[Dịch]Xuyên Không Ta Được Làm Con Nhà Giàu Hú Hú

Chương 40 : Mẹ !!!!




Nó được hắn đưa về nhà,hắn anh nó và Lin mỏi người mỗi một suy nghỉ,Long Kì thì không khỏi lo lắng nhưng cậu củng phải ra về cùng cả lớp vì không thể xen vào chuyện nhà nó vì thân phận nó hiện giờ không phải là chị cậu mà là tiểu thư của Lãnh thị.

Nó nằm trên chiếc giường ấm áp đôi mắt màu tím không còn vui vẻ mà là đôi mắt đau thương phủ một tầng sâu thẩm của nổi cô đơn ,trong đầu nó tua đi tua lại những chuyện đau thương của quá khứ miệng cất giọng âm trầm.

-Sư phụ,Tiểu Điệp liệu con còn đủ can đảm để đeo khuôn mặt giả tạo kia sao...Sư phụ con nên..Nó ngừng lại sao đó nở nụ cười lạnh sau đó nhắm mắt lại.

-------Chổ Long kì------

Reng...reng..reng...

-Alo..

-.....

-Thật sau cậu đa xác minh chưa ?

-.....

-Được đợi tôi,tôi sẽ đến.

Sau khi nghe máy Long Kì vội vã lếy xe chạy đi đến gặp người gọi cho mình sau đó cả hai cùng đến một nơi.

----Tại Bệnh Viện S-----

-Là nơi đây ?

-Đúng vậy thưa đại ca Lão phu nhân chính xác là ở đây,theo điều tra của em lão phu nhân đã nhập viện cách đây hai năm để điều trị, nhưng vì muốn tìm kiếm 2đứa con thất lạc nên đã xuất viện khi chưa được chữa trị hết bệnh tình,bệnh của lão phu nhân đang chuyển biến xấu đi rất nhiều.

Long Kì nghe Tử Dị nói ánh mắt thâm trầm nhẹ nhàng bước theo Tử Dị đến phòng của bà.

Nv phụ: Tử Dị đàn em đắc lực của Long Kì là trẻ mồ coi được Long Kì cưu mang,thông minh tài chí,đặc biệt là người cực thích khám phá hay tìm kiếm người cậu chưa bao giờ bỏ cuộc khi bắt tay tìm hay khám phá một thứ gì đó mà chưa tìm được chúng.

-Khụ..khụ..

-Phu nhân người không sao chứ,quản gia Lí người đặc biệt chung thành với Lãnh Nguyệt Lam (tên thật của Hàn phu nhân,Hàn phu nhân là mẹ hắn nhưng không phải mẹ ruột mọi người từ từ rồi hiểu)

-khụ...tôi..tôi khó chịu ..ông làm ơn tìm con tôi về cho tôi gặp mặt chúng lần cuối được không tôi không còn nhiều thời gian nửa rồi,Lãnh Nguyệt Lam đưa tay vuốt ngực nước mắt rơi .

Quản gia lí nhìn bà như vậy lão đau lòng lắm,bà là người tốt phúc hậu tại sao chịu nhìu đau thương như vậy,Lão gia lại bỏ rơi người phụ nữ yếu đuối mất con mười mấy năm,chịu bao nhiêu đau khổ nhớ nhung mà lão gia lại vô tâm.

Long kì bước đến căn phòng mở cửa bước vào đập vào mắt cậu là người phụ nữ có khuôn mặt đôn hậu ,cảm giác ấm áp khi nhìn bà **Đây la cảm giác tình thân ưh** Long kì nhìn bà nghỉ thầm.

-Con con la Long Kì,Lãnh Nguyệt Lam kích động chồm dậy đưa tay về phía nó nhưng lại mệt khuỵ xuống lại.

Quản gia và Long kì hoảng hốt,quản gia kịp đở bà nhẹ nhàng giúp bà ổn định.

-Mẹ,Long kì khó khăn bật ra tiếng mẹ khi thấy bà như vậy tim cậu như có dao đâm nghẹn ngào gọi tiếng mẹ cậu không hận bà bỏ rơi hai chị em cậu,cậu chỉ hận sau ông trời lại chia cắt mẹ con.

-Long kì là con,con trai của mẹ cuối cùng mẹ củng tìm được con,bà ôm chặc nó nước mắt rơi như mưa.

-Mẹ..mẹ,Long ki khó khăn mở lời ôm.siết lấy bà cảm nhận hơi ấm của tình mẫu tử.

-Tha lỗi cho ta có được không,là do ta bỏ rơi các con là ta hại chết chị còn tại ta cả,một người mẹ cầm thú,mà gào thét trong đau thương.

-Mẹ con không trách mẹ ,chị hai chưa chết để con kể cho mẹ nghe ,mẹ sẽ không tin là sự thật đâu,Long Kì gạt lện ttên mắt mẹ nhẹ nhàng đỡ bà ngồi dựa vô giường nắm tay bà vuốt chắn an nhẹ nhàng kể cho bà nghe.

-Thật ..thật sao Tiểu Băng chưa chết,bà ngạc nhiên hạnh phúc.

-Dạ con nói thật mà,Long kì nhìn bà.

-Mẹ muốn gặp con bé,mẹ myốn xin lỗi con bé trước khi có thể.

-Mẹ sao mẹ nói vậy mẹ sẽ sống mà,Long kì khóc đây là lần đầu cậu thấy yếu đuối như vậy.

-Mẹ xin lỗi nhưng....bà nghẹn ngào vuốt toôc con trai khnôg nói lên câu.

-Mẹ tại sao mẹ bỏ rơi bọn con,những năm nay mẹ sống như thế nào,tại sao mẹ giàu có như vậy lại bỏ rơi bọn con,Long kì hỏi bà trong nghẹn ngào.

Bà nhìn con trai nước mắt lại rơi chậm rải kể''Truyện là..''

---Lãnh Thị-----

-Sao chứ không thể nào,Lãnh lão gia ngã quỵ.

-Ông ơi ,ông không sao chứ,Lãnh phu nhân đỡ LÃNH lảo gia.

-Tiêu tan hết rồi,tiêu tan hết rồi sự nghiệp của tổ tiên ta gầy dưđng,Lãnh lão gia như mất hồn.

-----Chổ Anh nó----

-Alo.

-Cái gì sai có thể,Jun sụp đổ.

-Anh ,anh sao vậy,Lin lo lắng.

-Công ty anh phá sản rồi,Jun đau khổ.

-Sao cơ,không ổn nhanh chúng ta đi gặp bác trai bác gái,hẳn bác trai bác gái rất cần chúng ta,Lin ôm Jun.

Jun cảm thấy ấm áp luôc anh sụp đổ nhất Lin không quay lưng với anh họ nhanh chóng bước ra xe chạy đến bên baba mama anh,Jun không muốn nó biết vì lo cho nó đợi bó ổn địng sẻ nói.

Hắn nảy giờ đi nghe điện thoại bước gô không thấy Lin và Jun đâu mắt đảo kím không thấy thì định bước lên phòng nó thì..

Reng...reng...reng..

-Alo..

-Ken lâu quá không liên lạc cho anh em nhớ anh muốn chết.

-Diệp Tuyết là em.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.