“Tựa hoa trong sương, tựa tuyết trong gió, tựa mây trong mưa. Vốn như vô tình, trôi giạt thành duyên, rồi lại đa tình. Tây hồ, Nam mạch, Đông thành. Chẳng quản định, hàng năm tiễn xuân đi. Gió đông bạc bẽo, lãng tử bạc tình, giai nhân bạc mệnh…”
Tiếng hát của cô gái mới đầu còn có chút rời rạc, sau đó dần ấm áp, tiếp đó lại mang chút trống vắng buồn thảm, cuối cùng là tương tư. Câu hát cuối cùng, nàng hát đi hát lại, càng cảm thấy khúc hát réo rắt thảm thiết, ai oán thê lương.
Người ngồi cung quanh liên tục trầm trồ khen ngợi, người nghe hát cảm động rơi lệ cũng không ít. Cô gái đi xuống thay y phục, tiếng hát tạm ngừng nhưng tiếng nhạc vẫn còn vang, tiếng tỳ bà là chủ đạo, các nhạc khí khác chỉ đệm theo.
Vân Ánh Lục cảm thấy mình không có một tí tế bào nghệ thuật nào, cô quyết định chú ý nghe người đàn tỳ bà, đàn lớn đàn nhỏ thi nhau tranh âm, tiết tấu có trình tự, nghe cũng thấy có chút tài nghệ, nhưng cô cũng không biết phải diễn tả như thế này, cảm nhận chỉ có thể dùng một từ để diễn tả “Ồn ào”.
Tiếng vỗ tay cứ vang lên từng đợt, màn sân khấu trong nháy mắt lại được kéo ra, mấy cô gái mặc y phục tha thướt lại lên sân khấu, vừa múa vừa hát, ca và múa phối hợp thực là thiên y vô phùng*.
*Nghĩa là áo tiên không thấy vết chỉ khâu, chỉ hoàn hảo không có chỗ chê.
Màn múa vừa xong, tiếng tỳ bà lại vang lên, những người khác nghe thấy thì vui vẻ không thôi, nhưng Vân Ánh Lục đã có chút ngồi không yên. Cô nhìn bốn phía nhìn xung quanh, cái tên Tần công tử kia đâu rồi, một lúc của hắn quả thật là không hề ngắn đấy.
Đào Hồng cô nương biểu diễn lúc trước trong tiếng reo hò của mọi người lại bước lên sân khấu. Cô ấy vén tấm mành hình dương liễu lên, đúng lúc Vân Ánh Lục cũng nhìn qua hướng đó.
Vân Ánh Lục ngạc nhiên tới mức thiếu chút nữa thì ngừng thở. Người đàn tỳ bà phía sau mành lại là Tần Luận, mà Đào Hồng đứng trên sân khấu cũng ngạc nhiên y như vậy khi phát hiện Vân Nhĩ Thanh công tử đang ngồi ở phía dưới mặc một bộ y phục nữ màu trắng.
“Đào Hồng cô nương, hát thêm một khúc “Khuê trung oán*” của Vân Nhĩ Thanh công tử nào.” Người ở dưới sân khấu la to.
*Tiếng oán thán chốn khuê phòng.
Đào Hồng ngây người, từ từ tháo khăn che mặt xuống, trong mắt toát lên sự tổn thương, đột nhiên, nước mắt nàng tuôn trào, xoay đầu, chạy ra sau sân khấu.
Tình cảnh trở nên đại loạn.
Chủ nhân quán hát vội vàng cho mấy cô vũ nữ đang đứng phía dưới lên sân khấu xoay người lắc hông, múa một điệu múa quyến rũ, sự hỗn loạn ở phía dưới mới có chút bình ổn lại.
Vân Ánh Lục chớp mắt, cô nhớ tới vị Đào Hồng cô nương này chính là nữ tử thanh lâu trước kia cô đã gặp ở Tụ Hiền lâu.
“Vân Nhĩ Thanh.” Phía sau truyền đến một tiếng gọi nũng nịu, Vân Ánh Lục xoay người, tiểu Đào Hồng lại che kín mặt, hai mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào cô, “Hai năm nay, ngươi đã lừa tất cả chúng ta, ngươi lừa cho tỷ muội chúng ta tin tưởng ngươi, lừa tình cảm của chúng ta, còn…”
Đôi mắt đẹp chậm rãi nhìn sang chỗ khác, liếc về phía chàng trai tuấn tú đang đi tới. Người luôn luôn để mắt cao hơn đầu đột nhiên tới quán hát, dùng một lượng lớn bạc, yêu cầu đêm nay nàng hát bài của Vân Nhĩ Thanh viết, thậm chí còn tự mình chỉnh đàn tấu nhạc. Trong lòng nàng đã mừng thầm, cho rằng hắn vì mình, khi nàng đứng trên sân khấu, nhìn thấy phía dưới có một cô gái xinh đẹp đang ngồi, mới biết hắn hạ mình như thế, chẳng qua là muốn giành được nụ cười của người khác.
