[Dịch]Xuân Sắc Như Thế

Chương 45 : Chuyện vui từ trên trời rơi xuống (Trung)




Cổ nhân có câu: Đời người có bốn chuyện đại hỉ, một là đêm động phòng hoa chúc. Hai là tha hương gặp được bạn cũ. Ba là hạn hán lâu ngày gặp được mưa rào. Bốn là đề tên bảng vàng. Trong bốn chuyện vui này, đêm động phòng hoa chúc được đặt ở đầu tiên, có thể thấy được nam nữ yêu thương gắn bó, cá nước hòa hợp, bạch đầu giai lão so với hết thảy hưởng thụ vật chất trong đời người đều quan trọng hơn.

Đối với Nguyễn Nhược Nam mà nói, đêm động phòng hoa chúc cũng có một ý nghĩa đặc biệt khác. Là con gái của Huyện lệnh một huyện nhỏ cũng không tính là giàu có, dựa theo quy luật bình thường, sau tuổi cập kê không lâu, nàng sẽ bị cha mẹ gả cho một nhà môn đăng hộ đối. Nàng đọc sách viết chữ chỉ là để biết chữ, hiểu lễ nghĩa, mang lại vẻ vang cho cha mẹ, mà những gì nàng được giáo dục khiến cho nàng không thực sự hiểu được tình cảm của chính mình, mà trẻ con thì chung quy cũng chưa hiểu rõ được về tình cảm của mình.

Đời người từ trước tới giờ đều làm cho bạn không thể đoán trước được.

Khi nàng mới qua tuổi cập kê không lâu, vừa đúng dịp thiên tử tuyển tú nữ rộng rãi, cũng vì tài danh, mỹ danh của nàng, nàng có thể tiến cung. Vào tháng ba mùa xuân, thời gian xuân về hoa nở, nàng gặp được hoàng đế triều Ngụy cao cao tại thượng – Lưu Huyên Thần.

Hắn đang tuổi tráng niên, phong nhã hào hoa, khí vũ hiên ngang, lúc giơ tay nhấc chân đều toát ra uy nghi đế vương kẻ khác không dám nhìn thẳng.

Tình cảm trong lòng thiếu nữ cứ thế nảy mầm, tình không biết bắt đầu từ bao giờ, chỉ hướng tới một người mà yêu sâu đậm.

Trong ngàn vạn người, lại có thể gặp được một người, trong ngàn vạn người, gặp được một người vừa gặp đã yêu. Đối với một khuê nữ suốt ngày chỉ ở trong khuê phòng mà nói, đây thật sự là quá may mắn.

Mỹ nhân như hoa, tuổi trôi như nước, tìm đi kiếm lại bao lần, vẫn phải ở chốn khuê phòng tự thương lấy mình*. Vậy mà bỗng nhiên ngẩng đầu, phu quân ở gần ngay trước mắt. Thế này thì nàng sao có thể không vui cho được?

*Nguyên văn là “Như hoa mĩ quyến, tự thủy lưu niên, thị đáp nhân nhàn tầm biến, tại u khuê tự liên”, câu hát trong vở kịch Mẫu đơn đình nổi tiếng.

Mà Lưu Huyên Thần đâu chỉ có tác dụng là một phu quân ngưỡng mộ trong lòng, chàng còn là nấc thang để cho phụ thân của nàng – Huyện lệnh Xương Bình thăng quan tiến chức nhanh chóng.

Nguyễn Nhược Nam cơ hồ bị tình yêu đột nhiên rơi xuống cùng với tương lai tốt đẹp làm cho phấn chấn tới choáng váng, điểm duy nhất không được hoàn mỹ chính là người đàn ông rất vĩ đại này nhất định không thể thuộc về một người phụ nữ. Mà trong mấy trăm người phụ nữ của Lưu Huyên Thần, làm như thế nào để bộc lộ hết tài năng, là vấn đề nan giải nhất của nàng trước mắt.

Trong nhóm phi tần, tài nữ, mỹ nữ chỗ nào cũng có, lại không nghe nói có ai bởi thế mà được quân vương một lòng sủng ái. Xinh đẹp cá tính giống như Viên Diệc Ngọc, ngang tàng hoang dã như Cổ Lệ, cũng chưa từng giành được ưu ái của quân vương. Buổi tối hôm đại hôn, dường như Lưu Huyên Thần có dành sự chú ý cho Cổ Lệ, còn dắt tay đưa nàng ta về tận tẩm cung, nhưng ban đêm cũng không ngủ lại, sau đó thì ngay cả hỏi cũng không hỏi một tiếng.

