Cạch...cánh cửa phòng nó mở.
-Cô đang chửi tôi.
-Chửi anh chứ chửi ai cái đồ biến....ể..,nó quay đầu lại thấy khuôn mặt hắc ám của hắn đơ luôn.
1s
2s
3s
Dấu chấm hỏi to đùng trên đầu nó.
-Anh vô phong tôi làm gì.
-Cô nghỉ tôi làm gì,hắn tiến lại nó.
Nó thấy hắn tiến lại mình run run,kéo mền quắn lại ik như con sâu.
-Anh..anh không được làm bậy nha tôi biết tôi đẹp rồi,tên biến thái nhà anh đừng hòng...ưmm
Nhửng lời chưa kịp nói ra đều bị hắn nuốt đi,môi nó bị hắn bá đạo cắn đến khi nó không thở nổi hắn mới buông ra.(cho chừa tội trùm kính mít thò đầu ra bị ngta cắn không phản kháng được)
-Tên khốn nạn nhà anh...huhu...nụ hôn đầu của tôi..bạch mả hoàng tử của tôi...tiền của tui...trai đẹp của tui huhu...(trời bị cướp có nụ hôn còn hơn là bả chết nửa )
-Nín.
-Huhu...huhu nó khóc lớn hơn nửa(bả đang suy diển tiền bả mất bả mới khóc lớn vậy á)
-ưm..ưm nó bị hắn cắn nửa,hắn thật lên đây không có ý định sẻ hôn nó nhưng thấy nó quắn mền khuôn mặt đáng yêu khi cãi hắn không kiềm lòng mà hôn nó,hôn nó cảm giác đôi môi đó có vị ngọt muốn cắn hoài.
-Anh...anh..Aaaaaaa tên hổn đoản nhà anh ,nó bung mền bay lại đánh hắn,hắn đứng im cho nó đánh,đánh mệt rồi nó ngồi thở,cái định mệnh gì đây oánh hắn buổi trời hắn không nhút nhích không xi nhê gì là sao .
-Lấy nước tôi uống.
-Tôi không phải người hầu của anh.
-Vậy sao ,hắn dơ đoạn video tướng ăn bá đạo cho nó xem.
-Anh ...anh muốn gì.
-Một osin.
-Anh...
-Nếu không chịu tôi đăng.
-Được được tôi đi lấy nước là được chứ gì,nó vừa đi vừa lẩm bẩm chữi hắn.
Bây giờ hắn mới quan sát kỉ phòng nó,toàn bộ đều màu xám đậm,tất cả rất gọn gàng,đặc biệt kệ sách to đùng kia,lúc trước hắn lên phòng nó một lần ,tất cả đều màu hồng rất tởm,đồ đạc lại không gọn gàng,không thích đọc sách nhưng chỉ một tuần nó thay đổi đến thế.
-Nước đây,nó đưa nước cho hắn mặt đỏ lên vì mệt.
-uống đi.
Trời ơi anh hai nói lấy nước cho tôi đi,tui ở dưới uống luôn bắt tui đem lên đây chi cho mệt zậy trời,nó nghỉ chứ không dám nói ra.
-Nhớ kỉ tôi kêu cô phải có mặt.
Mặt nó ủ rũ.''Tôi biết rồi.''
-Tốt,nói rồi hắn bước xuống lầu.
-Tốt,tốt cái con khỉ khô nhà anh...aaaa tức chết mà hừ,nó lăn qua lăn lại tiếp tục màng chửi lúc nảy,chửi mệt rồi nó mò lất laptop.
Khu xx đường xx,oa thấy rồi gần vậy à,không ngờ cha thần chết cho xuyên không tưởng xuyên thế giới khác ai ngờ xuyên zô cơ thể khác thôi chứ thế giới vẩn y nguyên.
-Không biết bọn trẻ sao rồi,ánh mắt nó chợt buồn.
-không được mình phải đến đó xem,nói rồi nó mặc đồ bước xuống lầu.
-Bác quản gia hôm nay con về hơi trể bác khỏi đợi cơm,nói rồi nó leo lên xe đi mất.
-----Tua ---- tua.....
Trước mắt nó bây h là cô nhi viện nơi rất quen thuộc với nó,nơi có bao nhiêu kỉ niệm,bước chân nó nặng trĩu tiến vào.
-Á....ui da,chị xinh đẹp em xin lổi,bé na bé nhỏ nhất trong đám trẻ ở khu nhi viện bị bé Su rượt đụng trúg nó miệng nhỏ xin lỗi rối rít.
