[Dịch]Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình

Chương 21 : Bát quái




“Tử Tình muội, muội xem muội đang nói cái gì kia”

Hạ thiền buồn cười nhìn Tử Tình, không hiểu nổi muội ấy còn nhỏ như vậy lại có hứng thú với mấy chuyện này. Mà rỏ ràng mấy chuyện kia rỏ ràng là dơ bẩn không chịu được vậy mà qua lời nói của muội ấy lại nghe không có một tia tạp bẩn nào.

Tử Tình nghe Hạ Thiền mắng bổng che miệng, nàng a, tại sao lại quên mất ở thời này cô nương là phải dịu dàng đoan trang. Tử Tình thầm thấy may mắn, nếu hiện tại mà có ca ca Tử Dục ở đây chắc chắn cái lỗ tai của nàng sẽ bị giáo huấn “đủ” rồi.

Tử Tình xoa môi cười hề hề làm ra vẽ vô tội. Mắt to lay động chớp chớp cười vờ ngạc nhiên nói:

“A, hai tỷ vẫn chưa dùng bữa sao?”

Hạ Thiền và Nhị Nha cười cười cũng không để tâm chất vấn chuyện vừa rồi. Nhị Nha ngồi xuống đối diện Tử Tình nói.

“Ta và Thiền tỷ đợi ngươi về ăn”

“Ồ” Tử Tình ồ một cái không vui nói:

“Ta kiêu đồ ăn là để hai tỷ ăn, hiện tại đồ ăn đã nguội hết rồi. Để muội đi kêu tiểu nhị hâm nóng lại.”

Hạ Thiền vội ngăn cản “Không cần đâu, nguội chúng ta cũng ăn được mà, không cần phiền phức”

“Cốc.. Cốc… Cốc”

Cùng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Tử Tình lạnh giọng.

“Vào đi”

Bố Ngư trên tay là một măm đồ ăn, cung kính bước vào. Bố Ngư sửng sốt nhìn một bàn đồ ăn còn nguyên. Trong lòng khó hiểu, ba vị công tử này gọi đồ ăn nhưng không chịu động đũa, là làm sao a. Nhìn một bàn đồ ăn Bố Ngư khó xử. Trên bàn chất đầy món ăn rồi, hắn để măm đồ ăn này ở đâu nha.

“Ngươi mang mấy phần thức ăn này đi hâm nóng sau đó gói lại cho ta mang về. Còn phần thức ăn này” Tử Tình hất mặt phía măm đồ ăn Bố Ngư đang bưng nói “Dọn lên cho ta ăn, nhanh một chút”

Bố Ngư như được đặc xá cười hề hề gọi thêm người mang đồ ăn ra ngoài.

“Tiểu công tử, đây là biên lai tiền thức ăn hôm nay công tử đã gọi” Bố Ngư lấy trong ngực một tờ giấy chia ra cho Tử Tình.

Đón nhận miếng giấy, Tử Tình liếc qua phần giá cả. Chật.. chật... 12 món ăn, 50 cái bánh bao lớn, và một măm đồ ăn nhỏ tổng cộng 24 lượng bạc. Hèn chi chỉ có người giàu mới dám vào tiểu lâu. Xem xem, một bữa ăn ở đây bằng chi phí sinh hoạt một năm của một đại gia đình. Tử Tình vô tư lấy bạc trong túi ra đếm đếm đủ 24 lượng bạc đưa cho tiểu nhị, sau đó lấy thêm 2 lượng bạc 500 văn tiền nhét vào tay hắn nói.

“Cho ngươi một lượng, mấy người trong bếp một lượng, còn 500 văn thì cho tên kia”

Tử Tình vừa nói vừa chỉ tay vào một tiểu nhị đứng bưng thức ăn ngoài cửa. “Nên nhớ, chia đều cho ta, nếu ngươi có ý nghĩ nuốt trọn coi chừng ta đánh gãy cái chân chó của ngươi.