Quân tâm giống như một miệng giếng cổ, sâu không lường được.

Nguyễn Nhược Nam vì thế ăn uống chẳng màng – nếu đã gặp được tình yêu, thì sao có thể không nghĩ cách tiến tới gần được?

Sáng sớm ngày hôm đó, cung nữ quét dọn buổi sáng vừa mới làm xong việc, vừa mới mở cửa lớn của tẩm cung ra, thái giám Phủ Nội Vụ đã tới truyền ý chỉ của hoàng thượng, tối nay, hoàng đế lâm hạnh Nguyễn Thục nghi.

Chuyện vui từ trên trời rơi xuống!

Nguyễn Nhược Nam cầm chiếc đĩa ngọc có khắc tên mình, vừa muốn khóc vừa muốn cười, dùng câu mừng như điên cũng không đủ để biểu đạt cảm nhận trong lòng nàng lúc bấy giờ. Nhưng trên mặt nàng vẫn một biểu hiện phẳng lặng như gương. Ở trong cung khi đạt được sủng ái của quân vương, cũng là lúc trở thành cái gai trong mắt những phi tần còn lại, mẫu thân đã từng nói rằng điều quan trọng nhất là phải cúi thấp đầu.

Ngày hôm đó thời gian trôi qua dường như đặc biệt chậm, khó khăn lắm mới đợi tới lúc trời tối, nàng vội vàng cho thái giám đứng ngoài cửa cung chờ hoàng thượng, còn mình thì tắm trong nước ngâm cánh hoa, xức hương thơm, thay chiếc váy mới, ngay cả trà và trái cây bày trong phòng ngủ, tất cả cũng đều được kiểm tra kỹ càng.

Ấn phi nói đêm động phòng phụ nữ thường vô cùng đau đớn, nếu để lộ ra đau đớn, hoàng thượng sẽ không vui. Ấn phi cho một ít trà thảo dược giảm đau, bảo nàng mang về pha uống. Nguyễn Nhược Nam cũng đã pha uống từ sớm rồi.

Ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng vang lên hai tiếng trống canh*, chiếc đèn treo sau tấm mành gấm tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.

*Tức là lúc đó là canh hai rồi, từ 21h -23h, canh ba là từ 23 h – 1h sáng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nguyễn Nhược Nam ửng đỏ, tim đập thình thịch. Nàng biết bình thường hoàng thượng ở Ngự thư phòng xử lý quốc sự tới tận canh ba, mới có thể quay về tẩm cung nghỉ ngơi, nàng hẳn phải hiểu cho hoàng đế, không thể lo lắng.

Nhưng sao có thể không lo lắng được?

Mỗi một giờ mỗi một khắc, cũng không trôi qua bình thường được, mà là giống một con ốc sên thở hổn hển bò về phía trước. Nàng chờ đợi, tim thình thịch đập nhanh, ngoài cửa sổ dường như có gió nổi lên, dường như trăng cũng trốn trong tầng mây.

Tấm mành gấm lay động, nàng nghe được tiếng trống canh vang lên ba tiếng, nàng đứng lên, bất chấp ngượng ngùng, còn chưa đi đến cửa phòng ngủ, cửa đột nhiên mở ra, một bóng người mang theo gió đêm bước vào, chiếc đèn lồng đung đưa mấy cái rồi tắt ngúm.

Nguyễn Nhược Nam cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ của nam tử, nàng xấu hổ ngẩng đầu, một chiếc khăn lụa đột nhiên che kín mắt nàng.

“Hoàng thượng!” Nàng sợ hãi kêu lên một tiếng.

“Đừng sợ, trẫm biết nàng thẹn thùng, như vậy có phải có cảm giác tốt hơn một chút không?” Một tiếng cười nhẹ, tiếng nói có chút khàn khàn, âm lượng có chút không giống với giọng của hoàng thượng lúc ban ngày.

Nguyễn Nhược Nam sửng sốt, một bàn tay ấm áp sờ lên hai gò má trắng mịn đang nóng bỏng của nàng, nhẹ nhàng lướt theo đường nét trên gương mặt xinh đẹp của nàng.

