Vân Ánh Lục có một đêm nằm mơ, đầu tiên là mơ thấy Cổ Lệ cầm thanh kiếm, từng bước tiến sát đâm tới hướng Lưu Huyên Thần, sau đó là Thác Phu giương cung tên nhắm ngay Lưu Huyên Thần, đám oanh oanh yến yến trong hoàng cung cùng nhau cười nhạo Lưu Huyên Thần là hoàng tử giả mạo. Lưu Huyên Thần bỗng nhiên đứng yên, không trốn cũng không tránh, bóng dáng cô độc lẻ loi, cô đứng ở bên cạnh, nhìn thấy anh ta, muốn giúp anh ta, thế nhưng lại không nhúc nhích được phân nào.
Trong kinh hoàng, cô tỉnh dậy, đầy người mồ hôi lạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, trời còn chưa sáng. Sau đó, cô không ngủ tiếp được nữa.
Sáng sớm, sau khi rời giường, càng nghĩ, cô càng cảm thấy lo lắng, bất luận như thế nào cũng muốn vào cung một chuyến, cô muốn nhìn Lưu hoàng thượng một lần, xác định anh ta không sao, cô mới có thể an tâm. Cô còn chưa kịp thông báo cho cha mẹ, đã vội vội vàng vàng thay quần áo, dặn dò xa phu chuẩn bị ngựa, nhanh chóng tới hoàng cung.
Tần Luận đi tới đón giai nhân hiển nhiên là thấy một khoảng không, đứng ở trong sân của Vân phủ, nhìn tới hướng phòng thêu của Vân Ánh Lục, gương mặt anh tuấn nghiêm lại.
“Các vị tỷ tỷ, hôm nay Vân thái y thật sự không ở trong Thái y viện, ngài đang nghỉ ngơi ở nhà.”
Ngoài cửa lớn của Thái y viện, Tiểu Đức Tử lau mồ hôi trên trán, liếm liếm đôi môi khô cong, giải thích lần thứ một trăm với các cung nữ đang đứng chật kín cửa.
Từ sau khi Vân thái y giảng bài, Vân thái y nghiễm nhiên trở thành thần tượng mới trong hoàng cung, chỉ sau một đêm, giống như nấm mọc sau mưa, cứ thế là mọc lên.
Vân thái y không chỉ có thể trị được bệnh khó nói cho phụ nữ, còn có thể dạy bạn cách làm đẹp, còn có thể dạy cho bạn cách giữ gìn nhan sắc và sức khỏe.
Thường thường có người bày tỏ thành ý mang đồ ăn vặt, khăn lụa, khăn thơm tới Thái y viện tìm, chỉ cần nhìn Vân thái y một cái, hoặc là nói một câu, hỏi một vấn đề. Nhóm phi tần ngượng ngùng không dám để lộ ra ngoài giống như cung nữ, thường sẽ tìm cớ, nói không hiểu tại sao không khoẻ, cho cung nữ truyền Vân Ánh Lục tới khám.
Càng nhìn gương mặt thanh tú kia, tim càng đập như hươu chạy, nếu có thể ôm một lần, hôn một cái thì tốt biết bao nhiêu. Khi cung nữ đi thành tốp với nhau, cùng cười đùa, thường cố ý hay vô ý đụng vào Vân Ánh Lục. Vân Ánh Lục luôn cười dịu dàng, thân thiết bao dung làm cho trái tim bọn họ mềm như nước.
“Không đúng, mấy ngày hôm trước không phải ngươi đã nói hôm nay Vân thái y bắt đầu kiểm tra sức khỏe cho các cung hay sao? Hôm nay tới lượt cung của chúng ta, ta tới đón Vân thái y.” Trầm Hương trong cung Ấn phi đảo mắt, lớn tiếng hét lên.
“Sao có thể xếp cung của các ngươi đầu tiên được, căn cứ theo địa vị, phải là tẩm cung của thái hậu, tẩm cung hoàng hậu, sau đó cứ xếp lần lượt theo địa vị, vị trí tiếp theo phải là cung của Nguyễn Thục nghi mới tới.” Một cung nữ không phục khinh thường liếc mắt nhìn Trầm Hương.
“Vân thái y thích như thế nào thì thế đó, ngươi quản làm gì?” Khẩu khí của Trầm Hương cũng thực ngang tàng.
“Ấn phi nương nương không phải chỉ sinh được một vị công chúa hay sao, cũng không phải hoàng tử, đắc ý cái gì?” Vị cung nữ kia cũng không yếu thế.
