[Dịch]Xuyên Qua Chi Công Chúa Nghịch Ngợm Quậy Lật Trời

Chương 41 : Chương 41




Lúc mà ta tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Tỷ tỷ ngồi ở bên cạnh ta chăm sóc ta, "Thiếu cung chủ, ngài đã tỉnh!"

Ta day day thái dương huyệt ngồi dậy, "Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?"

Tỷ tỷ gật đầu một cái, cảm động khóc lên, "Thiếu cung chủ vì thuộc hạ mà ngã bệnh, còn quan tâm thuộc hạ như vậy! Thuộc hạ làm sao có thể để Thiếu cung chủ lo lắng chứ."

Ta cười cười, xấu hổ nói, "Không có gì, chẳng qua là ta không biết rõ làm sao trị cái bệnh này!"

"Thiếu cung hủ không cần tự trách." Tỷ tỷ an ủi ta.

Thần tiên cô cô đi tới phòng của ta đem ta ôm lấy một phen, "Nghiên Nhi a, con có biết hay không, con thế nhưng hù chết cô cô rồi !"

Ta vỗ vỗ bả vai của thần tiên cô cô, an ủi người, "Cô cô, con đã không sao!"

"Nếu như con không tỉnh, ta liền sử dụng chiêu bài thấy chết mà không cứu!" Nghĩa phụ tức giận nói.

"Đồ đệ ngoan của ta a, Nhị sư phụ cũng sắp lo lắng gần chết, đều là Nhị sư phụ ta vô dụng!" Nhị sư phụ cũng tự trách nói.

Ta cười cười an ủi Nhị sư phụ, "Nhị sư phụ không cần tự trách, nhờ có hôn mê lần này, con mới có thể tìm ra phương pháp xử lí để trị loại bệnh này."

"Có thật không?"

"Hẳn là không phải dùng máu của con đi!" Nghĩa phụ cùng các sư phụ cũng lo lắng hỏi ta.

Ta lắc đầu một cái, bởi vì lúc hôn mê, đầu lập tức liền trống rỗng, không chịu ảnh hưởng ở cổ đại, cho nên rất nhiều chuyện của kiếp trước, còn có cách làm sao chữa cái bệnh đều nhớ ra, "Con nói không phải là cách này, mà là cách có thể chân chính cứu mọi người ! Cho nên mọi người không cần lo lắng con dùng máu của mình cứu người khác."

"Vậy sao? Phương pháp gì?" Nhị sư phụ vội vàng tò mò hỏi ta, không nghĩ tới ta sau khi hôn mê liền có thể tìm được cách trị liệu bệnh Thiên Hoa.

"Chính là bệnh đậu mùa!"

"Bệnh đậu mùa?" Mọi người kỳ quái nhìn ta.

Nhị sư phụ liền vội vàng hỏi ta, "Cái gì là bệnh đậu mùa, ta tại sao không có nghe nói qua à?"

Ta gật đầu một cái, sau đó giải thích, "Đúng, đây chính là bệnh đậu mùa, tỷ tỷ, người bên ngoài có phải hay không có người bị lây, nhưng cũng có người không có bị lây bệnh đây?"

Tỷ tỷ gật đầu một cái.

"Đúng, mà những người không có bị lây bệnh đều là những người nuôi bò người ở nhà đi!" Ta cười nói .

"Thuộc hạ không có điều tra, làm sao Thiếu cung chủ biết?" Tỷ tỷ tò mò hỏi ta, ta không có đi ra ngoài đều biết được tình huống bên ngoài. Bây giờ đối với ta là càng ngày càng hiếu kỳ, càng ngày càng kính nể rồi.

Ta đem giải thích của ta nói cho bọn hắn biết, "Thật ra thì, những người nuôi bò kia không phải là không thể bị nhiễm phải loại bệnh này, nguyên nhân là bởi vì trong thân thể bọn họ đã sinh ra miễn dịch, kháng thể có thể đủ đối kháng với loại vi khuẩn này, cho nên bọn họ sẽ không mắc loại bệnh này!"

Lần này ngay cả Nhị sư phụ cũng bị ta cho mơ hồ hôn mê, cái gì kháng thể, bệnh độc gì đó, cái gì miễn dịch, những thứ này đều là những thứ hắn sống cho tới bây giờ nghe cũng không có đã nghe qua! Lòng hiếu kỳ dẫn phát Nhị sư phụ, "Đồ đệ ngoan, nói cho sư phụ, cái gì là kháng thể, cái gì là vi khuẩn?"

Ta sững sờ trước mặt các sư phụ, "Ách. . . . . . Thật ra thì con cũng không rõ lắm á..., con cũng đoán rồi mới bắt đầu nghiên cứu mà thôi, cho nên không thể định đoạt, mọi người coi như là con đang nói bậy đi!"

"Mặc dù thuộc hạ nghe không hiểu Thiếu cung chủ nói là có ý gì, nhưng bất quá Thiếu cung chủ giống như rất lợi hại a, bệnh của thuộc hạ cũng đã khỏi!" Cúc tỷ tỷ kính nể nói.

"Tốt lắm, Cúc tỷ tỷ, tỷ không cần khen ta nữa, ta muốn hỏi chút, hiện tại tình huống bên ngoài rốt cuộc là như thế nào, có nghiêm trọng không?" Ta lo lắng hỏi Cúc tỷ tỷ.

"Tình huống bên ngoài rất nguy hiểm, biên cảnh của Nam Bắc hai nước đã thành lập khu cách, bệnh ở trong hai nước không sai biệt lắm cũng đã chuyển dời đến cách ly khu, nhưng còn có một ít vẫn không bị chuyển dời đến bên kia, chúng ta chỉ là võ lâm nhân sĩ, không muốn cùng bọn họ đi, cho nên, tự mình thành lập cách ly khu, cũng tụ tập tại Lạc Dương ở Âu Dương sơn trang." Cúc tỷ tỷ nói với ta về tình huống bên ngoài.

"Hoá ra là như vậy a, xem ra ta muốn đi ra bên ngoài một chút rồi!" Ta cúi đầu, phân tích.

"Bảo bối, con thật muốn đi sao?" Nghĩa phụ lo lắng hỏi ta.

Ta đương nhiên gật đầu, "Ừ, đương nhiên là muốn đi a, con rất lo lắng người bên ngoài, cho nên cần phải đi ra ngoài!"

"Tốt, nếu Nghiên Nhi phải đi, ta cũng không ngăn! Chỉ cần con cảm thấy có thể thì nhanh đi đi!" Thần tiên cô cô thứ nhất tán thành.

"Có thật không? Thần tiên cô cô, người không phải ngăn cản Nghiên Nhi sao?" Ta hỏi thần tiên cô cô.

"Cô cô làm sao ngăn cản Nghiên Nhi đây? Nghiên Nhi phải đi cứu người, cho nên cô cô sẽ không ngăn cản Nghiên Nhi!" Thần tiên cô cô vuốt đầu của ta nói.

"Được rồi, nếu tiên tử cho con đi, nghĩa phụ cũng không ngăn cản con!"

"Đồ đệ ngoan, con nhất định không thể cho các sư phụ mất thể diện, nếu sắp đi ra ngoài, liền nhất định phải cho các sư phụ tranh khẩu khí!" Sư phụ cũng đồng ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.