Tim càng lúc càng đập điên cuồng, làm cho Nguyễn Nhược Nam sợ rằng trái tim mình có thể phá lồng ngực mà chui ra hay không. Trong đầu trống rỗng, nàng cảm thấy mình bị kéo vào trong một lồng ngực, thân thể được nhẹ nhàng nâng lên, những nụ hôn nóng bỏng rơi xuống mặt nàng, gáy nàng.

“Ái phi, nàng đã chuẩn bị tốt chưa?”

Thân thể nàng được đặt lên chiếc giường khảm ngà voi mềm mại, nàng cảm thấy đệm giường lún xuống.

Nguyễn Nhược Nam thẹn thùng gật gật đầu, “Hoàng thượng… Thần thiếp sẽ chiều ý hoàng thượng.” Từ thiếu nữ trở thành đàn bà, nhất định phải qua cửa ải này, mà nàng vui sướng vì người cùng qua cửa ải này với nàng là hắn.

Lưu Huyên Thần tựa hồ không thích nói chuyện, lại hôn lên môi nàng lần nữa, một tay hắn giữ tay nàng trên đỉnh đầu, tay kia thì đột nhiên điên cuồng mà cởi chiếc váy la mỏng nàng đang mặc trên người, tim Nguyễn Nhược Nam đập điên cuồng, nàng đã không cách nào nghĩ tới gì khác. Hơi thở mãnh liệt của hắn xâm nhập vào trong miệng nàng, sưởi ấm đôi môi nàng, đồng thời cũng làm đáy lòng nàng chấn động.

Dục vọng còn nhanh còn mãnh liệt hơn tia chớp, Nguyễn Nhược Nam cảm thấy trong lòng nàng như có lửa, nàng thở hổn hển. Cảm thấy trên người không còn mảnh vải nào, chạm vào chiếc chăn lụa mát lạnh, nàng nghe được tiếng Lưu Huyên Thần nhẹ nhàng cởi y phục, chỉ chốc lát, một thân thể nam tử nóng bỏng kề sát người nàng.

Nàng kêu lên một tiếng sợ hãi, đột nhiên hắn cướp lấy hơi thở của nàng, vội vã hôn nàng, nàng giống như bị gông cùm trói chặt ở dưới thân hắn, đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi đang xâm nhập vào của hắn, làm cho hắn hôn càng sâu, càng cuồng, càng mãnh liệt. Nàng bị hôn giống như một đóa tường vi hé nở, môi đỏ, mặt đỏ, hít thở không thông, nàng không khỏi ngửa đầu phát ra một tiếng rên rỉ, thở ra một làn hơi trắng.

Lửa tình một khi được nhen nhóm, thì không thể ngừng lại, như một con ngựa hoang được thoát cương, như tên đã rời cung…

“Ái phi, trẫm tới đây.” Lưu Huyên Thần cắn mút đôi môi nàng đã bị hắn hôn tới sưng lên, vui sướng, giọng nói không kiềm chế được hết sức gấp gáp.

“Hoàng thượng…” Nguyễn Nhược Nam đang run rẩy, không phải sợ hãi run rẩy, mà là hưng phấn run rẩy. Lửa tình bùng cháy mãnh liệt, nàng vừa trẻ tuổi vừa không có kinh nghiệm, nàng cũng không biết nên ứng phó với sóng tình mãnh liệt mà xa lạ như triều dâng này như thế nào, nhưng nàng không sợ, nàng quyết định thuận theo bản năng, nàng muốn dùng thân thể mình nắm giữ trái tim hắn…

Hắn là phu quân của nàng, là nấc thang để phụ thân tiến lên trước.

Nàng không để ý tới sự rụt rè nữa, vội vàng sờ lên lồng ngực rắn chắc, nóng bỏng hoàn toàn không giống với làn da mềm mại của nàng.

Dục vọng như thể dời non lấp biển ùa tới…

Dục vọng dùng phương thức nguyên thủy nhất xuất hiện, đó là một loại tra tấn có chút tàn khốc hòa chung với ôn nhu. Lưu Huyên Thần mở hai chân của nàng ra, phần thân thể nóng bỏng nhất, mạnh mẽ nhất chạm vào nơi mềm mại nhất trong thân thể nàng. Hắn thong thả ngừng lại, thong thả chạm vào nàng, trêu chọc nàng thống khổ vì dục vọng.

