[Dịch]Xùy Xùy, Các Nam Chính Mau Tránh Ra

Chương 16 : Bạn cùng bàn




Đẩy cửa bước ra khỏi phòng ban giám hiệu, bạn nữ nào đó không ngừng bi ai. Cô biết bản thể này có không ít người ghét nhưng không ngờ lại người gặp người ghét như thế. Nghĩ tới ánh mắt ghét bỏ của các thầy cô khi nãy, bạn nữ nào đó nước mắt chảy ròng.

Ai mà không thích mọi người yêu mến mình, nhưng rõ ràng vị nguyên chủ của thân thể này lại có sở thích ngược lại. Từ khi xuyên vào thân thể này, cô có thể cảm nhận được không một ai yêu mến người này thật lòng, thậm chí là chán ghét ra mặt. Vậy mục đích bạn nhỏ này làm thế là gì?

Vừa đi vừa miên mang suy nghĩ, bạn nữ nào đó không hề phát giác ra có một người đang đi tới trước mặt mình.

"Nói đi, mục đích của cô là gì?" người nọ rất thẳng thắng đặt vấn đề.

Bấy giờ bạn nữ nào đó mới ngẩng đầu lên nhìn. Oa, cô không thể không tấm tắc lần nữa trong lòng a, thế giới ngôn tình đúng là nơi đất lành chim đậu mà!

Trước mắt cô là một bạn nam... à không, một nam thần mới đúng. Người nọ có dáng người cao dong dỏng, chắc cũng mét tám ấy nhỉ, khuôn mặt khí phách như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, "Khí khái hiên ngang, anh tuấn tiêu sái" chính là dùng để miêu tả người này.

Chẹp, sao bây giờ ngoài đường toàn trai đẹp thế này a! Hủ nữ như cô biết sống làm sao đây a!

Nhìn bạn nữ nhìn mình không chớp mắt, mồm há thật to, người nọ nhịn không được mà nóng nảy, trong giọng nói tràn ngập châm chọc, "Này, cô điếc sao? Té bể đầu nên đứt luôn dây thần kinh thính giác rồi à? Ha, nhưng tật háo sắc đánh chết vẫn không bỏ nhỉ?"

Rõ ràng nhận ra đôi mắt cô ta nhìn mình không có một tia háo sắc nào, chỉ đơn thuần là thưởng thức nhưng ông bà ta nói cấm có sai, "Thương nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau quả bồ hòn cũng vuông..." .

Nghe người ta nói mình như thế thì có ái mộ sắc đẹp tới đâu thì cũng nổi lửa, "Chà, thím là ai vậy? Mình có quen nhau sao?"

Đứng hình, mọi người xung quanh đều đứng hình. Thím á? Cô ta kêu Phượng Mặc Dung là thím á?

Bạn nam nào đó cũng hoàn toàn đen mặt, "Thôi giả vờ đi, cô có âm mưu gì nói mau. Tôi nói cho cô biết, cho dù cô có giả vờ thế nào thì cũng đừng hòng tôi để ý tới cô, chỉ cần cô lại gần tôi trong phạm vi bán kính 10 mét thì đứng trách tại sao tôi ác!"

Nói xong bạn nhỏ kia lập tức tránh xa cô ra như thể cô có bệnh truyền nhiễm ấy.

Bạn nữ nào đó hoàn toàn đơ người, đồng học kia hình như hơi bị tự tin rồi thì phải. Mà nói đi cũng phải nói lại, không lẽ nguyên chủ có chọc ghẹo gì ôn thần này sao trời?! Nếu thế thật thì coi bộ cô sống cũng không yên rồi.

Thở dài một hơi quyết định quăng chuyện này ra sau đầu, để ý làm gì cho mệt, cùng lắm sau này đừng chọc gì tên đó là được. Nhưng dường như số phận không mỉm cười với cô a, bây giờ bạn nữ nào đó mới thấm cái câu oan gia ngõ hẹp đó.

Cái giây phút bước chân vào lớp học, nhìn thấy cái bản mặt của người nào đó phía cuối lớp, bạn nữ của chúng ta đã biết mình không thể sống yên trong ba năm cấp ba.