“Chung quy thì cũng hơn được mấy con gà mái chỉ biết ăn mà không biết đẻ trứng.”
“Ngươi…”
“Ta…”
Bốn mắt nhìn nhau, giương cung bạt kiếm, xoa tay giậm chân, một hồi chiến tranh sắp nổ ra.
Tiểu Đức Tử bực tới độ giậm mạnh chân, vội vàng chen giữa hai người, “Các bà cô của tôi ơi, tôi thật sự không lừa các cô, bởi vì Vân thái y không khoẻ, mới phụng chỉ hồi phủ nghỉ ngơi.”
“Tôi đã trả phép trở lại.” Bên ngoài đám người, bỗng nhiên truyền đến một giọng nói hờ hững.
“Vân thái y.” Khói thuốc súng lập tức chuyển thành mây ngũ sắc, tất cả cung nữ cùng nhau chuyển sang hướng Vân Ánh Lục, ai cũng đều cười tươi như hoa.
Vân Ánh Lục mỉm cười nói, “Các vị tiểu thư đều về cung của mình trước, hôm nay tôi sẽ bảo Tiểu Đức Tử làm nhật trình, ngày kiểm tra cụ thể sẽ thông báo rõ ràng cho từng cung. Chúng tôi sẽ căn cứ theo số người nhiều ít của các cung để sắp xếp trước sau, các vị tiểu thư không cần tranh nhau, luân phiên sẽ tới hết tất cả các cung.”
Vân thái y điềm đạm gọi bọn họ là tiểu thư, mà không phải gọi thẳng tên của bọn họ, xưng hô này làm cho người khác động tâm cỡ nào chứ? Các cung nữ đều đặt hai tay trước ngực, trước mắt đều là cảnh xuân, vẻ mặt vui sướng.
Tiểu Đức Tử chịu không nổi nhắm mắt lại.
“Nguy rồi, nhanh đi xem đi, Viên Thục nghi và Cổ Thục nghi đang đánh nhau đấy.” Một tiểu cung nữ thở hổn hển ở phía xa vẫy vẫy tay.
Tính hiếu kỳ của phụ nữ là đặc biệt lớn, vừa nghe có kịch vui để xem, lập tức thành chim bay đi cả.
Vân Ánh Lục ngây người, cũng chạy tới hướng tẩm cung của Cổ Lệ, cô nhớ không lầm thì mình đã dặn, Viên Diệc Ngọc hiện giờ phải nằm sấp trên giường, miệng vết thương không thể chạm nhẹ vào. Thời gian một khắc, phụ nữ ở hậu cung giống như đều tập hợp cả ở đây, vây kín ba vòng trong, ba vòng ngoài, nước cũng không thấm qua được.
Vân Ánh Lục chen vào đám người, các cung nữ thấy là cô, đều tránh đường, cô đi đến phía trước, nặng nề thở dài một tiếng. Viên Diệc Ngọc cầm một cây trường kiếm, Cổ Lệ cầm một cây roi dài, hai người giống hệt hai Mẫu Sư*, có điều đang khó phân thắng bại, mà sau lưng Viên Diệc Ngọc mơ hồ đã thấy vết máu.
*Mẫu Sư: theo mình tìm hiểu thì là Lỗ Chi Mẫu sư trong Liệt nữ truyện, nhưng không có bản dịch nên mình không tìm hiểu kỹ hơn được, đại khái là tấm gương phụ nữ mạnh mẽ điển hình.
Nguyễn Nhược Nam dịu dàng đứng ở phía xa, điềm nhiên nhìn mọi thứ, khi nhận thấy ánh mắt Vân Ánh Lục đảo tới, nàng ngượng ngùng cúi đầu.
“Hai vị Thục nghi vì sao lại đánh nhau?” Vân Ánh Lục hỏi cung nữ bên cạnh.
Cung nữ cười ha ha, “Còn có thể là vì sao, vì chuyện đêm nay hoàng thượng lâm hạnh mà tranh giành ghen tuông thôi.”
“Đêm nay hoàng thượng quyết định tới lâm hạnh vị Thục nghi nào?” Vân Ánh Lục không khỏi có chút căng thẳng. Cổ Lệ hành vi nguy hiểm, thân thể Viên Diệc Ngọc không cho phép.
“Là Nguyễn Thục nghi.”
“Hả?” Vậy hai người kia đánh nhau làm gì?
