[Dịch]Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình

Chương 75 : Gặp Nạn




Tử Tình vừa ra ngoài liền đi đến mở cửa, nhìn thấy bên ngoài là Hộ Vi thì nhíu mày hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Hộ Vi mắt đỏ hoe nhìn Tử Tình nói nói:

“Tứ tiểu thư, lão gia cho gọi tiểu thư. Người đang ở Tây phòng”

Tử Tình nhìn thấy Hộ Vi đỏ mắt thì khó hiểu, nghe nói cha đang muốn gặp mình thì liền có chút bất an.

Gật đầu với Hộ Vi, Tử Tình lấy cái áo khoác mặt vào rồi nhấc chân đi về phía tây phòng, nơi bàn bạc mọi chuyện của cả nhà.

Tới nơi, Tử Tình nhìn thấy Hộ Phong và Hộ Ngôn đang đứng ngoài sân, đôi mắt đỏ hoe nhìn chòng chọc vào bên trong tây phòng. Dáng vẻ giống như lo lắng lắm. Tử Tình cũng không hỏi chuyện gì với bọn họ, nàng nhấc chân chậm rãi tiến về của phòng.

Lúc này mấy người Hộ Phong mới chú ý thấy Tử Tình đã đến, bọn họ liền nhanh chóng cúi đầu gọi “tứ tiểu thư”. Chính là trong giọng nói pha lẫn chút hi vọng, lại có chút gửi gấm điều gì.

Tử Tình gật gật đầu xem như đáp lời bọn họ, chân vẫn không dừng lại mà bước thẳng vào trong.

Bên trong, mấy người Cố Tam, Tô thị, Tử Dục đều có mặt đông đủ. Cả nhà điều ngồi hết trên giường sưởi. Nhưng là gương mặt của cả nhà giống như rất nặng nề.

Nhìn thấy không khí như vậy, Tử Tình trong lòng lộp bộp. Nàng bước nhanh đến bên giường rồi trèo lên ngồi cạnh Tô thị. Tay nắm chặt bàn tay đang run run của Tô thị lo lắng hỏi:

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tử Tình lướt mắt nhìn Cố Tam. Nàng muốn biết đã xảy ra chuyện gì mà nương nàng lại sợ hãi tới như vậy.

Lúc này Cố Tam mới phát hiện Tử Tình đã đến. Ông ngẩng đầu nhìn Tử Tình một cái vừa định đáp lời nàng thì lúc này Tô thị liền dành nói trước. Giọng nói có chút run rẩy.

“Tình Nhi, biểu ca… biểu ca cùng biểu tỷ của con trên đường… trên đường lên kinh đã gặp thổ phỉ, hiện tại… đã bị thổ phỉ bắt giữ…” Tô thị nói tới đây thì nức nở, bàn tay nắm chặt tay Tử Tình khiến nàng đau mà run nhẹ một cái. Tử Tình nghi hoặc.

“Biểu ca và biểu tỷ lên kinh làm gì? Tại sao không nói với chúng ta để chúng ta cho người hộ tống. Làm sao có thể đi như vậy, không phải mọi người đều biết trên đường lên kinh có rất nhiều thổ phỉ hay sao?”

Cố Tam thì thở dài, ông chống tay lên trán trầm mặt nói:

“Cha có để Hộ Vấn và Hộ Võ mang theo mười tám thị vệ đi hộ tống. Nhưng… thật xui xẻo. Bọn cướp có hơn năm mươi người, ngay cả Hộ Vấn và Hộ Võ cũng không thoát được, toàn bộ đều bị bọn họ bắt lại. Nếu không phải nhờ Hộ Mặc nhanh lẹ chạy trốn về báo tin, hiện tại có lẽ cha còn không được tin tức.”

Cố Tam nói xong thì đưa mắt nhìn Tử Tình, không phải là ông ỷ lại vào nàng, mà có vẻ như đã thành thói quen rồi. Chỉ cần là chuyện khó giải quyết ông liền chỉ có thể chờ con gái nhỏ đưa ra sáng kiến. Mấy người bị bắt lần này chính là cháu của vợ hắn. Nếu không cứu được, chỉ sợ vợ hắn sẽ bị chuyện này quấn quýt trong lòng.

