-Diệp Tuyết là em,hắn kinh ngạc khi nghe giọng nói quen thuộc.
**Nv mới: Diệp Tuyết con gái của vợ bé Ba hắn(Ba ruột nó),hắn không biết ả là con gái của vợ bé ba hắn chỉ nghỉ là con gái của bạn thân ba mình,thủ đoạn ác độc,mưu mô nhưng đội lớp cừu non giả vờ tốt bụng,là người yêu của hắn lúc trước ,là người khiến hắn lạnh nhạt với phụ nử khác.
-Ken là em,em rất nhớ anh,em có thể gặp anh nóu chuyện,Ả giả vờ muốn khóc nói.
-Được,hắn nghe giọng nói quen thuộc tim thắt lại ngẹn lời nói.
Sau khi cả hai trao cuộc hẹn hắn lên xem nó ngủ chưa,hắn thấy nó ngủ thì bước xuống lầu lấy xe đến nơi hẹn,sau khi hắn bước ra khỏi phòng mắt nó lại mở.
Reng..reng..reng...
-Alo..nó
-Chị chị ổn chứ,Long ki lo lắng hỏi nó.
-Chị không sao chỉ kích động môi t chút thui,chị ổn,nó giọng nhẹ đi.
-Chị em...Long kì ấp úng.
-Em làm sao,giọng nó đều đều nhưng pha chúc lo khi Long Kì ấp úng cuắc chắn có chuyện gì đó.
-Chị em tìm được mẹ rồi chị...Long Kì chưa nói câu bị nó cắt ngang.
-Em tìm bọn họ làm gì họ không cần chúng ta chúng ta ra nông nỗi này là do bọn họ,nó quát lớn.
Cuộc nói chuyện của nó Mẹ nó nghe hết vì bà muốn Long Kì mở loa lớn đế nghe giọng nó,Long Kì đóan được chị mình hận ba mẹ đến bao nhiêu nên đã ngăn bà nhưng bà một mực muốn nghe cậu đành nghe theo,Bà đau khổ khi nghe nó nói.
-Chị à không như chị nghỉ đâu,chị làm ơn đến gặp mẹ đi được không,Long Kì đau khổ nói cậu biết bà sống không được lâu nửa.
-Không,nó lạnh lùng.
-Nếu chị không đến đừng gặp em nửa,nói rồi Long Kì cúp máy nhắn tin địa chỉ cho nó.
Cậu muốn chị mình gặp bà không muốn chị hiểu lầm mẹ nửa,nó sao khi nghe Long Kì nói mắt đậm tia lạnh lùng đến tủ thay đồ rồi bước xuống xe lái đến Bệnh viện.
-----Khách Sạn S----
-Xin lỗi hẹn gặp anh ở chổ như vậy,do em đang bàn việc với khách nên...Diệp Tuyết cuối mặt giả vờ lo lắng.
-Không sao,hắn nhìn cô gái trước mặt bằng xương bằng thịt cảm giác năm đó quay về( còn chị Băng nhà e nam chính thật là huhu)
-Anh ngồi đi.
-Em có chuyện muốn nói với anh.
-Có chuyện mới gặp được anh sao Ken,Diệp Tuyết mặt buồn đi(giả vờ thui)
-Anh không có ý đó,hắn cảm thấy khó chịu nghỉ mình là đồ rồi đã yêu nó nhưng lại không thể quên Diệp Tuyết.
-Haizz,em vô vấn đề chính đây không đùa với anh nửa,em nghe nói anh có bị hôn phu đúng không,Diệp Tuyết giả vờ như không biết nó và hắn quen nhau.
-Đúng vậy,hắn khó khăn trả lời.
-Đây anh xem đi,em nghe nói anh có bị hôn phu muốn xem thử cô ấy có xứng đáng để anh sống với cô ấy cả đời không nhưng....,em vì lo cho nên em mới tới đây gặp anh cho anh biết,Diệp Tuyết giả vờ lo lắng nhìn hắn đưa đoạn video cho hắn xem mà tay rụt rè(hừ hay lắm diễn hay gê)
-....,hắn im lặng xem đoạn video mắt hiện lên tia tức giận tay nắm thành đấm.