“Bởi vì không tranh được hoàng thượng tới lâm hạnh tối nay, Cổ Thục nghi và Viên Thục nghi đều cười nhạo nhược điểm của đối phương, nói rồi nói, hai người tức giận không kiềm chế nổi, bắt đầu đánh nhau.”
Thật là có sức lực mà không có chỗ sử dụng, Vân Ánh Lục thất bại nhún nhún vai, đang muốn tiến lên ngăn cản.
“Hai vị muội muội, mau mau dừng tay.” Một tiếng gọi yêu kiều vang lên, rồi thấy Ấn Tiếu Yên đột nhiên xuyên qua đám người, không để ý nguy hiểm, xông thẳng tới giữa ánh kiếm đường roi, người xem toát ra một thân mồ hôi lạnh.
Cổ Lệ và Viên Diệc Ngọc e là đánh nhau đã mệt, thể diện cũng mất hết, đang muốn tìm một cái thang để leo xuống, thừa cơ mà thu binh khí, đều trừng mắt nhìn đối phương một cái, tức giận thối lui sang một bên.
“Hai muội muội, đây có gì mà phải tranh, hoàng thượng có lẽ là một chén nước làm thấm ướt hậu cung mà thôi, không hề thiên vị, đơn giản chỉ là trước hay sau mà thôi. Đừng tức giận, đừng tức giận, tỉnh táo lại kẻo người ta thấy lại chê cười. Hôm nay bản cung đặc biệt làm bánh tai hồng mời ba vị muội muội mới tới nếm thử. Không phải bản cung khoe khoang, loại bánh này, trong hoàng cung này, không ai làm hơn được bản cung.” Ấn Tiếu Yên cười, phất tay cho các cung nữ vây xem giải tán, rồi vẫy tay với Nguyễn Nhược Nam, một tay kéo Cổ Lệ, một tay kéo Viên Diệc Ngọc, đi tới một cái đình gần đó, một cung nữ mang theo một hộp thức ăn đi theo ở phía sau.
“Viên Thục nghi, lưng của cô thế nào?” Vân Ánh Lục chạy chậm theo sau, khi đi qua cung nữ xách hộp thức ăn, cô khẽ nhấc chân, chìa sang hướng cô cung nữ kia, cung nữ không phòng bị, lảo đảo một cái, ngã chúi về phía trước. Khó khăn lắm cô ấy mới đứng vững được, nhưng hộp thức ăn thì không giữ được, trượt khỏi tay, “Bộp” một cái rơi xuống mặt đất, bánh tai hồng bên trong rơi hết xuống bụi cỏ, lấm đầy bụi đất.
“Cái tên nô tài chết tiệt nhà ngươi, dám phá hủy tâm huyết của bản cung.” Ấn Tiếu Yên để lộ ra vẻ dữ tợn, xoay người lại, vung tay cho cung nữ hai cái tát, dường như còn thấy chưa hả giận, lại tiến lên đạp hai cái, cung nữ sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, không dám trốn tránh, nhoài người dưới chân Ấn Tiếu Yên, khóc lóc cầu xin.
Ba tân Thục nghi đưa mắt nhìn nhau, không thể tin được Ấn quý phi vừa mới ôn nhu như nước, một vẻ hiền thục và người phụ nữ chanh chua trước mắt này là cùng một người.
“Ấn phi nương nương, thực xin lỗi, là tôi đi đứng không cẩn thận, đụng phải cô ấy, muốn trách thì cứ trách tôi đi. Bánh tai hồng này làm như thế nào, cô nói cho tôi biết, trong Thái y viện hẳn là có nguyên liệu nấu ăn, tôi làm trả lại cho Ấn phi nương nương.” Vân Ánh Lục dùng thái độ ôn hòa nhìn Ấn Tiếu Yên, vẻ mặt có chút lạnh lùng, tâm trạng thâm trầm tựa một cửa động sâu không thấy dáy.
Ấn Tiếu Yên ý thức được có chút thất thố, ngượng ngùng quay đầu, vội thay đổi khẩu khí, “Vân thái y nói gì vậy, không phải chỉ là mấy cái bánh hay sao, lần sau bản cung làm lại là được, ôi, chẳng qua lần đầu tiên bản cung muốn biểu đạt tâm ý với mấy vị muội muội, nửa đường chết yểu, có chút mất mát thôi.”
