Không biết ta đau đớn bao lâu, chờ lúc ta tỉnh lại, trời đã tối rồi.
Ta che đầu, ngồi dậy.
"Nghiên Nhi!" Đột nhiên, ta nghe đến giọng nói của Hiên ca ca.
"Thái tử điện hạ, làm sao ngài ở chỗ này?" Ta kỳ quái hỏi Hiên.
"Nghiên Nhi! Muội rốt cuộc tỉnh!" Cúc tỷ tỷ nghe được động tĩnh, cũng liền vội chạy tới cạnh giường ta.
"Cúc tỷ tỷ, để cho tỷ và mọi người lo lắng, thật xin lỗi!" Ta áy náy nhìn Cúc tỷ tỷ bọn họ.
Thì ra là, Hiên ca ca, Phong ca ca, Vân ca ca, ca ca, Cúc tỷ bọn họ cũng rất lo lắng cho ta, cho nên vẫn luôn ở bên cạnh ta chăm sóc ta.
Bởi vì bệnh của ta ngay cả đại phu cũng không trị hết, cho nên chỉ có thể sống ở bên cạnh ta để tiện xem tình huống.
Hiên gấp gáp hỏi ta, "Nghiên Nhi, tại sao nàng lại đau đầu?"
Ta nghiêng đầu, điệu bộ giống như không liên quan giải thích, "Không có gì!"
"Cái gì mà không có gì! Mới vừa rồi nàng cũng đã thống khổ như vậy, làm sao sẽ không có chuyện gì?" Hiên tức giận hướng về phía ta nói.
"Ta nói không có gì là không có gì!" Ta tức giận vén chăn lên, chuẩn bị đi xuống giường.
Hiên kéo lại cánh tay của ta, "Chờ một chút, nàng vẫn chưa trả lời vấn đề của ta!"
Ta quay đầu lại nhìn Hiên, nhìn hắn gương mặt lo lắng, lạnh lùng nói, "Thái tử điện hạ, ta không phải là Nghiên Nhi trong miệng ngài, không cần hiểu sai ý, sinh tử của ta cùng ngài không có bất cứ quan hệ gì!"
"Nàng!" Hiên nghe được ta đây nói cái gì, tức giận không biết phải nói như thế nào.
Đúng vậy, ta cũng không thừa nhận mình chính là Nghiên Nhi trong miệng hắn, là Nghiên Nhi của hắn. Nhưng là, Hiên hẳn đã biết, hắn biết ta chính là Nghiên Nhi của hắn.
"Không có gì thì ta liền đi trước, bây giờ còn không là lúc nghỉ ngơi!" Ta bỏ tay Hiên ta, như cũ là lãnh khốc nói, giống như trở lại là ta của trước kia, không có tình cảm, không có yêu.
"Nghiên Nhi!" Cúc tỷ tỷ xem ta, lo lắng nói.
"Cúc tỷ tỷ, theo muội đi xem một chút những dân chúng kia đi! Muội đã hồi phục tốt lắm!" Ta lôi kéo tay Cúc tỷ tỷ nói.
Cúc tỷ tỷ biết được đau đớn lúc trước không phải là có thể giả vờ, ta nhất định rất thống khổ, do dự xem ta, "Nhưng là. . . . . ."
Ta nhìn dáng vẻ Cúc tỷ tỷ lo lắng, cười, "Cúc tỷ tỷ, tỷ không phải lo lắng, đây là bệnh cũ, nghỉ ngơi một chút sẽ không có chuyện gì!"
"Ừ, Nghiên Nhi!" Cúc tỷ tỷ cũng không thể nói cái gì.
Ta nhìn phía sau Hiên ca ca bọn họ, "Hai vị là Thái tử điện hạ của hai nước, không nên vì một không có ý nghĩa người là ta đây mà ở chỗ này tốn hao nhiều thời giờ như vậy, chẳng thà đem những thời gian này dùng để quan tâm dân chúng!"
Hiên ca ca cùng Phong ca ca cũng xấu hổ nhìn đối phương, cúi đầu.
Ta muốn rời đi lều, vội vàng đi cứu trị những bệnh nhân đang nhu cầu cấp bách mình, hiện tại bọn họ chắc là đang bị bệnh đó thống khổ hành hạ.
Ta thân là đại phu, không thể thấy chết mà không cứu, ngồi yên không ngó đến!
Ta hi vọng, có thể dùng lực lượng nhỏ bé của mình để có thể cứu vớt một số người, là cứu vớt một số người nhiều hơn, không làm cho thân nhân của bọn họ chịu đựng thống khổ mất đi chí thân.
Vì vậy, liên tiếp mấy ngày, ta vẫn luôn sống ở trong khu cách ly, Hiên ca ca vẫn luôn ở bên cạnh ta cùng với ta, trợ giúp ta, sợ bệnh của ta sẽ lần tái phát.
Lần trước nhìn đến dáng vẻ thống khổ kia của ta, hắn cảm thấy rất đau lòng, trong tâm như bị ghim rất nhiều đao, tim cũng từng chút từng chút một mà rỉ máu. Chẳng lẽ đây cũng là mình làm hại sao? Rơi xuống vách đá không cẩn thận đụng phải đầu, làm cho nàng mới có thể thống khổ như vậy!
Vân ca ca cùng Phong ca ca cũng ở đây vừa xem ta cùng Hiên, cũng hoài nghi ta có phải hay không là Nam Cung Nghiên, cho là Cúc tỷ nói dối bọn hắn ta tên là Tử Nghiên, không phải là Nam Cung Nghiên.