Bố Ngư tay cầm bạc kích động run run, hắn không nghĩ hôm nay hắn may mắn như vậy, được khen thưởng tiền tới một lượng bạc. Bố Ngư cũng không phải người tham lam, hắn không có ý nghĩ sẽ nuốt tiền một mình, nên lời đe dọa của Tử Tình không làm hắn sợ hãi.

Tử Tình quan sát thái độ của Bố Ngư thì khẽ gật đầu. Nàng không phải tự nhiên phí tiền như vậy, chẳng qua nàng muốn đảm bảo một chút.

Tử Tình thưởng tiền cho nhà bếp và kiêu Bố Ngư đem đi là vì muốn thử hắn, nếu hắn cầm trên trên tay tiền của người khác mà mắt không nháy, không tỏ ra tham lam thì có nghĩ con người hắn không phải xấu. Vậy chuyện nàng định nhờ hắn nàng sẽ an tâm hơn.

Phải biết hiện tại các nàng là ba cô gái. Từ đây về tới trấn Tô Dương nhanh nhất cũng hơn hai ngày đường. Nàng cần phải tìm một người đáng tin đễ đưa các nàng về. Mà ở đây nàng không quen biết ai cả, nên thật lòng không biết người nào tốt người nào xấu mà thuê họ. lỡ xui xẻo thuê trúng một tên hám của thì mạng các nàng chắc cũng xong luôn.

Hiện tại nàng thử Bố Ngư, nếu hắn không tham lam chứng tỏ con người của hắn không xấu. hắn lại là tiểu nhị ở đây, đương nhiên quen biết nhiều hơn các nàng. Có thể nhờ Bố Ngư thuê giúp nàng một chiếc xe ngựa và người đánh xe ngựa đáng tin. Như vậy nàng xuất mấy lượng bạc thì có nhầm nhò gì.

Nhưng Hạ Thiền và Nhị Nha dường như không biết dụng tâm của Tử Tình nên khi thấy Tử Tình mắt không chớp một cái thưởng đi hơn hai lượng bạc thì xót của. Mắt nhìn Tử Tình có chút trách cứ.

Tử Tình vờ không nhìn thấy hai đôi mắt đang nhìn mình, móc trong túi ra thêm 3 lượng bạc nói với Bố Ngư.

“Ngươi hiện tại có thể tìm thuê dùm ta một chiếc xe ngựa không? Chúng ta muốn đi dạo ở mấy trấn lân cận nhưng lại không tìm được người đáng tin tưởng. Nếu ngươi tìm được người đáng tin thì thuê cho ta. Khi ta dạo trở về nếu hài lòng nhất định thưởng cho ngươi gấp ba lần hiện tại.”

Bố Ngư mắt sáng trưng nhìn Tử Tình “Công tử, người muốn thuê xe ngựa đi dạo sao? Đại ca của ta là phu xe, ở nhà ta có một chiếc. Nếu công tử không chê có thể thuê đại ca của ta không?”

Bố ngư vui mừng đến nổi quên xưng tiểu nhân.

Tử Tình nhíu mày, đánh giá Bố Ngư mấy lược sao đó mới chậm rãi gật đầu.

“Được rồi, ngươi đi kiêu đại ca của ngươi chuẩn bị đi, một canh giờ sau chúng ta sẽ đi đấy. nói với hắn lẹ lên, ta không thích đợi lâu”

“Dạ dạ, bây giờ tiểu nhân sẽ đi ngay, cảm ơn công tử, cảm ơn công tử” Bố Ngư gấp gáp chạy nhanh, trong lòng vui vẽ. Đại tẩu vừa sinh xong, hiện tại không thể ra ngoài làm kiếm tiền. Đại ca thì lâu lâu mới có khách thuê xe một lần. hiện tại vị khách này ra tay rất hào phóng. Bọn họ có thể bớt lo phí sinh hoạt trong vài tháng này rồi.

Chờ Bố Ngư ra ngoài, Hạ Thiền níu Tử Tình lại không vui nói.

“Tình muội, muội không cần ra tay hào phóng như vậy, chúng ta rất nghèo. Một lượng bạc có thể cho cả nhà ăn no trong vài tháng đó. Muội sao có thể vung tay xài tùy ý như vậy?”

