Không thể không thừa nhận, Tần Luận Tần đại công tử là một thiên tài.
Trong việc kinh doanh là thiên tài
Trong chuyện yêu đương cũng là một thiên tài.
Thế nhưng Vân viên ngoại lại mang vẻ mặt băn khoăn nói với hắn, tiểu nữ Vân Ánh Lục nói, con bé và Tần đại công tử còn chưa quá thân thiết, cũng chưa hiểu rõ lẫn nhau, vì nghĩ cho cuộc sống mấy chục năm sau này, chuyện đính hôn tạm hoãn lại.
Đây là Vân viên ngoại đã cân nhắc rất lâu, nghĩ tới lòng tự trọng của Tần Luận, mới nghĩ ra một vài lí do thoái thác, vốn Vân Ánh Lục nói là, cô không muốn cùng một người không tính là quen biết chung sống cả đời.
Tần Luận nghe xong, đôi mày kiếm khẽ nhíu lên. Không quá thân thiết, không quá hiểu rõ, thế sao, dễ xử lý, tìm nhiều cơ hội được ở chung một chỗ, tăng cường liên hệ, không phải là có thể gia tăng sự hiểu biết lẫn nhau hay sao. Lần này, hắn không hề muốn nói lòng vòng tìm cơ hội, mà trực tiếp đề xuất với Vân viên ngoại, hy vọng về sau có thể tránh được hiềm nghi mà dẫn Vân Ánh Lục ra ngoài. Nói trắng ra là, để tôi và con gái nhà ông có thể hò hẹn, yêu đương, vậy thì ông hãy tạo điều kiện đi.
Hành vi hò hẹn, yêu đương này, chính là từ hiện đại, nhưng người thời đại này có Tần công tử không cần người dạy đã tự hiểu.
Vân viên ngoại và Vân phu nhân chỉ mong sao được như thế, vô cùng tán thành, còn bắt tay lập liên minh, vì Tần Luận mà cung cấp hết thảy tin tình báo. Thế nên, khi Vân Ánh Lục được phá lệ có hai ngày nghỉ ngơi, Vân phủ sớm có người chạy đến Tần phủ, báo cho Tần công tử.
Đối với Tần Luận, hiện tại trong tất cả mọi việc, việc quan trọng nhất trong những việc quan trọng, chính là tìm cách giành được trái tim của giai nhân. Vừa nghe, hắn đã bỏ xuống mọi việc đang làm dở, thay một bộ y phục mới tinh bằng tơ tằm màu lam, ngồi xe ngựa tới thẳng Vân phủ.
Khi Tần Luận tới Vân phủ, Vân Ánh Lục đã thay sang trang phục nữ, Trúc Thanh búi lại tóc cho cô, cô đang cùng Vân phu nhân ra hồ nước ở hậu hoa viên, ngắm mấy con cá vàng Tần Luận đã tặng hai ngày trước.
Lúc này, Trúc Thanh chêm vào một câu, nói về cái búi tóc nam tử tối hôm qua, Trúc Thanh dùng đủ các loại từ hình dung, để nói rõ rằng cái búi tóc kia có bao nhiêu khó coi, nói, tiểu thư, sau này cô đừng tự làm xấu mình như vậy, việc này chỉ em làm mới thích hợp. Vân Ánh Lục mím môi nén cười, uống thuốc xong, ngủ được một giấc, cô không còn cảm thấy khó chịu, thân thể rất khỏe khoắn.
“Tần công tử tới rồi.” Trúc Thanh nhìn thấy, vui sướng reo lên.
Vân Ánh Lục xoay người, cuống quít chạy tới, “Tần công tử, tôi đang muốn tìm anh đấy!”
Lời này có chút làm cho Tần Luận thấy “được sủng ái mà lo sợ”, có điểm làm cho Vân phu nhân và Trúc Thanh cảm thấy thật bất ngờ.
“Sao vậy, nhớ ta sao?” Tần Luận cười mím chi, thấp giọng hỏi, âm lượng vừa phải để cho Vân phu nhân và Trúc Thanh không nghe được.