“Tôi đã từng hứa hẹn với cô điều gì mà chưa làm được sao?” Vân Ánh Lục thấp thỏm bất an hỏi.
“Ta đã nói một nam tử thì làm thế nào hiểu dược tâm tư của nữ tử như vậy, hóa ra là ngươi giả nam trang. Không phải là ngươi gạt người khác sao?” Đào Hồng xấu hổ và tức giận, nước mắt tuôn rơi.
Vân Ánh Lục day mũi, cảm thấy vẫn nên duy trì im lặng thì tốt.
“Ánh Lục, màn biểu diễn đáng xấu hổ của ta có làm cho tâm tình nàng tốt lên chút nào không?” Tần Luận cử động mười ngón tay, đã lâu không gảy đàn tỳ bà. Hôm nay mới đàn lại, thật là, ngón tay vừa đau vừa mỏi!
Ánh mắt dịu dàng của hắn bủa vây Vân Ánh Lục, chẳng hề mảy may liếc sang Đào Hồng đang mang vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.
Trong lòng Vân Ánh Lục chấn động, hóa ra là hắn làm thế vì cô, “Tâm trạng tôi đã tốt hơn nhiều.”
Tần Luận mỉm cười dắt tay cô, “Vậy chúng ta hồi phủ, bằng không lần sau bá mẫu nhất định không đồng ý cho ta dẫn nàng ra ngoài.”
Đào Hồng đau đớn nhắm mắt lại, thật sự là đã hiểu lầm rồi.
Vân Nhĩ Thanh giỏi nắm bắt tâm tư của nữ tử, nắm bắt tâm tư của nam nhân cũng giỏi như vậy. Nàng thật sự là vừa ghen tị lại vừa hâm mộ.
“Nghe được thơ của mình được người khác hát lên, có cảm giác gì?” Tần Luận hỏi.
Hai người giẫm lên ánh trăng, đi tới hướng xe ngựa.
“Anh nói bài hát vừa rồi là do tôi viết?” Vân Ánh Lục kinh hãi, không thể tưởng tưởng được, cô lại còn có tài như vậy.
“Ừ, nàng đã quên rồi?” Tần Luận cau mày, vén màn xe lên, đỡ cô lên xe ngựa.
“Gần đây thật sự rất dễ quên.” Vân Ánh Lục cười gượng, “Nhưng nghe thì thấy dường như toàn ai oán.”
“Ánh Lục, chuyện trước kia giống như một cánh cửa, đã đóng rồi thì cứ để nó đóng lại, nàng không cần thiết phải quay đầu nhìn lại. Hôm nay có thấy vui vẻ không?” Bên trong xe ngựa tối om, hắn chậm rãi tới gần cô, cầm tay cô.
Vân Ánh Lục giống như đang trầm tư, hơn nửa ngày mới mở miệng, “Tần công tử, tôi có chút tò mò, anh thích mặc đồ màu mè, lại biết chơi đàn tỳ bà, anh có thích phụ nữ không?”
Tần Luận sửng sốt, cười ha ha: “Ánh Lục, không phải là nàng có hoài nghi này, mới nói chúng ta chưa biết rõ về nhau?”
“Cũng không phải là tất cả.” Vân Ánh Lục thành thật trả lời.
“Ánh Lục, Tần gia chúng ta kinh doanh hai thứ, một là hiệu thuốc, hai là tiệm quan tài. Mỗi ngày đối mặt không phải là người bệnh thì chính là người chết, dần dà, tâm trạng sẽ có áp lực. Ta chọn y phục màu sắc rực rỡ, là muốn điều chỉnh tâm trạng, màu sắc sáng sủa sẽ làm cho tâm trạng người ta thoải mái hơn, về phần đàn tỳ bà, đó là vì muốn trút bỏ phiền muộn trong lòng mới học. Trong các loại nhạc khí, ta chỉ cảm thấy có đàn tỳ bà là biểu hiện tình cảm mãnh liệt.”
Vân Ánh Lục kinh ngạc, không khỏi có cái nhìn khác đối với Tần Luận, người này học được tâm lý học cũng không tồi.
“Vậy mỗi ngày anh mang vẻ mặt tươi cười, cũng không phải vì thực sự vui vẻ, mà cũng là vì điều chỉnh tâm trạng.”