Nàng khổ sở tới muốn khóc, đột nhiên, hắn tiến vào, nàng hét lên, bấu vào bả vai hắn, một cảm giác nóng bỏng và đau đớn xâm lấn, nàng rên rỉ, mềm mại co rút, nén chịu sự xâm nhập của hắn.

Mồ hôi tuôn như mưa, hắn vững vàng như đao, nàng mềm mại như võng. Nam và nữ, âm và dương, kết hợp như thế, hòa hợp thành một thể. Nguyễn Nhược Nam khẽ cắn cánh môi, không để lộ ra chút đau đớn nào, mỗi một tấc Lưu Huyên Thần chạm tới, nhanh như thế, dày như thế, cũng làm đáy lòng dao động như thế.

Tiết tấu càng lúc càng điên cuồng, ở chỗ sâu nhất của nàng cũng điên cuồng, cảm giác mãnh liệt liên tục xâm nhập vào trong nàng. Nàng bấu lên đôi vai rộng của hắn, rên rỉ, mỉm cười, co rút, run rẩy… Khi hắn run rẩy phóng thích chính mình, nước mắt hạnh phúc của nàng chảy xuống.

Rốt cuộc nàng cũng vì hắn, toàn tâm nở rộ, vì một người đàn ông nàng ngưỡng mộ trong lòng.

Lưu Huyên Thần mệt mỏi từ trên người nàng nằm xuống, cũng không nóng lòng muốn cởi chiếc khăn lụa che mắt nàng ra, khẽ thở một tiếng, tay vẫn không ngừng vuốt ve thân thể đầy mồ hôi của nàng.

Nóng bỏng trên toàn thân nàng còn chưa giảm xuống được, lại bị ngón tay hắn dễ dàng thổi bùng lên, nàng lại bị kéo xuống dưới thân hắn, trong phòng ngủ, tiếng thở gấp lại vang lên.

“Hoàng thượng…” Nguyễn Nhược Nam mệt không mở được mắt, nàng không nén được cầu xin, từng đợt sóng cứ đập tới nàng, nàng đã không thể chịu nổi.

“Ái phi, nàng không thích trẫm như vậy sao?” Lưu Huyên Thần ghé sát bên tai nàng hỏi.

Nàng lắc đầu, thích, nàng rất thích, thế nhưng hoàng thượng quá vội vàng, tối nay đêm đầu tiên của nàng, nàng đau đớn và mệt mỏi rã rời, cũng không thể để dành những thứ này tới ngày mai, tới thời gian thật lâu thật dài về sau hay sao?

Lưu Huyên Thần cười, không hề ôn nhu, giống như là để cho hả giận, như sóng to gió lớn ập tới, bao phủ toàn bộ thân thể nàng.

Không biết là Nguyễn Nhược Nam đi vào giấc ngủ lúc nào, khi nàng tỉnh dậy, qua lớp khăn lụa, cảm thấy toàn bộ căn phòng được bao phủ bởi ánh sáng.

Nàng chống tay ngồi dậy, tháo chiếc khăn lụa che mắt xuống, áo ngủ bằng gấm trên người trượt xuống, lộ ra thân thể nhỏ nhắn, trên giường còn có vết máu đỏ tươi, trong không khí lững lờ trôi một mùi vị làm cho người khác mặt đỏ tim đập nhanh, nàng không khỏi nhớ tới tất cả những chuyện xảy ra tối hôm qua, mặt lập tức lại nóng bỏng, không dám ngẩng đầu.

Nàng nhặt quần áo dưới giường lên, khoác lên người, chân vừa chạm đất, nàng mới biết thân thể mình đau nhức tới mức nào. Nàng khẽ cắn môi, đứng vững, cung nữ hầu hạ bên người nghe thấy tiếng động, chạy tới, nhìn một giường hỗn độn, giật mình, sau đó cụp mắt, đi ra mở cửa sổ, hầu hạ Nguyễn Nhược Nam rửa mặt chải đầu, mặc quần áo.

“Nương nương, hoàng thượng chờ người ở bên ngoài đã được một lúc rồi.” Búi tóc rồi cài trâm phượng lên, cung nữ nhẹ giọng nói.

Nguyễn Nhược Nam kinh ngạc quay đầu lại, “Em nói hoàng thượng chờ bản cung ở bên ngoài?” Nàng nghe Ấn phi nói, hoàng thượng chưa bao giờ ở qua đêm trong cung của phi tần, nhiều nhất là ngủ tới canh bốn rồi trở về tẩm cung của mình, rất ít người nhìn thấy hoàng thượng ở bên cạnh lúc sáng sớm.

