Ta cười nói, "Đúng rồi, hôm nay ta cho các sư phụ một lễ ra mắt, thần tiên cô cô nói cái này là đồ tốt, nhưng là Nghiên Nhi không biết nó có lợi gì, cho nên ta đưa cho mấy vị sư phụ làm lễ ra mắt!"
Mấy vị sư phụ kỳ quái xem ta, "Thứ gì?"
"Chính là cái này!" Ta lấy ra ba quả đỏ đỏ mà thần tiên cô cô gọi là Kỳ Lân quả.
"Cái gì! Này. . . . . . Này. . . . . ." Sư phụ cùng nghĩa phụ kinh ngạc nhìn Kỳ Lân quả trong tay ta.
"Kỳ Lân quả? Oa! Bảo bối a!" Nhị sư phụ kính nể nói.
"Đúng a! Đây là thứ quả mà mỗi người luyện võ chúng ta tha thiết ước mơ đấy!"
"Không nghĩ tới ta có thể ở sinh thời ăn được Kỳ Lân quả trong truyền thuyết a!"
"Ha ha ha, các sư phụ, nghĩa phụ, các ngươi nhìn, quà tặng mà Nghiên Nhi chuẩn bị cho các ngươi có được hay không a!" Ta đắc ý nói.
"Nghiên Nhi a, làm sao ngươi sẽ có Kỳ Lân quả trong truyền thuyết này?" Nhị sư phụ lập tức cầm bả vai của ta, hỏi ta.
"Ách. . . . . . Ta từ trên đỉnh núi té xuống rơi vào trong một hang động, loại quả này do ta ở trong sơn động kia hái!" Ta gãi gãi đầu, giải thích.
"Như vậy ngươi đã ăn bao nhiêu?" Nhị sư phụ có chút sợ hỏi ta.
Ta đưa ngón tay lên lắc lắc, sau đó lắc đầu một cái, "Không biết, dù sao ta đem hết mấy quả đỏ đỏ trên tường dáng dấp không sai biệt lắm ăn sạch, chỉ còn sót lại mấy quả này, vốn là ta muốn để lại cho Hiên ca ca ăn! Nếu các sư phụ thích thì ta liền đưa cho các sư phụ người một quả!"
"Cái gì? Ngươi ăn hết?" Mấy vị sư phụ cũng kinh ngạc nói.
"Ừ, tốt lắm! Sư phụ, có cần thiết kinh ngạc như vậy sao? Ta ăn cũng không có gì không giống nhau như vậy sao!" Ta khua miệng, đáng yêu nói.
"Ách. . . . . ." Mấy vị sư phụ dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh xem ta.
"Ha ha ha, còn lại một quả, ta sẽ để lại cho Hiên ca ca, cho nên các ngươi thì không thể ăn nga!" Ta giữ lại một quả còn dư lại, nếu các sư phụ khen quả đỏ đỏ này như vậy, thì ta đương nhiên là muốn cho Hiên ca ca một quả.
"Nghiên Nhi a, Hiên ca ca là…?" Các sư phụ hỏi ta.
"Ách. . . . . . Hiên ca ca là người Nghiên Nhi thích!" Ta nhìn Kỳ Lân quả trong tay mình.
"Ha ha ha, vậy là Nghiên Nhi của chúng ta đã có người yêu rồi a!" Nghĩa phụ nói đùa.
Ta xấu hổ cúi đầu.
"Sư phụ, các ngươi làm gì a! Không nói với các ngươi nữa!" Ta xấu hổ chạy ra.
Chỉ nghe được tiếng cười phía sau.
Tiêu Dao Tử trở thành sư phụ của ta, Bạch Diện Thư Sinh trở thành nghĩa phụ của ta, còn thần y lúc nào cũng thấy chết mà không cứu trở thành Nhị sư phụ của ta, Thần Tiên cô cô cũng thành sư phụ của ta.
Sư phụ dạy ta Tiêu Dao kiếm pháp, nghĩa phụ dạy ta quyền pháp, chưởng pháp, Nhị sư phụ dạy ta y thuật, độc thuật, Thần Tiên tỷ tỷ dạy ta khinh công cùng ám khí.
Vì có thể trợ giúp Hiên, ta nghiêm túc học hết tất cả tuyệt kỷ của mấy vị sư phụ, thề nhất định phải học giỏi.
Nhưng ở thời điểm học, cũng muốn chơi một chút.
Ta và các sư phụ cùng nhau ngồi ở trên bàn ăn ăn cơm tối.
Ta gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén nghĩa phụ, "Nghĩa phụ, hôm nay con làm món đường thố bài cốt (?) người thích ăn nhất!"
Nghĩa phụ cao hứng xem ta, "Ha ha ha, nữ nhi của ta đối với ta tốt nhất a!"
"Đồ đệ ngoan, làm sao con đối với nghĩa phụ của ngươi tốt mà lại không đối chúng ta tốt!" Hai vị sư phụ ghen tức nhìn ta.
Ta lắc đầu một cái, "Ai bảo nghĩa phụ rất tốt với con! Cho nên đồ của hai vị sư phụ con vẫn chưa làm!"
Nghĩa phụ cao hứng cười, sau đó ăn bài cốt ta làm.
Đợi đến nghĩa phụ ăn xong rồi sau, ta mới bắt đầu cười lên, "Ha ha ha. . . . . ."
Nghĩa phụ xem ta, "Thế nào? Nghiên Nhi, con cười cao hứng như thế là sao?"
Ta cười cười, giải thích, ". . . . . . Thật ra là bởi vì hôm nay sư phụ dạy cho con nội dung bài học về thuốc tiêu chảy, tự con cũng nghiên cứu phát triển một loại, con không biết tìm ai thí nghiệm, cho nên con tìm nghĩa phụ thí nghiệm một chút!"
Nghĩa phụ kinh ngạc, sau đó kêu lên, "Cái gì!" Chỉ nghe được bụng, "Cô. . . . . ." Thanh âm, nghĩa phụ vuốt bụng chạy đi kiếm nhà xí.
Mấy người chúng ta đều ở trên bàn ăn cười.
Hai vị sư phụ may mắn mình không có trở thành người thuốc thí nghiệm của ta, cũng đồng thời cười nhạo nghĩa phụ của ta.
(?)Đường thố bài cốt: sườn chua ngọt = =