Tử Tình nhíu mày, Là vì chuyện này nên Hộ Phong và Hộ Ngôn đôi mắt mới đỏ thành ra như vậy? Được rồi, đừng nói nàng máu lạnh. Thật ra biểu ca biểu tỷ gì đó đối với nàng không quan trọng bằng hai người Hộ Vấn, Hộ Võ. Hộ Vấn và Hộ Võ đi theo nàng được mấy năm, mặc dù không so được với đại ca và nhị ca nhưng đối với nàng bọn họ cũng như là một nửa ca ca rồi. Hiện tại nghe tin này, Tử Tình trong lòng chỉ lo lắng cho bọn họ. Còn cái biểu ca biểu tỷ kia,nàng còn chưa đủ thân thiết để để ở trong lòng.

“Cha, vậy có kế hoạch gì để cứu bọn họ chưa? Bị bắt thổ phỉ bắt như vậy, để càng lâu sẽ càng nguy hiểm” Tử Tình nói.

Cố Tam trầm mặc: “Cha đã để Phúc bá, Hà bá, Đỗ bá (ba vị sư phụ dạy võ Phúc Thụy, Hà Phương, Đỗ Vĩnh) của con đi dò la tin tức rồi. Phải biết được cụ thể như thế nào mới có thể tìm cách giải cứu họ được”

Tử Tình cắn môi chau mày suy nghĩ, qua một lúc Tử Tình ngẩng đầu nói:

“Cha, con thấy trước tiên cha nên cho người đi đến mấy thôn trấn gần chổ bị đánh cướp đó dán bố cáo đi. Nói rằng sẽ dùng danh dự ra thề, chỉ cần đám thổ phỉ đó trao trả người lại cho chúng ta, mỗi một người chúng ta sẽ đổi cho họ một vạn lượng. Nếu là người đã chết chúng ta vẫn muốn nhận xác.”

Nghe Tử Tình nói người chết nhận xác, Tô thị liền đờ người ra, tay càng run lợi hại. Còn Cố Tam nghe Tử Tình nói xong thì nhíu mày suy tính. Ông cảm thấy cách này không có sai, mặc dù trong một lúc dùng nhiều bạc như vậy sẽ bị người ta chú ý. Nhưng mạng người mới là quan trọng, không làm như vậy có thể mấy người bị bắt kia sẽ không còn cơ hội trở về. Cố Tam gật đầu đồng ý, ông nói:

“Tình nhi, vậy sẽ làm theo cách của con. Cứ như vậy đi, cha sẽ cho người đi làm ngay bây giờ.”

Cố Tam nói xong liền đứng lên chuẩn bị đi, mắt thì lại nhìn Tô thị, ông nhẹ giọng nói:

“Tô Ngọc, nàng đừng lo lắng, ta nhất định sẽ cứu bọn họ trở về.”

Tô thị không có chút tinh thần nào nắm chặt tay Tử Tình, nghe thấy lời nói chắc chắn của Cố Tam mắt liền đỏ hoe gật gật đầu.. Bà thật sự lo sợ, nếu hai đứa cháu này có mệnh hệ nào bà thật không còn mặt mũi nào để nhìn đại ca cùng đại tẩu.

“Cha, còn có một chuyện…” Tử Tình vội nói.

“Chuyện gì?” Cố Tam hỏi.

“Cha, sau khi an bài xong, cha đi tìm bằng hữu của cha hỏi xem có thể nhờ vả một ít bạc hay không. Hứa với họ sau một tháng sẽ hoàn trả lại’

Cố Tam nghe vậy liền khó hiểu: “Tình Nhi, nhà chúng ta còn bạc, không cần phải đi nhờ vã người khác” Cố Tam khó hiểu, mặc dù thời gian qua dùng không ít bạc, nhưng mà trong tay ông vẫn còn hơn hai chục vạn lượng đấy. Trong tay đã có bạc thì đi nhờ vả người khác làm gì, như vậy chẳng phải ông đã nợ ân tình người khác?

Tử Tình nhếch môi: “Cha, cha chỉ là một quan Tứ phẩm mới nhậm chức, chúng ta làm gì có nhiều bạc như vậy. Huống hồ nhà chúng ta vừa góp bạc mua lễ vật dâng cho hoàng thượng, hiện tại trong phủ ta làm gì còn bạc a. Trước hết chúng ta đi mượn đỡ của người khác, sau đó sẽ đem vài bức tranh của Ngạo tiên sinh đem cầm cố nữa mới đủ.” Tử Tình vừa nói vừa nhìn Cố Tam, đôi mắt linh động truyền đạt suy nghĩ của mình cho ông.