“Vâng, nô tỳ vốn muốn vào đánh thức nương nương, hoàng thượng lại nói để cho nương nương ngủ thêm một lát, ngài chờ ở bên ngoài là được.”

Trong nháy mắt, trong lòng Nguyễn Nhược Nam, tình cảm đã không chỉ còn là yêu, mà là còn rất nhiều cảm động và đắc ý. Hoàng thượng đối với nàng thật đặc biệt, vì thế, cũng không còn cảm thấy cả người đau nhức, nàng nhẹ nhàng đứng lên, vội vàng đi ra ngoài.

Vẻ mặt Lưu Huyên Thần có chút mệt mỏi ngồi trong phòng khách ăn đồ ăn sáng. Vì để không ảnh hưởng tới lâm triều, hắn sai người đem đồ ăn sáng tới đây.

“Hoàng thượng.” Nguyễn Nhược Nam dịu dàng cất tiếng gọi, bước tới, cúi người hành lễ. Hôm nay, nàng nhìn hoàng thượng không hề giống một dân nữ ngẩng mặt nhìn người ở ngôi cửu ngũ trên cao, mà là dùng một ánh mắt dịu dàng của một người phụ nữ nhìn thẳng vào người đàn ông của mình.

“Ái phi đứng dậy đi, tới đây, ngồi bên này cùng trẫm dùng đồ ăn sáng.” Lưu Huyên Thần chỉ vào vị trí bên cạnh, lạnh nhạt nói.

La công công đứng ở phía sau vội vàng thu xếp cho Nguyễn Nhược Nam. Nguyễn Nhược Nam chậm rãi ngồi xuống. Lưu Huyên Thần ăn một miếng cháo, buông bát, quay qua nhìn nàng, “Ái phi, tối hôm qua không giận trẫm chứ?”

Mặt Nguyễn Nhược Nam đỏ lên, đôi mắt trong veo như nước, “Hoàng thượng, thần thiếp…sao có thể giận hoàng thượng được, thần thiếp vui mừng… còn không kịp.”

“Vậy là được rồi, rốt cuộc ái phi cũng là tài nữ có tri thức hiểu lễ nghĩa, thật sự có thể hiểu cho trẫm. Tối hôm qua trẫm vốn đồng ý tới cung của ái phi, sau đó lại xảy ra một chuyện làm trẫm phải chuyên tâm xử lý. Bận rộn, vậy là đã quên bảo La công công đến thông báo cho ái phi một tiếng. Trẫm đã không giữ lời, nên vội vàng tự mình tới giải thích với ái phi.”

Đôi mắt đẹp của Nguyễn Nhược Nam đột nhiên mở thật to, khuôn mặt lập tức xám ngoét như tro.

“Hoàng thượng, tối hôm qua…người có việc sao?” Vậy người đàn ông tối hôm qua là ai, người có yêu cầu vô độ đó là ai? Trong lòng Nguyễn Nhược Nam hoảng sợ thét lên.

“Đúng, trong triều còn nhiều chuyện phức tạp lắm, chờ khi trẫm rảnh rỗi, sẽ tới bồi tội với ái phi. Hôm nay Phủ Nội Vụ cho Ngự y phường* tới may quần áo mùa hè cho mấy vị tân Thục nghi, cũng là để may thêm cung trang cho các nàng có y phục tham dự các dịp lễ tết, lát nữa nàng đi chọn vài món, cho thật vui vẻ đi.” Lưu Huyên Thần nói xong, đứng lên, chuẩn bị quay về tẩm cung thay quần áo vào triều.

*Nơi may quần áo cho hoàng cung, từ y trong câu này nghĩa là y phục mà không phải là y học.

Hai chân Nguyễn Nhược Nam run rẩy, đôi môi không khống chế được cũng run run, hai mắt trống rỗng, ánh nhìn vô hồn, mặt không còn một tia huyết sắc.

Trời đất trong một khắc này, ầm ầm sập xuống.