Giây phút cô giáo chủ nhiệm chỉ về vị trí phía cuối lớp và bảo "Đó là chỗ của em." thì cô đã biết mình khó có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai.

Khóc ròng cảm nhận ánh mắt sắc như dao cạo của bạn nam ngồi bên cạnh, bạn nữ nào đó không ngừng cảm khái, số cô không phải xui bình thường đâu nha, hồi nãy người ta vừa đe dọa cô không được lại gần câu ta quá mười mét, thế mà bây giờ khoảng cách giữa hai người còn chưa tới 100 centimet a!

Cuối cùng không chịu đựng được cái không khí nặng nề giữa hai người, bạn nữ nào đó quyết định mở miệng trước:

"Này, bạn gì à, bạn cứ lườm liếc tôi như thế bộ không mỏi mắt à?"

"Đừng có giả bộ mất trí với tôi, tên Du Tử Nhiên kia có thể bị lừa chứ tôi thì không dễ đâu!" người nào đó hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không tin lời của cô. Cô ta xưa nay lắm chiêu nhiều trò, tự nhiên hôm nay bảo mất trí thì ai mà tin cho được.

Người này biết Du Tử Nhiên? "Anh biết họ Du kia sao? Vậy rốt cục quan hệ giữa tôi với anh là gì?" bạn nữ nào đó rất tò mò, quan hệ tệ thế nào mới khiến vừa gặp đã không ngừng châm chọc khiêu khích đây?

Bạn nam nào đó cũng ngỡ ngàng, nhìn mặt cô ta không có vẻ gì là đang nói dối hết, không lẽ mất trí thật? "Này, cô mất trí thật đấy à?"

Quăng cho tên này ánh mắt khinh bỉ, nhìn tôi giống thể loại dư hơi đi lừa cậu lắm à?

Nhận thấy câu hỏi của mình có chút thừa, bạn nam nào đó gãi đầu, sau đó rất không phúc hậu lườm cô một cái chữa cháy, "Xưa nay cô dùng đủ mọi trò để dụ dỗ tôi, ai biết hôm nay cô có giở trò hay không."

Nuốt một ngụm nước miếng, người nào đó lại tiếp tục nói, "Lát nữa cô sẽ tự khắc biết quan hệ giữa chúng ta thôi, còn tên thì... Phượng Mặc Dung!"

"Hả?" cái gì Phượng Mặc Dung, ai là Phượng Mặc Dung? Tên này sao?

"Tên tôi là Phượng Mặc Dung!" người nào đó nóng nảy thét lên, cũng tốt, cô ta không bám lấy hắn nữa, cũng không còn phiền phức nữa, cảm giác không khí hôm nay thật trong lành a!

Dường như mất trí rồi nên cô ta thay đổi hẳn ấy nhỉ, chỉ trừ cái bộ mặt vẫn trang điểm lòe loẹt như ngày nào thì còn lại đều thay đổi cứ như một người khác ấy. Thôi kệ, dù sao không ảnh hưởng tới hắn cũng không ảnh hưởng tới hòa bình thế giới, hắn cũng lười quan tâm.

Lười biếng nằm bẹp xuống bàn, nhắm mắt lại, ngủ. Nhưng chưa tới năm phút thì đã bị bạn nữ nào đó chọt dậy, "Cái gì?"

"Gần tới tiết học rồi, cậu không học à?" bạn nữ nào đó rất hảo ý nhắc nhở bạn cùng bàn.

"Cô đừng quan tâm, để yên cho tôi ngủ!"

"Vậy câu ngủ đi."

Nhưng chưa tới mười phút sau:

"Này!" bạn nữ nào đó lại tiếp tục làm phiền.

"Gì nữa?" nhịn, mẹ dạy con trai phải rộng lượng, nhịn nhịn nhịn.

"Cậu cho tôi mượn sách đi, sáng nay đi vội quá nên quên sách rồi." bạn nữ nào đó hướng ánh mắt nai con chiếu tướng người nào đó, bạn nam liền bất đắc dĩ đưa sách ra, trước khi trao sách vào tay bạn nữ còn không quen nhắc nhở "nhẹ nhàng":

"Cấm cô làm phiền nữa đấy!"

"Yên tâm yên tâm, câu ngủ tiếp đi, tôi không phiền cậu nữa đâu!" sau đó còn tặng kèm một nụ cười hết sức chân chó.