“Chuyện làm ta phiền lòng cũng nhiều, tỷ như nàng cứ lần lữa không chịu đính hôn, ta hết đường xoay xở, không biết làm như thế nào mới có thể làm nàng gật đầu, ôi!” Tần Luận diễn y như thật
Vân Ánh Lục cúi đầu thật có lỗi, “Xin lỗi, tôi… tạm thời còn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn, tôi còn chưa thích ứng được với cuộc sống ở đây, cũng không biết sẽ ở nơi này trong bao lâu…”
Cô nói nhỏ, xe ngựa lại xóc nảy, Tần Luận chỉ nghe thấy câu đầu tiên, “Vậy chúng ta tạm thời không thành thân, đính hôn trước thì thế nào?”
“Đính hôn à…” Vân Ánh Lục cau mày, không lên tiếng.
Tần Luận thở dài, ngày lại ngày, dường như không có gì tiến triển. Không hề gì, quản bao nước thẳm non xa, để ta tìm kiếm cho ra bạn lòng*.
*Nguyên văn là: “Lộ mạn mạn kì tu viễn hề, ngô tương thượng hạ nhi cầu tác”, hai câu thơ trong bài Ly tao(Nỗi buồn ly biệt) của Khuất Nguyên, bản dịch của Nhượng Tống.
Nếu không thì trực tiếp ép buộc? Tần Luận đỡ Vân Ánh Lục bước xuống xe ngựa, nhờ vào ánh sáng nhạt của chiếc đèn lồng, nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
“Sáng mai ta tới đón nàng tới hiệu thuốc.” Dường như vô ý, tay hắn lướt qua gò má cô.
Vân Ánh Lục có chút không tự nhiên, hất hất tóc, “Ngày mai, ngày mai…tôi có…”
“Cứ định như vậy đi!” Tần Luận không cho cô có cơ hội viện cớ, lập tức ngắt lời cô, “Vào nhà đi thôi, ta dùng ánh mắt tiễn nàng.”
Vân Ánh Lục cười khẽ vẫy vẫy tay, người giữ cửa mang đèn lồng ra đón. Trăng non treo cao, gió đêm khẽ thổi. Vân Ánh Lục được người người giữ cửa đưa tới phòng thêu ở hậu hoa viên. Trên đường đi qua bức tường bao, cô theo thói quen ngẩng đầu, nhìn về phía bờ tường cô thường nhoài người lên.
“Á.” Cô đột nhiên bịt kín miệng, dừng bước chân.
Ở đầu tường, có bóng một người cao lớn đứng không nhúc nhích, cách xa như vậy, vẫn có thể cảm thấy khí thế dọa người tản ra từ anh ta.
“Bác giữ cửa, bác đi về trước, chỉ còn vài bước thôi, cháu đi một mình được.” Vân Ánh Lục thấp giọng nói.
“Vậy ta giao đèn lồng cho tiểu thư.” Người giữ cửa nói.
“Không cần đâu, bác đi chậm một chút.”
Chờ người giữ cửa đi xa, Vân Ánh Lục giống một đứa bé phạm lỗi, cúi đầu đi đến hướng bờ tường, trong lòng căng thẳng, tim đập thình thịch, cô âm thầm cầu nguyện thượng đế ngàn vạn lần đừng để cho Đỗ Tử Bân đề ra nghi vấn về chuyện của Thác Phu và cô, cô không giỏi nói dối, dưới khẩu khí nghiêm khắc của anh ta, cô chống đỡ không được bao lâu.
“Biết hiện tại là giờ nào không?” Khẩu khí của Đỗ Tử Bân so với bà mẹ lo lắng con gái gặp chuyện không may còn ghê hơn.
Hắn đứng ở đây, hai vai đã thấm đầy hơi sương, mới nhìn thấy có người khoan thai hồi phủ.
“Tôi không có đồng hồ, cũng không rõ thời gian cụ thể, chắc là xấp xỉ nửa đêm.” Thái độ Vân Ánh Lục cũng rất hợp tác.
“Vân tiểu thư, nàng thật sự làm cho ta thất vọng.” Đỗ Tử Bân nghiến răng nghiến lợi nói.
“Thật xin lỗi.” Trong lòng Vân Ánh Lục nghĩ tới chuyện của Thác Phu.
“Nàng còn dám nói thật có lỗi, nàng luôn miệng nói không thích Tần công tử, vừa quay đầu, lại cùng hắn tay trong tay, có đôi có cặp đi lại trước mặt công chúng, cô nam quả nữ mà đi tới tận đêm khuya, nàng có biết thế là đại diện cho cái gì không?”
Đỗ Tử Bân đứng trong bóng đêm, duy chỉ có điểm bất đồng đó là ánh sáng trong mắt hắn, khẽ lóe lên.
Vân Ánh Lục đờ mặt ra: “Đây thì có thể đại diện cho cái gì, bạn bè bình thường thôi.”