Cảm giác lạnh thấu xương từ lòng bàn chân từ từ lan ra, toàn thân nàng không có tri giác, không có suy nghĩ. Trong đầu chỉ có một ý niệm, vậy là nàng xong đời rồi, xong rồi, hết thảy đều kết thúc rồi…

“Ái phi, trẫm phải đi rồi… Ái phi…” Lưu Huyên Thần vừa nhấc cánh tay, muốn đi lên trước thì nhìn thấy Nguyễn Nhược Nam, “Làm sao vậy, ái phi, mau truyền thái y…”

“Hoàng thượng, giờ Vân thái y còn chưa vào cung đâu, truyền thái y khác có được không?” La công công khó xử hỏi.

“Đi, mau truyền, mau truyền.” Lưu Huyên Thần phất tay.

“Không cần thái y, không cần Vân thái y.” Nguyễn Nhược Nam đờ đẫn lắc đầu, “Hoàng thượng, thần thiếp không sao, có thể là…ngủ quá nhiều, có chút váng đầu, thần thiếp ngồi một lát là được rồi. Hoàng thượng, người đi vào triều đi.”

“Thật sự không có việc gì chứ?” Lưu Huyên Thần lo lắng hỏi lại. Kỳ thật tối hôm qua hắn cũng không có việc gì, chẳng qua là lo lắng cho an toàn của Vân Ánh Lục, đứng ngồi không yên, trong đầu chỉ nghĩ tới chuyện đó, sớm đã quăng chuyện phải tới cung của Nguyễn Nhược Nam ra khỏi đầu. Sáng sớm mới nhớ ra, cảm thấy có lỗi, mới tự mình chạy tới đây giải thích.

Nguyễn Nhược Nam gượng cười, “Trước kia thần thiếp cũng từng bị váng đầu thế này rồi, ăn xong chút đồ ăn sáng sẽ đỡ hơn.”

“Vậy được rồi, nàng nghỉ ngơi trước, một lát nữa, trẫm vẫn nên cho Vân thái y tới khám cho nàng.”

“Không cần Vân thái y…” Nguyễn Nhược Nam giống như bị cái gì đó cắn, kinh ngạc đứng bật dậy, liều mạng xua tay. Lưu Huyên Thần nghe nàng nói như vậy, cau mày, cũng không khuyên thêm nữa, thời gian lâm triều sắp tới rồi, long liễn đã chờ ở bên ngoài, hắn vội vã đi ra ngoài.

Hôm nay, lâm triều phải thảo luận dự toán kinh phí chi cho năm nay do sáu bộ trình lên, là một chuyện đại sự, hắn phải tập trung toàn bộ tinh lực. Khi Lưu Huyên Thần mới vừa ra khỏi tẩm cung của Nguyễn Nhược Nam không lâu, Nguyễn Nhược Nam bụm mặt, chạy về phòng ngủ, nằm trên giường gào khóc.

Thành công và thất bại hóa ra chỉ cách nhau một sợi chỉ mảnh.

Nàng là một cô gái thông minh, không cần nghĩ nhiều, cũng biết nàng đã trúng ám chiêu của người nào đó trong cung. Thế nhưng nàng vừa mới tiến cung, chưa từng gây chuyện với bất kỳ người nào. Tường cung trong hoàng thành cao ngất, cấm vệ quân nhiều như vậy, lại có một người đàn ông có thể không kiêng nể gì tự nhiên ra vào, còn có thể chắc chắn đêm qua hoàng thượng sẽ không tới đây?

Khăn lụa che mắt, thổi tắt đèn, tiếng nói khác biệt, tất cả đều lộ ra khác thường. Thế nhưng nàng bị vui sướng làm cho suy nghĩ hồ đồ, cũng không nghĩ được nhiều như thế.

Thông minh một đời hồ đồ trong chốc lát. Một lần sảy chân để hận muôn đời!

Hậu cung đúng như biển sâu, nàng bị một cơn sóng này đánh trúng, về sau còn sống như thế nào? Giờ khắc này, Nguyễn Nhược Nam chưa từng dao động khi muốn tiến cung, trong lòng đã run sợ.

Nàng thật sự hối hận đã tiến cung.

Hoàng thượng, người đàn ông như thế này, nàng không thể yêu cho nổi. Thế nhưng, nàng hiểu được đã muộn rồi. Nàng ra sức khóc, khóc tới mức không thở nổi, khóc tới mức trời đất quay cuồng.

Đêm qua, hóa ra không phải là chuyện vui từ trên trời rơi xuống, mà là tai họa từ trên trời rơi xuống


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.