Tử Tình thở dài, nàng cũng lười giải thích với hai người này. Nhanh ngồi xuống bàn ăn Tử Tình cười nói:

“Hạ Thiền tỷ, muội làm mọi chuyện đều có tính toán, tỷ không cần để ý nhiều như vậy. Được rồi, Hạ Thiền tỷ, Nhị Nha tỷ, hai tỷ không đói sao? Mau ăn a. Muội đói muốn chết rồi”

Hạ Thiền nhíu mày muốn nói gì đó, đưa mắt nhìn thấy Tử Tình đã cầm đũa ăn thì thở dài, cũng nhanh ngồi xuống cạnh Nhị Nha cầm đũa lên ăn.

Bên dưới khách sảnh hiện tại đang giờ cao điểm. Mấy tiểu nhị bận rộn ngược xui phục vụ khách. Tử Tình cười khẽ. Bố Ngư là người phục vụ của các nàng nên hiện tại giờ cao điểm hắn không bị mắng khi đi ra ngoài làm việc cho nàng. Chứ nếu chỗ các nàng không phải trên phòng này mà là ở dưới kia thì muốn người làm việc cho mình còn phải chờ tới lúc quán hết khách a.

Gắp một miếng giò hầm củ sắn đưa lên miệng cắn một ngụm. Thịt mềm mềm, vị ngọt của nước súp vị thanh thanh của sắn hòa vào. Cảm thấy đây đúng là mỹ vị trần gian mà. Buôn đũa Tử Tình không thục nữ cầm luôn khoanh giò heo cắn nhai nhồm nhoàm. Đầu không quên gật gật tán thưởng “Cái giò heo này thật mềm, thật ngon. Hạ Thiền Tỷ, Nhị Nha tỷ, hai tỷ ăn thử xem”

Hạ Thiền và Nhị Nha cũng giơ đũa gắp một miếng ăn thử. Hai người cùng gật đầu khen ngon. Thật ra với Hạ Thiền và Nhị Nha chỉ cần là đồ có thể ăn đối với bọn họ điều ngon. Phải biết, con nhà nghèo bình thường được ăn no đã là hạnh phúc rồi. Chứ đừng nói chi thịt bày trước mắt, dù nó mặn nhạt ra sao đối với hai người họ điều là mỹ vị khó có được rồi.

(đọc đoạn này thật sự ta thèm nhểu nước miếng)

Lúc này dưới sảnh đường phía dưới, người người nhộn nhịp, trong đó có một bàn nằm phía dưới gần phòng của Tử Tình. trên bàn bốn vị đại hán đang ngồi phẩm trà ăn bánh bao.

Vị đại hán có bộ râu rậm rạp nói với ba người còn lại.

“Này ngươi nghe gì chưa, cái nhà của lão Thạch đại trạch viện đó, Cái nhà (….)” Chổ này vị đại hán đó nói rất nhỏ “đêm qua bị cháy mấy cái nhà kho. Ta nghe nói mấy người lão ta mua về chờ bán kia đều nhân lúc cháy mà trốn đi hơn phân nữa”

“Thật? Ta nghe nói ở đó canh phòng nghiêm ngặt như ở hoàn cung kia, làm sao mấy cô nương kia trốn đi được. Tăng Bân, ngươi gạt chúng ta chứ?”

Một vị hán tử khác có vẽ lớn tuổi hơn mấy người còn lại xì mũi nói.

“Ai… Ngươi không tin thì thôi, hiện tại ta nghe nói lão Thạch đã đi báo quan. Nói mấy nha hoàn hắn mua bỏ trốn. Ngươi không thấy sáng giờ quanh binh đi lùn khắp nơi sao?” Vị hán tử tên Tăng Bân nóng nải.

“Nhưng mà lạ thật, tại sao nhà kho của Thạch gia lại bị cháy. Mùa này cũng không có khô hanh, làm sao lại cháy kia” Một vị áo xám khó hiểu hỏi.