Nhưng chưa tới mười phút sau:

"Phượng đồng học nè."

"Lại gì nữa?" khó chịu rồi nhá, tự nhiên hắn có cảm giác cô ta đang cố ý nha.

"Lượm giùm mình cây viết dưới chân cậu đi." lại cái nụ cười ngây thơ vô (số) tội ấy a.

Thở dài một hơi, đe dọa, "Nếu có lần sau thì cô chết với tôi!"

Nhận được cái gật đầu chắc chắn của người nào đó, bạn nam yên tâm ngủ tiếp, nhưng sự thật đã chứng minh, nữ nhân và tiểu nhân không dễ nuôi, cứ mười phút một lần bạn nữ nào đó lại dùng cái bộ mặt ngây thơ đi "nhờ vả" bạn ngồi cùng bàn.

Bây giờ hắn chắc chắn trăm phần trăm, cô gái này trả thù hắn vụ đe dọa khi sáng a! Cho phép hắn rút cái câu cô ta tốt đi a, người này mất trí còn đáng sợ hơn nữa chứ chẳng chơi.

.................................

Tiếng chuông báo hiệu tan học thần thánh đã vang lên trong niềm vui sướng của bao học sinh, trên sân trường tấp nập người qua lại có một đôi nam nữ xinh trai đẹp gái đang đi cùng nhau.

Đó sẽ là một hình ảnh copple đẹp đôi nếu không có đoạn hội thoại sau:

"Này, cậu đi theo tôi làm gì vậy hả?" bạn nữ bực dọc lườm liếc người đang đi bên cạnh.

Bạn nam nào đó cũng rất dửng dưng đáp lời, "Nhìn vầy mà tự tin ghê nhỉ, sao cô không nói là cô đeo bám tôi đi, đúng là háo sắc vẫn hoàn háo sắc!"

"Này! Cậu quá đáng rồi nhé!" tức giận trừng bạn nam.

"Có thấy ai quan tâm không?"

"Cậu!"

Hai người không ngừng tôi một câu cậu một câu đi ra khỏi cổng trường. Trước trường, vẫn là cái xe đen bóng bẩy khi sáng, bạn nữ nào đó lập tức định vị được vị trí chiếc xe.

Đang tính mở cửa xe thì lại phát hiện ra một điều... "Này, đừng nói mới có một hôm mà cậu mê tôi tới mức theo tôi về nhà luôn nhá!"

"Cô bớt ảo tưởng đi, tôi về nhà tôi thôi mà." nói rồi không chút nể mặt ngồi thẳng lên xe.

Nhà của cậu ta? Không lẽ cô nhầm xe? Nhưng không chờ bạn nữ nào đó nghi ngờ về khả năng định vị của mình, cửa xe hạ xuống, gương mặt yêu nghiệt xuất hiện trong tầm mắt của cô.

"Em yêu, sao em không vào? Không về nhà sao?" vâng, tài xế đích thị là Du đồng học a.

Viu~ bạn nữ nào đó đứng hình trong gió!

Nói thế nào nhỉ, bây giờ cô đã biết bạn Phượng này là ai rồi a! Bạn "hiền" này chẳng phải là một trong những tên "gian phu" của nữ phụ này đang nuôi sao? Chẳng phải là người "thấy cô là đòi đánh đòi giết" trong truyền thuyết sao? Hèn chi vừa gặp đã đâm chọt khiêu khích a.

"Du Tử Nhiên, nếu cô ta đã không muốn đi thì mình về luôn đi, thật mất thời gian!" bạn nam nào đó còn không ngại đánh thức bạn nữ nào đó trong cơn mê.

Mặc dù không tới nỗi đòi đánh đòi giết như lời của Tiểu Mai nhưng tình hình quan hệ với cô cũng không mấy tốt đẹp nhỉ? Vốn tính hòa bình ở chung cho tới khi có cơ hội tống mấy tên "gian phu" này đi, nhưng coi bộ người này không thích hòa bình rồi a!

"Hoặc là ngậm miệng lại, hai là cậu đi bộ về cho tôi!" cuối cùng người nào đó cũng bùng nổ rồi.

(Chương sau nữ chủ lên sàn a~)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.