Nó nhìn xuống nhẹ nhàng phủi bụi trên đồ bé,.
-Không sao ,em phải cẩn thận không là té tét mông đó.
Bé Na cười khúc khích.''Chị nói giống chị Băng.''
Nó nghe bé nhắc tới mình nụ cười cứng lại xoa đầu bé na.
-em biết sư ở đâu không dẩn chị gặp sư đi.
-Em biết em dẩn chị đi,bé Su nảy giờ đứng quan sát lên tiếng.
-Được.
Nó được dẩn đến khu bếp,một người dáng rất quen thuộc đang bận rộn nấu ăn,mắt nó đỏ lên trong khi nó đang ăn sung mặt sướng hưởng thụ thì Sư và các em phải khổ sở như vậy.
-Sư chị xinh đẹp này kím sư.
Bà quay lại vẩn nụ cười hiền lành đó.''Con kím ta.''
-Dạ con muốn bàn với người chuyện tài trợ cô nhi viện này.
-Thật sao,được vậy thì tốt,con đợi ta một chút,bà vui mừng khi nghe có người tài trợ cô nhi viện rách nát này bọn trẻ cần nơi ở ổn định,từ khi nó mất bà củng cực hơn nhiều.
-Dạ.
Xong công việc Sư dẩn nó vô trong điện nơi tiếp khách củng là nơi thờ chúa,ánh mắt nó quét qua từng vật quen thuộc trong điện.
Ôi ĐM bức ảnh thờ của nó bá đạo vô cùng mắt trợn tròn tay ôm cổ,chết mắt nghẹn nên vậy,nó nhìn bức hình đứng hình luôn,trời ơi chết củng cho nó bức ảnh thờ đẹp chút chớ ,tại vì lúc trước nó không chịu chụp hình nên không có tấm nào để thờ,người ta chụp lúc nó mất luôn nên mới đẹp lồng lộn zậy.(Haha,haha)
-Con uống nước đi.
-Dạ,cảm ơn Sư,nó uống miếng trà rồi nói tiếp.
-Con thấy nơi đây củ kỷ rồi hay mình xây lại đi,đây danh thiếp của con tiền ngày mai con sai ngươi đem đến Sư cần gì cứ gọi con.
-Thật cảm ơn con,bọn trẻ chắc vui lắm.
-Dạ,bọn trẻ vui con củng vui.
Nó biết ước mơ lớn nhất của Sư là được xây lại cô nhi viện to lớn hơn,muốn thu nhận thật nhiều trẻ bị bỏ rơi,có trổ ở,thức ăn,lo việc học tốt cho bọn trẻ,vì vậy nó và sư luôn cố gắng,bây giờ nó có tiên rồi,nó sẻ giúp Sư thực hiện.
-Sư ơi có Cô này tìm sư,Su dắt một phụ nử trung niên vẻ mặt hiền hậu không biết sao nó nhìn bà tim lại thấy nhói cảm giác vô cùng quen thuộc.
-Chào Sư con đến đây là muốn tài trợ một phần cho bọn trẻ.
-Thật tốt,mời cô ngồi,Sư rất vui vì có nhiều người giúp cô nhi viện của mình.
-Dạ,Băng con củng ở đây sao.
Nó ngạc nhiên bà ta biết nó.''Cô biết con.''
-Ta là mẹ của Khánh,con không nhớ ta lúc trước con hay qua nhà ta chơi.
Mẹ của tên biến thái.''Dạ,con bị mất trí nhớ con không nhớ gì hết,xin lổi cô.''
-Không sao,không sao,con với Sư quen biết nhau sao.
-Dạ,không có ạ con nghe một người bạn nói cô nhi viện ở đây rất tốt nhưng hơi củ kỉ,con muốn giúp một tay cho bọn trẻ có nơi ở tốt hơn ạ.
-À con còn trẻ mà biết suy nghĩ như vậy thật tốt.
Nó cười bẻn lẽn đáp lại lời khen của bà.''Cô cũng muốn giúp Sư và bọn trẻ.''
-Đúng vậy,ta đến đây để tìm....
Tiếng chuông điện thoại nó reo ngắt ngang câu nói của Hàn phu nhân.
-Con xin phép,nói rồi nó bước ra khỏi điện nghe điện thoại.
---Mọi người đoán thử xem Hàn Phu nhân với nó có quan hệ gì,bí mật của nó,của bà....người ta nói người trong cuộc thườg bị phá hoại cuối truyện mới phát hiện sự thật.mọi người nhớ cmt ủng hộ mình nha....