“Nàng quả thực là hết thuốc chữa rồi.” Đỗ Tử Bân thật sự không còn gì để nói, Vân phu nhân làm cái gì vậy, không dạy cho nàng cái gì sao? Hắn buộc lòng phải làm hàng xóm kiêm chức mẹ, tận tình khuyên bảo nói, “Hôm nay nàng và Tần công tử như vậy là thể hiện là nàng đã chuẩn bị gả cho hắn rồi, ở trong lòng nàng, hắn sắp sửa là vị hôn phu của nàng rồi.”
Lời này, cứ từng câu từ trong miệng của chính mình nói ra, Đỗ Tử Bân đều tự đâm từng nhát vào tim mình. Hắn và nàng đính hôn bốn năm, hai người cũng chưa nói chuyện nhiều, không hề có chuyện nắm tay, vậy mà nàng cùng một Tần công tử mới quen có vài ngày thân thiết như thế.
Thật sự là so với người ta, thì tức chết mà!
“À!” Vân Ánh Lục thấy hắn không hỏi chuyện Thác Phu, tâm trạng bắt đầu thoải mái, “Anh lại chuyện bé xé ra to rồi, hôm nay anh ta cùng tôi đi dạo phố, sau đó cùng nhau ăn một bữa cơm, tất cả cử chỉ cũng không có gì là đặc biệt, anh đừng hiểu sai.”
“Ta nghĩ sai?”
Đỗ Tử Bân á khẩu, nếu hắn nghĩ sai, trên đời này sẽ không có người đúng.
“Ta hỏi nàng, nàng đã quyết định thành thân với Tần công tử rồi?” Nếu là như vậy, hắn sẽ không còn hy vọng nữa, không nhìn tới nàng nữa, cũng không quan tâm tới nàng nữa.
Vân Ánh Lục mặt không đổi sắc, ngẩng đầu: “Đỗ đại nhân, vấn đề này tôi đã trả lời quá nhiều lần.”
Thật sự là điên rồi, nàng còn nói như thể đó là sự đương nhiên, giống như hắn là kẻ lắm chuyện. “Vân tiểu thư, nếu là như vậy, lần sau nàng muốn đi dạo phố, không thể cùng tay nắm tay với Tần công tử như vậy được, bằng không, sẽ làm phụ thân nàng mất hết thể diện.”
“Vậy tôi có thể đi cùng ai?” Vân Ánh Lục khiêm tốn thỉnh giáo.
“Trúc Thanh, cha mẹ nàng, người thân của nàng đều được.” Bóng đêm che khuất, ánh sáng chợt lóe trong đôi mắt hắn, trong lòng có một loại cảm giác ngọt ngào mà yên lặng.
“Nếu bọn họ đều không có thời gian, ta cũng…có thể đi cùng nàng.”
Tâm sự được cất giấu trong lòng, tình cảm với một người đặc biệt, từng bị năm tháng lặng lẽ che giấu ở một chỗ thật sâu, vốn tưởng rằng nó sẽ bị dòng thời gian cuốn trôi, không thể nổi lên được nữa. Thế nhưng, thế nhưng, nào biết được nhớ nhung và lưu luyến một người lại có một sinh mệnh độc lập, không chịu sự chi phối của lí trí con người, chỉ là nó được cất sâu trong một góc không được nhắc tới, trong cô quạnh nhưng vẫn ngoan cố sinh trưởng, rồi khi bỗng nhiên nhìn lại, đã nở ra một bông hoa khiến người ta phải nhìn mà trầm trồ.
Tình chẳng biết vì lý do gì, chỉ biết hướng về một người mà yêu sâu đậm. Không cách nào ngăn cản nổi, cũng không cách nào diễn tả nổi.
Dưới ánh mắt sâu thẳm của hắn, Vân Ánh Lục bỗng nhiên cảm thấy hoảng, tim đập thình thịch, không biết vì cớ gì lại cứ đập loạn lên vậy.
“Thời gian cũng không còn sớm, trở về nghỉ ngơi đi. Lần sau bất kể là làm chuyện gì, nhất định phải suy nghĩ cho ba lần cho kỹ rồi mới làm*.” Hắn cất giọng thản nhiên, nói xong xoay người bước xuống khỏi mấy khối đá.
*Nguyên văn: tam tư nhi hậu hành, lời dạy của thánh nhân về việc nghĩ kỹ trước khi làm, nghĩa của câu này tất nhiên là đoạn trên mà tớ dùng rồi.
“Đỗ… Đỗ đại nhân, kỳ thật cũng không có chuyện gì…chỉ là tôi muốn hỏi một chút, anh nói chỉ có người thân mới có thể đi cùng tôi, vậy anh…là người thân thế nào của tôi?”
Đỗ Tử Bân không quay đầu lại, một hồi lâu, mới nghe được hắn rất nghiêm túc nói: “Chúng ta không phải hàng xóm thân thiết hay sao?”