[Dịch]Xuyên Không Làm Bà Mối Se Duyên

Chương 1 : Thiên Thần?




Một bộ váy trắng thêu hoa lê lướt qua, một đôi giày cối cao gót bước trên sàn nhà lót gạch hoa cương cao cấp vang lên cộp cộp.

Cô gái mang phong cách công chúa, một mái tóc dài ngang eo màu nâu hạt dẻ uốn cong được thắt bím và cố định lại bằng kiểu tóc cột nửa đầu với nơ màu trắng đính kim cương.

Chỉ cần nhìn từ đằng sau cũng đủ biết là một đại mỹ nhân thục nữ, đáng yêu.

Ánh nắng lúc sáng sớm thông qua hành lang với những tấm kính nối tiếp nhau chiếu vào thân ảnh thướt tha, đường cong ma quỷ làm người ta liên tưởng đến một thiên thần không một tia tạp chất.

Các học sinh cả nam lẫn nữ đều nhìn theo nàng bằng ánh mắt cực ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị.

Không ghen tị sao được? chỉ cần ba từ: thiên tài trong thiên tài, hoa khôi của một học viện nổi tiếng toàn mỹ nữ, gia thế hiển hách danh vọng cực cao trong giới kinh doanh, cũng đủ làm người ta ghen tị rồi.

Ngưỡng mộ? nàng không ỷ mình xinh đẹp, học giỏi, nhà giàu mà luôn đối xử rất tốt, thật lòng với mọi người, loại người như vậy chẳng lẽ không đáng được ngưỡng mộ sao.

Cô ấy là một người không phải hoàn hảo bình thường, mà chính xác là quá hoàn hảo đến tận cùng, ít nhất đó là trong mắt người ngoài.

Lúc này, cô gái đang bước trên hành lang đi qua một đoạn thì nhìn thấy hai cô nàng trong đám đông đang chụm lại chỉ trỏ, hâm mộ nhìn mình, cô dừng lại và mỉm cười:

- Buổi sáng tốt lành.

Hai cô gái bất ngờ không nghĩ cô sẽ hỏi mình, nửa ngày sau mới tỉnh lại, một người ngượng ngùng nói:

- Chào buổi sáng, nhược học tỷ. Nói xong, hai nàng đều đỏ mặt, đối với họ mà nói cô là một khái niệm quá cao, là mục tiêu mà họ có muốn cũng không với tới được.

- Hì, hai em là học sinh năm nhất mới chuyển đến đây à. Cô nhìn hai người nở nụ cười khích lệ của tiền bối đối với tiểu bối.

- ?? Học tỷ…biết tụi em à. Hai nàng không ngờ mình cũng nổi tiếng như vậy nha.

- Sao không biết chứ! Tất cả học sinh trong trường chị đều nhớ tên cả, huống chi hai em lại là người lọt top 10 người thi điểm cao nhất chuyển trường vô đây mà.

Hai người cười ngượng ngùng, thực ra hai người là bạn bè, ở trường cũ cũng coi như là người đứng nhất nhì ở trường chuyên quốc gia của họ, nhà cũng khá là dư dã nên cũng rất kiêu ngạo, sang phổ thông ba mẹ quyết định cho hai nàng sang học phổ thông ở học viện Santarini – ngôi trường cấp ba danh giá bậc nhất thế giới, liên kết với 10 trường đại học danh giá nhất, với lại hai nàng cũng cực ngưỡng mộ Kỳ Ninh nên mới cố gắng thi vào trường này.

- Hai em nên cố gắng học hành, đừng lơ là nhé, bài học rất khó đấy. cô vui vẻ tặng lời khuyên.

- Dạ vâng, học tỷ . hai người cười cười trả lời, sau đó ấp úng nhìn nhau như còn điều gì chưa nói …

Những điều đó không lọt qua được mất đôi mắt của cô, cô hỏi:

- Sao thế?

- Ừm, sao học tỷ lại đẹp thế ạ.

- ?.cười cười(mm: cười tinh ranh ạ). đương nhiên không phải tự nhiên rồi, phải chỉnh sửa thêm một số nơi trên cơ thể như….

Cô chưa nói xong, hai người đã giật nảy mình, cướp lời:

- Học tỷ phẫu thuật thẩm mỹ á!!!???

- Hai em nói gì vậy. chớp chớp mắt vô tội. chị định nói là làm tóc, chỉnh sửa cách trang điểm lại mà.

Hai người ngốc tại chỗ nửa ngày, cười ngại ngùng:

- Xin lỗi, xin lỗi, học tỷ, em hiểu lầm, hìhì…

- Không sao đâu, không phải chuyện lớn gì, mấy em không cần để ý. Cô nở nụ cười không sao, sau đó liếc nhìn đồng hồ rolex trên tay. Àh, chị đi trước nhé, chị còn phải đến lớp.

Hai cô nàng cũng chợt nhớ mình cũng có tiết thế là cúi chào cô:

- Vâng, tụi em cũng có, tự nhiên quên mất, học tỷ đi đi ạ.

- Ừ, hẹn gặp lại, học tốt nhé! Cô vẫy tay chào rồi đi khỏi.

Vừa bước đi khỏi góc khuất, cô tinh nghịch lè lưỡi, aizz, thục nữ thiệt mệt a…

Lời tác giả: aizz, kiềm chế dữ lắm để dùng tính cách bên ngoài của nhân vật chính , chap 1 phải nghiêm khắc thục nữ một chút, chap sau sẽ dùng tính cách thật a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.