Chờ sau khi Phong ca ca cùng Vân ca ca phục hồi tinh thần lại, ta đã biến mất ở trước mặt bọn họ.
Vân ca ca đi tới Phong ca ca bên người, "Phong, ngươi nói, Nghiên Nhi sẽ là ai?"
"Vân, ta biết rõ ngươi thích Nghiên Nhi, nói thật là ta cũng thích, xem ra Nghiên Nhi giống như đã có người trong lòng rồi!" Phong tự giễu nói.
"Ừ, ta nghĩ, Nghiên Nhi sẽ trở thành Nhị tẩu!" Vân ca ca thương tâm nói.
"Vân, Nghiên Nhi không phải nói là Hiên ca ca của nàng sao? Xem ra là Nhị hoàng huynh của ngươi!" Phong ca ca phân tích nói.
"Nhị hoàng huynh a! Xem ra ta vĩnh viễn cũng không sánh bằng nhị hoàng huynh, hiện tại, ngay cả Nghiên Nhi cũng bị Nhị hoàng huynh đoạt đi!" Vân ca ca ngầm chế giễu mình.
"Tốt lắm, ai cho Nhị hoàng huynh của ngươi ưu tú như vậy a! Phụ hoàng ngươi không phải cũng là đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn sao? Ngay cả Đại hoàng huynh ngươi cũng không có lấy được vị thái tử, Nhị hoàng huynh ngươi thật rất ưu tú, giống như Nghiên Nhi nữ nhi như thế, cũng rất xứng với Nhị hoàng huynh ngươi đấy!" Phong ca ca cũng ngầm chế giễu mấy tiếng, bởi vì chính mình cũng thích người ta.
"Ta không muốn đem Nghiên Nhi tặng cho Nhị hoàng huynh!" Vân ca ca không cam lòng nói.
"Không có biện pháp, nhận thua đi! Ngươi cùng ta một dạng, đem Nghiên Nhi làm muội muội đối đãi, không phải là rất tốt sao? Nếu không, ngươi sẽ bị Nghiên Nhi ghét đấy!" Phong ca ca khuyên Vân ca ca, thật ra thì cũng là khẩu thị tâm phi*.
*Khẩu thị tâm phi: miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo
"Vậy sao? Nghiên Nhi sẽ chán ghét ta?" Vân ca ca bắt đầu ủ rũ.
"Ta đây không biết, nhưng là ta nghĩ, có thể sẽ, bởi vì ta mới vừa rồi thấy lúc Nghiên Nhi nói đến Hiên, thật cao hứng, nụ cười của nàng ấy rất hạnh phúc, ngọt ngào như thế, cho nên, tốt nhất không cần làm ra việc tổn thương Nghiên Nhi, nếu không ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi!" Phong ca ca uy hiếp Vân ca ca nói.
"Ta hiểu rõ rồi, chỉ cần Nghiên Nhi cao hứng là tốt!" Vân ngẫm nghĩ cũng đúng.
Ngày thứ hai, sáng sớm ta liền rời giường, làm xong quà của mình, sau đó đi phòng của ca ca.
"Ca ca, ca ca, rời giường!" Ta lôi kéo ca ca còn đang ngủ.
Ca ca cực kỳ khó chịu trở mình một cái, "Nghiên Nhi, hôm nay khó được nghỉ, muội để cho ca ca hảo hảo nghỉ ngơi đi!"
"Ca ca, hôm nay là sinh nhật của ngươi a, ngươi lại vẫn ngủ nướng! Lười ca ca, nhanh lên một chút đứng lên cho ta!" Ta bò đến trên giường ca ca, đứng ở trên giường, đem cái chăn của ca ca vén lên.
Ca ca đáng thương xem ta, "Nghiên Nhi, muội muội tốt của ta, muội để cho ca ca ngủ một giấc đi, ta ngày hôm qua rất khuya mới ngủ đấy!"
"Ta biết mà, ca ca ngươi ngày hôm qua nhất định len lén đi chơi thật lâu mới trở về đấy!" Ta bất đắc dĩ bất đắc dĩ nhìn ca ca, "Ai, ca ca, hôm nay ta giới thiệu mấy ca ca với ngươi cùng nhau chơi đùa, có được hay không!"
"Ta không cần!" Ca ca cùng ta làm nũng, nói.
"Ca ca, chẳng lẽ ngươi không thích Nghiên Nhi rồi sao? Nghiên Nhi thật đáng thương, Nghiên Nhi không ai thương, Hiên ca ca cũng đi, hiện tại ngay cả ca ca đều không thích Nghiên Nhi rồi, Nghiên Nhi sẽ rời nhà trốn đi tốt lắm!" Ta nặn ra vài giọt nước mắt, chuẩn bị đi xuống giường.
Ca ca vội vàng đem ta kéo lại, "Nghiên Nhi, ca ca biết sai rồi, ca ca đứng lên còn không được sao?"
Ta cười cười, nháy ánh mắt vẫn phiếm nước mắt của ta, "Ca ca, có thật không?"
"Ừ, thật!" Ca ca gật đầu một cái, sau đó lập tức rất nhanh mặc y phục.
Ta cười cười, chiêu này vẫn là hiệu nghiệm nhất, ca ca vĩnh viễn sợ nhất mình khóc, "Tốt lắm, ca ca, chúng ta đi chơi đi, muội đã chuẩn bị xong cho ca quà tặng rồi!"
"Có thật không?" Ca ca là rất tò mò đối với quà tặng của ta, bởi vì ta hàng năm đều cho ca ca một món quà tặng không giống nhau, bởi vì đều là đồ vật ở thế kỷ hai mươi mốt của ta, mỗi lần cũng sẽ khiến mọi người thất kinh, năm nay cũng không ngoại lệ.
"Ừ, cho nên ca ca, ngươi tốt nhất nhanh lên một chút a!" Ta nháy mắt nói.
Ca ca đi theo ta đi ra bên ngoài.