Cố Tam nghe thấy vậy mắt liền lóe sáng: “Cha đã biết, Tình nhi của cha quả nhiên rất thông minh.”

Cố Tam hiểu được ẩn ý của Tử Tình, bởi vì một lúc xuất ra mấy chục vạn lượng để chuộc, như vậy sẽ khiến cho người khác dòm ngó. Chuyện nhà bọn họ có nhiều bạc sẽ dẫn đến nghi kỵ của rất nhiều người. Nhưng nếu lúc này đi mượn, rồi sau đó chờ con gái nhỏ vẽ vài bức tranh đem cầm cố. Điều đó sẽ làm cho người khác nghĩ rằng bọn họ không có nhiều bạc, là vì không có bạc nên mới đem bức tranh của vị Ngạo tiên sinh đem bán. Cái kẽ hở trong kế hoạch chuộc người lần này xem như không có rồi. Cố Tam vì vậy cũng an tâm.

Thấy Cố Tam đã hiểu ý của mình, Tử Tình gật nhẹ đầu bổng dưng nàng mở miệng nói:

“Cha, lúc đi mượn bạc cha cũng đừng có giấu diếm, cứ công khai mà đi. Càng nhiều người biết càng tốt!”

Cả nhà ngạc nhiên, Cố Tam chau mày một lát rồi giãn ra, xem như đã hiểu ý của Tử Tình, chỉ có mầy người Tử Dục vẫn còn chưa hiểu. Mọi người giương mắt nhìn Tử Tình muốn nghe nàng giải thích.

Tử Tình cũng không giấu diếm, nàng nói:

“Bọn thổ phỉ kia nếu xem được bố cáo của chúng ta nhất định sẽ đề phòng, sẽ cho rằng chúng ta đang bố trí họ. Nên nhất định bọn chúng sẽ đi điều tra về chúng ta. Và khi bọn họ tra được chúng ta thời gian này chạy khắp nơi vay bạc bọn họ sẽ bớt đề phòng hơn, sẽ tin tưởng chúng ta thật lòng muốn chuộc người chứ không phải sắp xếp gài bọn chúng. Vì vậy nhất định sẽ chấp nhận cho chúng ta chuộc người. Dù sao cũng là mười mấy vạn, tin chắc không phải ai cũng có thể bỏ qua cơ hội đếm bạc này.” Tử Tình dừng lại một chút liền nói tiếp.

“Thêm nữa, để bên ngoài biết được chúng ta không tiếc bỏ mười mấy vạn lượng chỉ để chuộc lại hạ nhân, tin chắc trong mắt mọi người cha sẽ có một địa vị mới. Mà những hạ nhân dưới trướng của chúng ta sẽ càng tin phục chúng ta hơn, sẽ càng tận tâm kính phục. Bởi vì chúng ta không có bỏ rơi bọn họ lúc hoạn nạn.”

Tử Tình vừa nói xong cả nhà dường như được khai sáng đầu óc. Tử Diệc có chút xấu xa nghĩ, có khi vì xảy ra chuyện này ngược lại chính là cơ hội tốt. Cũng không phải mọi người không lo lắng cho sự sống chết của mấy người bị thổ phỉ bắt kia. Bởi vì thông thường, thổ phỉ cướp xong mà không giết người lại bắt người đi thường thì sẽ tạm thời không nguy hiểm tới tính mạng. Có thể bọn chúng giữ người lại để làm tù binh trong liều trại, sẽ bắt những tù binh đó làm việc nặng nhọc trên núi. Cũng vì vậy lúc này cả nhà ngược lại cũng đỡ lo.

Sau khi nói ra kế hoạch Tử Tình liền đến an ủi Tô thị, cùng Tử Dục và Tử Nương đưa Tô thị về phòng.

Nằm trên giường, Tô thị nắm tay Tử Tình nói:

“Tình nhi, con không cần lo lắng cho nương, con mau cùng cha tìm cách cứu biểu ca và biểu tỷ của con đi, nương không sao.”