Nàng ta thật sự mất mát, trên mặt rõ ràng viết hai chữ mất mát. Đôi mắt đẹp chậm rãi chuyển hướng sang Nguyễn Nhược Nam duyên dáng yêu kiều, “Chúc mừng muội muội.”
Nguyễn Nhược Nam đỏ mặt, chầm chậm đi tới, “Về sau Nhược Nam ở trong cung, còn phải thỉnh giáo tỷ tỷ nhiều hơn.”
“Muội coi trọng bản cung như vậy, sau này chúng ta qua lại nhiều hơn.” Ấn phi cười ôn hòa.
Hai người hàn huyên thêm mấy câu, thoáng cái trở nên thân thiện, lúc này Ấn Tiếu Yên liền cùng Nguyễn Nhược Nam đi vào tẩm cung của Nguyễn Nhược Nam, chú tâm nói chuyện với nhau.
Cổ Lệ và Viên Diệc Ngọc lạnh mặt, giống như gà trống chiến bại, có chút xám xịt.
Vân Ánh Lục một lần nữa cắt chỉ trên miệng vết thương của Viên Diệc Ngọc ra rồi khâu lại, cô không nói thêm câu gì, chỉ nói, nếu để vết thương nứt ra lần nữa, vết sẹo này so với vết sẹo trước kia còn khó coi hơn.
Viên Diệc Ngọc cắn môi, dáng vẻ hiên ngang oai hùng như bị phủ một tầng sương lạnh.
Sau đó Vân Ánh Lục tới cung của Cổ Lệ.
“Ngày hôm qua ngươi có tới khách điếm đó không? Hắn sao rồi?” Cổ Lệ vừa thấy Vân Ánh Lục, đã mở miệng hỏi.
“Có phải cô và anh ta chuẩn bị đến ám sát Lưu hoàng thượng không?” Vân Ánh Lục bỏ qua câu hỏi của cô ta, mắt nhìn thẳng vào mắt Cổ Lệ.
Cổ Lệ lắc đầu, “Bản cung đã thật sự yêu hoàng thượng, sao có thể ám sát chàng được? Hôm đó là chuyện ngoài ý muốn, không phải Thác Phu muốn giết hoàng thượng, mà là muốn tới giết bản cung. Tiểu y quan, ngươi còn thật trung thành với hoàng thượng.”
“Chỉ là tôi không muốn cùng ở chung trên một chiếc thuyền với cô lâu mà thôi.” Vân Ánh Lục chớp mắt, “Thác Phu dưỡng thương thêm hai ngày nữa, hẳn là không có việc gì, tôi đã để lại thuốc cho anh ta.”
“Tiểu y quan, sao ngươi lại không hiếu kỳ vì sao Thác Phu muốn tới gặp bản cung?” Cổ Lệ nhướng mày hỏi.
“Biết càng nhiều, lại càng bị kéo lên thuyền của mấy người, cô là một phần tử nguy hiểm, tôi không muốn làm bạn với cô.” Vân Ánh Lục nói xong, chuẩn bị rời khỏi.
Cổ Lệ giữ cô lại, mặt đỏ lên, “Tiểu y quan, bản cung trước kia từng…mất một đứa con, không biết về sau có mang thai được không? Bản cung muốn giữ được trái tim của hoàng thượng, sớm ngày hoài thai long tử, ngươi có thể khám cho bản cung hay không?”
Vân Ánh Lục ngước mặt lên, “Chờ tới ngày tôi kiểm tra đến tẩm cung của cô rồi nói sau.”
Cô bỏ tay Cổ Lệ ra, nhớ tới khi Thác Phu đang nằm trên giường, cũng giống như Cổ Lệ bây giờ vậy, anh ta vội vàng bắt lấy ống tay áo của cô, hỏi Cổ Lệ có khỏe không, có thể được gặp Cổ Lệ hay không. Nét thâm tình và ôn nhu dường như được khắc trên khuôn mặt của chàng trai Ba Tư ấy, làm cho cô không nén được mà động lòng.
Về tình cảm, từ trước đến nay cô đều cho rằng đây là vấn đề phức tạp nhất, cũng dễ thay đổi nhất trên thế gian này, cô vắt hết óc, cũng không tìm được đáp án. Khi Vân Ánh Lục ra khỏi tẩm cung của Cổ Lệ, vừa vặn gặp Nguyễn Nhược Nam tiễn Ấn Tiếu Yên ra khỏi cửa. Nguyễn Nhược Nam đứng ở ven đường, chờ Vân Ánh Lục đến gần.
