[Dịch]Xuyên Không Đến Thế Kỉ 21

Chương 11 : Chương 11




Trường Ken.

Chiếc xe hơi của Đào Phong Kỳ dừng lại trước cổng trường Ken, Sin bước xuống trong ánh mắt kinh ngạc của toàn thể học sinh trong trường.

- Trời, Dương Linh đi chung xe với Kỳ Kf kìa, ghen tị vs nhỏ đó quá!-1hsn hét lên trong uất ức.

- Người ta xinh đẹp lại từng nổi tiếng, mày có nằm mơ cũng k đến lượt ý._1hs khác châm chọc hs đó.

bla...bla....và rất nhiều những câu nói của học sinh khác vang lên.

Sin đi cạnh hắn quả nhiên có sức hút đặc biệt, đơn giản vì cả 2 đều đẹp đôi, đúng là trai tài gái sắc.

Cặp song sinh Phạm gia lúc này cũng lái xe mui trần màu trắng đến. Tuệ Minh thấy Sin vẫn hồn nhiền coi như chưa có chuyện gì xảy ra thì rất khó chịu. Lý Thiên đối xử với Sin tốt như thế, 1 lòng 1 dạ với Sin, vậy mà cô dễ dàng vứt bỏ anh như vậy sao?

Tuệ Linh bên cạnh đang trang điểm lại đôi môi màu hồng bóng, khẽ nói:"Lý Thiên hôm nay chắc sẽ k đến trường đâu nhỉ?"

- Cậu ấy là 1 người mạnh mẽ, chị đây k nhìn lầm người đâu._Tuệ Minh trừng mắt với Tuệ Linh.

Sin bỗng nhớ ra cái gì đó quay sang nói chuyện với hắn

- Tan học anh có đón tôi k?

- K, cái đó cô tự giải quyết đi._Hắn nói, hắn k muốn vì Sin mà danh tiếng bị ảnh hưởng quá nhiều.

- Vậy tốt quá, tôi đỡ phải trốn bọn fan của anh,_Sin thở phào nhẹ nhõm.

Cái gì? Hắn k nghĩ Sin lại có bộ óc bã đậu như vậy!

- Tôi nghĩ lại r, tan học hẹn cô ở cổng trường._Hắn nói r bỏ về lớp của mình.

- Ơ...uê.!_Sin gọi với theo nhưng vô vọng.

_________________________

Sau cuộc đi chơi với Tiêu Du, An Lâm cạch cô ả đến già.

Ngồi trong phòng với một đống sách vở, An Lâm k thể k nghĩ đến buổi đi chơi đó.

Anh muốn chơi cái này cô lại đòi chơi cái kia.

Anh muốn đi ăn kem cô lại đòi ăn pizza lấy lí do k thích.

Anh muốn nghỉ vì mệt cô lại sung sức nói "con trai đàn ông gì mà yếu như sên"!

A!!!!!! Anh là chủ hay cô ta là chủ vậy chứ.

"cốc...cốc"

- Thiếu gia, lão gia có căn dặn.

Quản gia Lâm đi vào và nói với An Lâm.

- Chuyện gì vậy?_An Lâm hỏi

- Lão gia đã định hướng cho thiếu gia, sau này thiếu gia sẽ đi học đàn, lão gia nói người có đôi bàn tay rất đẹp và triển vọng cao._Quản gia Lâm truyền lại những lời được căn dặn.

- Tùy ông ấy quyết định._An Lâm nói, anh vốn chẳng có hứng thú với mấy thứ ba lăng nhăng đó khi mà anh chẳng nhớ nổi chúng là gì.

Bỗng đầu An Lâm nhức nhói, anh đã muốn nhớ lại quá khứ nhiều lần nhưng đầu anh k cho phép.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.