Chát....tiếng năm bàn tay va chạm khuôn mặt cực mạnh vang lên cả cănteen.
-San San mầy không sao chứ,sao mầy làm vậy nhỏ lo lắng cho nó.
-Không sao..
Nó bây giờ rất đág sợ đôi mắt kính bị nhỏ đó tát vân ra ,mặt hiện năm dấu tay,ánh mắt màu tím của nó bây giờ rất lạnh chỉ nhìn thôi củng làm cho mấy nhỏ đó sợ run,nó từ từ bước lại gần nhỏ vừa tát nó.
-Mầy định làm gì....nhỏ run rẩy khi thấy nó tiếng lại gần.
-Nó bước tới khoản cách gần nhỏ đó khồm xuống nói nhỏ vô tai ả ta .''Tao nhớ không lầm ba mầy chỉ là giám đốc công ty nhỏ Lãnh thị nhỉ.'' Giọng nói lạnh thấu xươg của nó khiến nhỏ đó sợ ngồi quỵ xuống.
-Mầy là Lãnh ...Lãnh Đường Băng ả ta nghe giọng nói của nó không lầm vào đâu được,lấp bấp xác minh lại,ả thật không tin Đường Băng nảo ngắn kia bây giờ lại biết đem gia thế ra uy hiếp người khác.
Nó ánh mắt lạnh lùng đứng nhìn ả không trả lời ả,nhẹ nhàng đưa tay chỉ vào phù hiệu trên áo lạnh giọg.
-Mù À...
-Lãnh tiểu thư tha cho tôi,tôi không dám nửa...ả bây giờ mặt không còn giọt máu nước mắt rơi lả chả.
-Nếu có lần sau.
-Tuyệt...tuyệt đối không bọn em không dám khinh thường mọi người nửa,bọn em hứa,bọn ả sợ hãi quỳ xin tha.
-Được,biến..nó không muốn gây thêm chuyện,nó trở nên lạnh lùng như vậy trở lại con người lúc trước kia là do nó thấy nhỏ sắp bị đánh,nó muốn bảo vệ nhỏ,nhỏ giống cậu ấy người quan trọng nhất của nó,nó không muốn nhu nhược như lúc trước để bạn mình bị đánh trước mặt mình.
Mấy đứa thấy nó ngầu lòi như vậy khỏi nói đứa nào đứa nấy nhìn nó với cặp mắt ngưởng mộ khiến nó nổi da gà.
-Ây chuyện gì đông thế-Khải cùng đám con trai bưng đồ ăn đến tiện thể hỏi luôn.
Nó thấy đồ ăn quên luôn chuỵn vừa xảy ra,bay như bay đến ăn như bão táp nhưng đặc biệt tướg ngồi vô cùng lưu manh .
-Trời ơi thần tượg của tui vừa mới 3phút 8giây,nhỏ thấy màn trước mắt há mồm không ngáp lại nổi.
-Trả đây trả San San ngầu lòi lúc nảy đây,-Yến thêm mắm
-Con đang ngồi ăn là con gì con heo hay con gì đây -Linh thêm muối
-Vâng hình tượg ngầu lòi của chị được xây dựng đúng 3phút 8giây lập tức bị tướng ăn đánh sập hoàng toàn mang lại bao nhiêu hoang mang,bao nhiêu trái tim thiếu nử mới lớn tan vỡ,làm sụp đổ các công trình đang thi công mà thằng thầu nó ăn xén(ừ câu này có liên quan gê hen chị),tui rất rất đau lòng,lòng tui đau quá Man,nhỏ Diệu đứa được mệnh danh vị thần bình luận phi diệu nhất của lớp lên tiếng bình luận còn thêm màng ôm ngực đau tim.
Mấy thằng con trai không hiểu chuỵn gì,hỏi bọn nó nói không dính vào đâu ngơ ngơvngáo ngáo không biết gì cũng im ngồi xuống ăn không thui mấy con lợn nó ăn hết,không biết lớp nó là người hay lợn ăn như chưa từng được ăn.
Trong góc khuất căn tin có ba người từ nảy đến giờ thấy hết tất cả vừa xảy ra mọi người một suy nghỉ.
-Em đã thay đổi rồi em gái.
-Chết tiệt,bọn vô dụng có nhiêu đó cũng không làm được,Lệ Nhi vò vò chiếc váy nhìn nó với ánh mắt câm hặn,tìm kế hoạch khác.
-Đổi...(Vâng con lạy bố,bố lạnh thì lạnh suy nghỉ thui củng kiệm lời ớn,đổi là nói nó thay đổi á nha mọi ngừ hihi)Hắn nhìn nó không rời.
Lệ Nhi thấy hắn nhìn nó thì bực bội.
-Anh Ken anh ăn cái này đi,ả rắp thức ăn bỏ vô chén hắn,hắn không thích ai rắp thức ăn cho mình liền nói không thích rồi bước đi không ăn nửa.
Sao khi ăn nó nê bọn nó lên lớp học,buổi học nham chán cuối cùng cũng qua nó hẹn mọi người 2h chiều gặp ở cổg trường.