“Vân thái y, dường như ngài quá nhất bên trọng, nhất bên khinh rồi, ra ra vào vào trong cung của Cổ Thục nghi và Viên Thục nghi, nhưng lại đi đường vòng qua tẩm cung của bản cung, vì sao vậy?”
“Bởi vì Nguyễn Thục nghi rất khỏe mạnh, không cần tôi tới.” Vân Ánh Lục nói. Nguyễn Nhược Nam rất đẹp, giống ánh mặt trời chiếu xuống một viên minh châu tỏa ra ánh sáng lấp lánh, hào quang tỏa khắp bốn phía, cũng không làm cho người ta chói mắt, mà ngược lại còn làm người ta thấy thoải mái.
“Vân thái y, bản cung biết đó là một lý do. Nhưng cũng thấy, sau khi bản cung được nghe Vân thái y giảng bài, thấy tri thức y học sâu rộng của Vân thái y mà kính nể. Bản cung không dám có thỉnh cầu xa xỉ là Vân thái y thiên vị bổn cung một chút, thế nhưng không cần cố ý xa lánh bản cung, có được không?”
Nguyễn Nhược Nam đỏ mặt, ánh mắt sáng như sao.
Vân Ánh Lục vì lời nói này của cô ấy mà thấy giật mình, lời này của cô ấy là lo tính trước sau* hay là khéo lo trời sập?
*Nguyên văn vị vũ trù mâu nghĩa là chuẩn bị trước phòng một ngày trời mưa.
Cô tự cho rằng đó là vế thứ hai. Thiên vị người bệnh không phải tính cách của cô.
“Khụ khụ.” Phía trước đường mòn đột nhiên xuất hiện một đoàn người, Lưu Huyên Thần đi đầu, nhìn thấy Vân Ánh Lục và Nguyễn Nhược Nam ánh mắt đan nhau, trong lòng hiện lên một cảm giác không vui, khẽ ho hai tiếng.
“Hoàng thượng.” Ánh mắt Nguyễn Nhược Nam dịu dàng, vội vàng cúi người uyển chuyển thi lễ.
Vân Ánh Lục hồi đáp bằng gật đầu chào hỏi như từ trước tới giờ, có thể nhìn thấy Lưu hoàng thượng tiền hô hậu ủng trông như một vị thần đứng dưới ánh mặt trời, thật là tốt, ác mộng tối hôm qua khiến cho cô khiếp sợ trong một khắc này rốt cuộc cũng chậm rãi tan biến.
“Nhược Nam, tới gần đây một chút, để cho trẫm nhìn nàng cho rõ.” Lưu Huyên Thần mỉm cười ôn hòa.
Nguyễn Nhược Nam đỏ mặt bước lên, hắn nâng khuôn mặt của nàng lên, “Rốt cuộc thì vẫn là cô gái được sinh ra từ dòng dõi thư hương, khí chất không giống bình thường. Nghe nói nàng cũng là tài nữ nổi danh thành Đông Dương, có thời gian, trẫm sẽ cùng nàng ngâm thơ tụng phú.”
“Thần thiếp… Thần thiếp chờ mong ngày đó tới.” Nguyễn Nhược Nam thẹn thùng muốn cúi đầu, thế nhưng cằm lại bị ngón tay của Lưu Huyên Thần nâng lên, đành phải bị ép đối diện với hắn trong giây lát, rồi lặng yên tránh đi, không dám nhìn thẳng.
Lưu Huyên Thần khẽ cười, “Buổi tối hôm nay trẫm tới chỗ nàng, Phủ Nội Vụ đã thông báo cho nàng chưa?”
Mặt Nguyễn Nhược Nam đỏ như ráng chiều, nhẹ giọng nói: “Vâng, thần thiếp đã biết, thần thiếp sẽ…chuẩn bị tốt để nghênh giá.”
“Vậy thì nàng cũng đi về trước đi, ở chung hòa thuận với mấy vị tỷ muội mới, không được cậy sủng ái mà kiêu ngạo.” Ngón tay Lưu Huyên Thần lướt từ bờ môi tới vành tai nàng, khẽ chạm vào vành tai nàng, làm cho thân thể mềm mại của nàng chợt run rẩy.
Nàng đi rồi, trên con đường nhỏ vẫn còn lưu lại mùi hương thoang thoảng, rất lâu không tan biến.
