất mặt. Còn Phượng Thiên Hàn tuy không tỏ ra điều gì nhưng mà không ai biết vị đế vương kia đang cười thầm trong bụng. Sáng nay nhân lúc tiểu Vũ còn ngủ, hắn đã bỏ một chút mê hương vào hương đỉnh cho nên nàng dậy muộn là đương nhiên, nếu không chắc chắn nàng sẽ nhân lúc trời vừa sáng, tiên khí dồi dào đi tu luyện. Mà hắn đương nhiên không thể để nàng phi thăng nhanh như vậy, cho nên phải giở ra một chút trò vặt thôi.

Sau khi ăn cơm xong, Phượng Thiên Hàn lại mang tiểu Vũ đi dạo Ngự hoa viên. Thực ra hắn cũng không rảnh lắm nhưng mà vẫn dẫn nàng đi, nói chung là bồi dưỡng tình cảm càng lâu càng càng tốt, bởi vì rất có thể sau khi nàng tu luyện thành hình hắn sẽ suy nghĩ đến việc lấy nàng.

Mà khi đi đến Ngự hoa viên, tiểu Vũ liền cảm thấy suy đoán của mình ngày hôm qua không sai một chút nào, nơi này quả nhiên là một rừng lê. Bởi vì bây giờ đang là mùa xuân cho nên toàn bộ Ngự hoa viên bị hoa lê bao phủ, tạo nên một bức tranh đẹp khó tả. Một cơn gió tinh nghịch thổi qua, hàng nghìn cánh hoa chậm rãi rơi xuống, vẽ lên một cơn mưa hoa trắng tinh khôi. Khẽ nhắm mắt tận hưởng, tiểu Vũ có cảm giác nơi này là thiên đường. Giữa khung cảnh bình yên, không hiểu sao nàng lại ngửi thấy mùi nguy hiểm nhỉ? Còn có cái mùi này như biết di chuyển nữa, nó đang di duyển về phía…nàng!

Bất chợt mở mắt, tiểu Vũ nhìn thấy từ rừng lê, một bạch y nữ tử đang từ từ tiến lại nơi nàng và Phượng Thiên Hàn đang đứng. Khi tới nơi, bạch y nữ tử ôn nhu quỳ xuống, nhẹ nhàng nói: “Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”

“Bình thân” Không nhanh không chậm, Phượng Thiên Hàn lãnh đạm đáp đồng thời để ý đến ánh mắt của tiểu Vũ.

Nghe thấy lời thỉnh an của vị bạch y nữ tử, tiểu Vũ liền biết nàng ta nhất định là thê tử của Phượng Thiên Hàn, hơn nữa trước mặt hắn, nàng ta muốn giữ hình tượng thục nữ ôn nhu nhẹ nhàng, mềm yếu dễ bị bắt nạt đi? Nghĩ vậy, ánh mắt tiểu Vũ lạnh đi trông thấy. Cung đấu, nàng căn bản đã từng đọc qua, cũng chỉ là mấy trò xiếc mà thôi.

Nhẹ nhàng nhắm mắt lại tiếp tục hưởng thụ cuộc sống, tiểu Vũ mặc kệ Phượng Thiên Hàn đang chăm chú nhìn mình, nàng không có hứng thú để ý tới nữ nhân của hắn, nàng chỉ cần nhanh chóng tu luyện rồi phi thăng, trở về thân xác cũ là được. Dù sao thì một gốc bỉ ngạn so với một con chó, nàng đương nhiên muốn làm hoa hơn.

Mắt thấy tiểu Vũ không để tâm tới việc này, không hiểu sao Phượng Thiên Hàn lại tức giận. Rõ ràng mong muốn nàng không để tâm, nhưng khi nàng thực sự không chú ý thì hắn lại cảm thấy khó chịu. Không suy nghĩ nhiều, Phượng Thiên Hàn phất tay áo bỏ đi, để lại vị bạch y nữ tử đang ngơ ngác không biết bản thân đã làm gì để Hoàng thượng tức giận bỏ đi.

Về tới Bàng Long điện, Phượng Thiên Hàn vẫn tức giận mà đem tiểu Vũ để sang một bên, còn bản thân giả vờ ngồi xem tấu chương không thèm để ý tới nàng. Nhưng mà tấu chương đã xem xong không chừa cái nào, tất cả đều phê duyệt hết mà tiểu Vũ vẫn nằm ngủ ở một bên như không có việc gì, Phượng Thiên Hàn càng tức giận.

Đi tới nâng tiểu Vũ đến trước mặt, Phượng Thiên Hàn không nhịn được hỏi

“Ngươi không cảm thấy gì sao?”

“Cảm thấy gì?” Tiểu Vũ không mặn không nhạt hỏi lại. Chẳng biết sao tên Hoàng đế nảy nổi nóng bỏ nàng một bên rồi bây giờ lại hỏi thế, chẳng lẽ nàng bỏ qua cái gì à? Nhưng rõ ràng không có mà.

“Chuyện Nghi phi lúc nãy” Phượng Thiên Hàn vẫn có khơi gợi

“Vị bạch y nữ tử đó á? Nàng ta trông rất bình thường” Tiểu Vũ ngây ngô đáp lại

“Còn có gì nữa không?” Phượng Thiên Hàn vẫn tiếp tục hỏi

“Nàng ta thực nhàm chán và giả dối” Tiểu Vũ sau khi suy nghĩ một hồi rồi trả lời.

Nàng không hiểu sao Phượng Thiên Hàn lại đi hỏi cái này, nhưng mà cẩn thận vẫn hơn. Nhỡ Nghi phi là sủng phi của Hoàng đế thì không phải nàng xong rồi sao, nhưng nếu như Phượng Thiên Hàn ghét nàng ta mà nàng lại đi khen thì không được, cho nên tiểu Vũ vẫn lựa chọn nói thật thì hơn, dù sao đánh liều một lần vậy.

“Trẫm cũng nghĩ thế” Phượng Thiên Hàn vui vẻ cười. Tiểu Vũ nói thế nghĩa là nàng tức giận, nàng đang ghen đi, haha…

*Tác giả tám nhảm*

Haha...~ Anh Hàn quá tự kỉ, rõ ràng tiểu Vũ chán ghét mấy trò của Nghi phi mà ảnh lại hiểu ra là chị đang ghen. Còn có ảnh dám bỏ thuốc mê chị Vũ, không biết sau này chị ấy mà biết thì ảnh sẽ thê thảm ra sao nhỉ?

Được rồi, bình luận truyện thì chỉ có thế thôi, còn có ai rảnh bình luận tác giả không?

Hắc hắc, tiểu Anh lại nhầm lẫn rồi, thôi mọi người thong thả đi nha, tiểu Anh đi trước, hôm nay ngồi gõ mất 1 tiếng rưỡi nên mỏi tay quá, em phải nhanh chuồn đi nấu cơm cho mẹ đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.