Nhìn Tô thị mặt tái nhợt lo lắng, Tử Tình chỉ có thể thở dài. Gật đầu với Tô thị, Tử Tình liền để Tử Nương cùng Tử Dục chăm sóc cho bà, nàng liền đi ra ngoài. Lúc này, nàng cần phải vẽ vài bức tranh gửi bán rồi.

Chuyện Cố Tam đi vay bạc chẳng mấy chốc cả kinh thành đều biết. Từ quý tộc tới bình dân bá tánh, ai ai cũng điều biết được Cố Trạng nguyên hiện tại đang bị túng thiếu tiền. Hầu như tất cả mọi người điều ngạc nhiên vì điều đó. Những người có quyền thế vội cho hạ nhân đi điều tra xem Cố phủ đang xảy ra chuyện gì. Đợi điều tra được ngọn nghành, không ít người bắt đầu thổn thức.

Tin tức Cố Tam dùng bạc xin chuộc lại hạ nhân lại tiếp tục được truyền ra, lần này danh tiếng của Cố Tam trong lòng bá tánh trở nên cao lớn không kể hết. Phải biết, mua một hạ nhân tốn nhiều lắm là một ngàn lượng bạc, đằng này Cố Tam lại xuất ra một vạn lượng để chuộc người. Điều này chứng tỏ Cố Tam là một người tốt, trọng tình nghĩa. Còn những hạ nhân của Cố Tam đang làm nhiệm vụ ở những nơi khác lại cảm động không thôi. Bọ họ nghĩ rằng mình chính là phúc ba đời mới được đi theo hầu hạ lão gia.

………..

Mà lúc này, ở liều trại của bọn thổ phỉ.

Một tên thổ phỉ to lớn có chùm râu mép hướng về phía Đại thổ phỉ nói:

“Đại ca, đã xác nhận tin tức, là chính xác. Người thân của đám người kia nói sẽ dùng dùng bạc để đổi người. Không cần biết là công tử tiểu thư hay hạ nhân gì, chỉ cần chúng ta giao người ra, mỗi người sẽ là một vạn lượng.”

Cả liều trại có hơn ba chục người nghe tên thổ phỉ to lớn nói thì mừng rở, cả đám dùng ánh mắt sáng bừng bừng nhìn về phía Đại Thổ phỉ chờ hắn quyết định.

Trên ghế cao, Đại thổ phỉ nhíu mày trầm tư. Cảm thấy chuyện này có vẻ hơi mạo hiểm. Nhưng mà có thể đổi được nhiều bạc như vậy, hắn cảm thấy nếu bỏ qua thì thật uổn. Lúc đầu giữ lại những người này không giết cũng là vì có ý định đòi bạc chuộc người. Tuy hiện tại biết được đám người này là người của quan gia chứ không phải thương nhân, nhưng mà vị quan kia đã nói lấy danh dự ra thề rằng chỉ muốn chuộc người không làm khó bọn họ. Nếu là như vậy hắn thử liều một lần xem sao, chớ nếu bỏ qua cơ hội lần này thì thật đáng tiếc.

Nghĩ thông suốt Đại Thổ Phỉ liền nói: “Dư Minh, Dư Mẫn. Hai ngươi báo với vị đại nhân kia chúng ta đồng ý trao đổi với họ. Nói với bọn họ ta chỉ cần trao bạc cho chúng ta, chúng ta sẽ để cho đám người kia an toàn trở ra.”

…………..

Chuyện chuộc người cứ như vậy dễ dàng thành công. Chỉ là trong mười tám hạ nhân đi theo Hộ Vấn và Hộ Võ đã có bốn người bị thương nặng… Có vẻ sau này sẽ đi đứng bất tiện.

Vì bốn người này bị thương quá nặng, không thể làm việc nữa nên Cố Tam để họ trở về Cố Phủ, an bài họ ở sân viện phía sau. Còn phái thêm hai người hạ nhân khác đến chăm sóc hai người đó.

Chuyện này cứ như vậy trôi qua, chỉ xem như là một khúc điệm nhỏ. Nhưng vì vậy mà Tử Tình đã nảy ra một ý định lớn. Và cái ý định này đã giúp bọn họ từ một vị trí thấp leo lên thật cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.