Lưu Huyên Thần bỗng nhiên cất tiếng, “Vân thái y, khanh cảm thấy trẫm và khanh, ai có sức hấp dẫn hơn?”
La công công đi theo phía sau đột nhiên bị sặc, ông ấy vội ho một tiếng, quay người sang bên kia. Từ đầu tới cuối, Vân Ánh Lục đứng bên cạnh vẫn y chang tượng gỗ, duy trì vẻ bàng quan, cô do dự rất lâu mới nói, “Đương nhiên là Lưu hoàng thượng”.
Lưu Huyên Thần cười ha ha.
“Anh yêu cái đẹp là chuyện riêng của anh, còn tôi lại không thích như thế.” Vân Ánh Lục nói tiếp, Lưu Huyên Thần ngang nhiên tán tỉnh Nguyễn Nhược Nam trước ánh mắt của nhiều người như vậy, thực làm cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Ý cười của Lưu Huyên Thần còn chưa thu lại, đột nhiên biến mất ở trên mặt. Vừa rồi là hắn cố ý diễn trò trước mặt Vân Ánh Lục, chòng ghẹo Nguyễn Nhược Nam, muốn lấy hành động này chứng tỏ được mị lực nam tính của mình. Không ngờ rằng, chữa lợn lành thành lợn què, làm cho Vân Ánh Lục châm chọc một phen.
“Hoàng cung này chính là nhà của trẫm, trẫm thích như thế nào thì thế đó.” Hắn nói với giọng giận dỗi.
“Ừ, mời anh cứ tự nhiên, tôi tiếp tục nghỉ phép.” Vân Ánh Lục cắn môi dưới, bình tĩnh đi lướt qua Lưu Huyên Thần, đi tới hướng Thái y viện.
“Khanh dám bỏ đi trước mặt trẫm?” Hắn ở Ngự thư phòng nghe thái giám bẩm báo rằng hai vị Thục nghi đánh nhau ở đây, hắn bực mình đi tới hậu cung, không ngờ rằng lại gặp được người làm cho trong lòng hắn tràn đầy vướng bận, tất cả phiền não lập tức tan biến, hắn muốn trêu đùa tiểu thái y một chút.
“Lưu hoàng thượng, nếu anh có nhiều sức lực như vậy, mau đi mà quản đám phụ nữ của anh đi, thật sự quá phức tạp mà!” Vân Ánh Lục bất lực nhìn ngón tay Lưu Huyên Thần đang kéo ống tay áo cô.
“Phiền anh ban ơn mưa móc cho công bằng, đừng có thiên vị người nào.”
“Khanh lại muốn trẫm y theo báo cáo của khanh mà làm?” Nghĩ đến báo cáo kia, Lưu Huyên Thần vừa bực mình vừa buồn cười.
“Lưu hoàng thượng là người có chủ kiến, bản báo cáo đó của tôi chỉ là đề nghị. Được rồi, Lưu hoàng thượng, xin buông tay, tôi nên trở về phủ.”
“Chỉ cần khanh tiến cung, thì coi như ngày nghỉ bị hủy bỏ. Hôm nay tâm tình trẫm không tồi, khanh đi cùng trẫm làm một chuyện thoải mái.” Lưu Huyên Thần cười ung dung.
“Chuyện gì?”
“Khanh biết ngâm đối thơ không?” Lưu Huyên Thần di chuyển sang bên cạnh, khiến cho hắn và Vân Ánh Lục cùng sóng vai bước đi trên con đường nhỏ.
Vân Ánh Lục nuốt nuốt nước miếng, “Lưu hoàng thượng, xin đừng đề cập tới chuyện này, đây là nỗi đau trong lòng tôi.”
Lưu Huyên Thần gật gật đầu, “Vậy chơi cờ được không? Đánh đàn được không?”
“Lưu hoàng thượng, anh không cần liệt kê nhiều thế, ngoại trừ khám bệnh, những cái khác cái gì tôi cũng không biết. Tôi nghĩ, những thứ mà anh nói đó, Nguyễn Thục nghi đều là cao thủ, trả lời xong rồi, tôi quay về Thái y viện làm việc đây.”
Hiện tại Lưu hoàng thượng không đói bụng, cũng không bị bệnh, cô không cần đứng ở chỗ này.
“Vậy thì chúng ta đi khám bệnh đi.” Lưu Huyên Thần lẳng lặng nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô một hồi lâu, bỗng nhiên nói.
Vân Ánh Lục ngước mắt lên, “Ai sinh bệnh?”