Tăng Bân hả hê đáp “Còn không phải bọn họ ăn ở thất nhân nên ông trời trách phạt xuống sau. Hừ ta thật tiếc hôm qua tại sao không cho lữa cháy luôn cả đại trạch viện của lão ta.”

“Này nhưng sao ta cứ thấy ngươi có thành kiến với Thạch gia thế? Chứ không phải ngươi làm việc gì xấu bị Thạch gia bắt được nên… Nha” Vị hán Tử đầu đội một cái nón vải nhìn Tăng Bân nói đùa.

Tăng Bân bực bội đập bàn “Nha cái con khỉ. Cái Thạch gia kia ngươi biết bọn họ làm cái gì không mà dùng giọng đó nói với ta”

“Làm gì” ba người còn lại tò mò.

“Chứ không phải ở đó là thu mua người bán mình sau đó dạy quy củ rồi bán cho hộ giàu làm nha hoàn sao?” Vị hán tử đội nón vải khó hiểu.

Tăng Bân hừ lạnh một cái nói “Ngươi đừng nhìn bên ngoài mà nói vậy. Ta nói cho các ngươi biết. Thạch gia kia a, chuyên đi các nơi dụ dỗ thu mua mấy cô nương xinh đẹp sau đó đem về dạy dỗ mây mưa này nọ rồi bán các nàng cho mấy ma ma nơi phong trần. Hừ, bọn hắn mua người trái phép. Còn ép mấy cô nương không chịu bán mình lăn tay vào giấy ước nữa. nếu cô nương nào không chịu bọn họ sẽ đánh ngất các nàng rồi tự lăn tay các nàng lên. Các ngươi không thấy Thạch gia kia ngày đêm điều có canh gác dày đặc sao.”

“Thật sự?” Ba người còn lại ngạc nhiên mắt trợn to. Phải biết việc làm như vậy là trái pháp luật ở Đại Tề này. Nếu để quan phủ biết được nhất định sẽ bắt lăng trì xữ tử.

“Ta gạt các ngươi làm gì, nói thật cho các ngươi biết, ta lúc trước từng làm gã sai vặt trong đó. Nhưng ta tay chân vụng về không được trọng dụng nên bị đuổi ra. Tuy ta ở trong đó có mấy ngày nhưng ta có quen một tiểu cô nương trong đấy, là cô nương đó lén nói cho ta biết đấy” Tăng Bân xoắn xoắn tay áo cẩn thận nói. Nếu nhìn kỷ có thể nhìn thấy trong mắt hắn có một chút gì đó sáo trộn. Hắn là đang nhớ đến tiểu cô nương đáng thương kia.

“A Ta biết rồi, ngươi đây là bị Thạch gia đuổi nên sinh hận trong lòng mới đi bêu xấu người ta chứ gì. Phải không?”

Vị hán tử nón vải cười cười chế nhạo nói.

Tăng Bân thấy mấy người kia không tin mình thì tức giận. Tay đập thật mạnh xuống bàn một cái mắng to.

“Các ngươi không tin ta thì thôi. Ta không nói với lũ không biết nhìn người như các ngươi” nói xong cũng không đợi mọi người phản ứng, Tăng Bân hậm hực đứng dậy đi ra ngoài.

Ba người còn lại mặt khó hiểu nhìn nhau. Hán tử nón vải nhìn hai người còn lại hỏi:

“Tăng Bân hắn bị làm sao vậy?”

“Có thể những gì hắn nói là thật, ta cũng thấy Thạch gia này có nhiều hành động rất kỳ lạ” Hán tử lớn tuổi trầm ngâm nói.

“Nha!” hai người còn lại có vẽ rối rắm nha lên một tiếng.

Vị hán tử áo xám thấy không khí ngột ngạc vội nói.

“Nhưng ta thấy chuyện này không liên quan tới chúng ta, nếu Thạch gia là như vậy chúng ta tốt nhất đừng dính líu tới. không khéo họa vào thân”

Hai người còn lại gật đầu đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.