-Anh bình tỉnh,Diệp Tuyết.
-Thật không ngờ cô ta giám,hắn như con hổ hung hăng đập bàn đứng dậy.
-Anh bình tỉnh nghe em nói chúng ta phải đều tra lại lở chuyện có uẩn khuất thì sao,Diệp Tuyết đạo đức giả ôm hắn nhẹ nhàng khuyên bảo.
Hắn nghe Diệp Tuyết nói sắc mặt dịu đi ôm ả ta gật đầu.
-----Bệnh Viện------
-Mẹ ăn tí cháo đi chị hai sẽ đến mà,Long Kì mút cháo đút cho mẹ.
-Ta không đói,bà giọng đau thương nói mắt cứ hướng về cánh cửa.
-Nhưng...câu nói của Long Kì chưa dứt cánh cửa chợt mở.
Nó bước vào khuôn mặt lạnh lùng ,ánh mắt nó nhìn về phía bà thì mắt có chút giao động nhẹ nhưng nhanh chóng đều chế phủ một làng sương u ấm lạnh lùng(Vâng tác giả hơi làm quá con mắt ngta mà ta gê hong),Nguyệt Lam thấy nó đến nước mắt rơi lả chả miệng gọi tên nó trong nghẹn ngào.
-Tiểu ..Băng..mẹ..,bà chưa nói hết câu bị nó ngắt ngang.
-Tôi đến đây vì em trai,bà đừng nghỉ têi sẻ tha thứ cho việc bà bỏ rơi hai chị em tôi mười mấy năm qua,bà nghe cho kỉ ''TÔI SẼ KHÔNG THA THỨC CHO BÀ'',nó cất giọng lạnh lùng nói.
Tim nó đau lắm lòng nó như lửa đốt nó muốn gọi bà muốn ôm bà cảm nhận tình thân ruột thịt,nhưng nó không thể khi nhớ lại khoảng thời gian như địa ngục của mình phải chịu trong khi đó cái người được coi là mẹ kia sống trong giàu sag phú quý bỏ rơi nó kia nó rất hận.
Nước mắt nó muốn rơi lắm nhưng nó không muốn mình yếu đuối,nó lại đau vì nó đáng yêu anh trai mình(nghĩa là hắn vì nó nghỉ hắn con của bà ta chắc chắn củng là anh ruột mình),tại sau bà ta không chết tại sao bà ta là mẹ nó,nó hận thật sự rất hận.
Nguyệt Lam nghe nó nói bàn rất đau lòng,phải bà không phải người mẹ tốt lấy gì cầu mong con gái tha thứ,ba sắp chết là do ông trời trừng phạt người mẹ vô tâm như bà bà nghẹn ngào nước mắt cứ rơi.
-Tôi đến đây cho bà gặp mặt chỉ vì em trai ,xong chuyện tôi xin phép,nó lạnh lùng nói,nó lau nhanh ra khỏi căn phòng bệnh viện ,nó đang cố nén phải nhanh đi khỏi đây nếu không nó sẽ khóc trước mặt bà ta mắt.
-Chị...Long Kì thấy nó chạy nhanh ra khỏi phòng liền lo lắng kêu nó lại nhưng không kịp.
-Mẹ con sẽ đi khuyên chị,mẹ đừng buồn chị hai cũng rất muốn gặp mẹ di chị hai tạm thời không chấp nhận được thôi,mẹ nghỉ ngơi đi con sẽ đưa chị hai đến thăm mẹ,Long Kì nắm tay bà vổ vổ trấn an.
-Được,bà cố nén đau thương lao nước mắt nhìn Long Kì nở nụ cười gượng gạo.
-Con làm phiền bác chăm sóc mẹ con giùm,Long Kì nhìn bác quản gia cung kính nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng đi tìm nó.
Bác quản gai nhìn theo cánh cửa rồi nhìn phu nhân của mình lắc đầu,câu chuyện của họ không trách ai được là do ông trời chêu ngươu nên mới xảy ra cớ sự như vậy,,thật tội nghiệp phu nhân và hai đứa trẻ.