Vân Ánh Lục từ trước đến nay đối với mấy lời chòng ghẹo này đều bỏ ngoài tai, cô bước lên kéo ống tay áo của Tần Luận, kiễng chân, ghé sát bên tai Tần Luận nói: “Một lúc nữa đi cùng tôi tới chỗ này.”
“Được!” Cho dù có xuống địa ngục cũng được.
“Khi nào thì xuất phát?”
“Anh đi nói với mẹ tôi một tiếng, nói dẫn tôi tới tiệm thuốc khám bệnh.” Vân Ánh Lục không biết giao dịch giữa Tần Luận và cha mẹ mình, còn khẩn trương bịa ra lý do như vậy cho Tần Luận.
Trong lòng Tần Luận hết sức vui mừng, hắn phối hợp ăn ý hỏi thăm sức khỏe Vân phu nhân, sau đó lễ phép hỏi có thể dẫn Vân tiểu thư tới tiệm thuốc giúp một chút không, có rất nhiều người bệnh vẫn luôn kêu gào đòi gặp Vân thái y.
Vân phu nhân ngầm hiểu gật gật đầu, nói cứ đi đi, đừng trở về muộn như lần trước là được.
Tần Luận liếc một ánh mắt thật có lỗi về phía Trúc Thanh, nói hôm nay đã làm phiền Vân tiểu thư rồi, không thể làm phiền thêm Trúc Thanh cô nương được.
Trúc Thanh sững sờ trợn tròn mắt, nàng biết Tần công tử muốn quăng nàng sang một bên để được ở một mình với tiểu thư, sao có thể chứ? Nàng đưa ánh mắt dò hỏi nhìn sang phu nhân.
Vân phu nhân cười dịu dàng: “”Tần công tử, Ánh Lục chưa bao giờ ra khỏi nhà một mình, cháu phải chăm sóc nó cho tốt.”
“Bá mẫu yên tâm, cháu nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho Ánh Lục.” Tần Luận ôn nhu nhìn Vân Ánh Lục.
Trúc Thanh thở dài, nàng lại mất đi cơ hội được hầu hạ tiểu thư một ngày rồi. Tần công tử dẫn tiểu thư ra khỏi phủ, không tới lúc mặt trăng lên tới giữa trời nhất định sẽ không trở về.
“Chúng ta tới khách điếm ở ngoại ô lúc trước đã tới.” Hai người lên xe ngựa, Vân Ánh Lục nói với Tần Luận.
“Là khách điếm cái tên người Ba Tư kia ở?” Tần Luận đã biết Vân Ánh Lục chủ động tìm hắn tuyệt đối không phải bởi vì nhớ hắn, “Nàng và hắn ta còn liên hệ?”
“Không có liên hệ, là anh ta bị trúng tên, tôi tới đó đổi thuốc cho anh ta, tối hôm qua vừa mới nhổ mũi tên ra.” Vân Ánh Lục từ lúc ở trong cung về nhà đã nghĩ muốn tới khách điếm, phải tìm Tần Luận hỗ trợ. Buổi tối hôm đó Tần Luận đi cùng cô tới chỗ đó, anh ta cũng là một người biết rõ tình hình, sẽ không làm lộ ra bí mật của cô, Cổ Lệ cũng không trách tội cô được.
Tần Luận chau mày, cảm giác nhạy bén cho thấy sự tình không đơn giản, “Vì sao hắn lại trúng tên?”
Vân Ánh Lục mờ mịt lắc đầu, “Tôi không biết, cái này không quan trọng, bác sĩ chỉ cần phụ trách chữa khỏi bệnh cho người bệnh là được rồi.”
Tần Luận bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Ánh Lục, là trúng tên đó, không phải vết thương bình thường, sao nàng có thể không hỏi rõ đầu đuôi, ngộ nhỡ hắn phạm pháp, là tội phạm bị quan phủ truy bắt, nàng làm thế nào?”
“Vậy cũng phải trị thương cho anh ta, rồi mới đưa ra trước pháp luật được. Chuyện truy bắt tội phạm này là chuyện của Đỗ Tử Bân, không liên quan gì tới tôi.” Vân Ánh Lục nói như thể đó là lẽ dĩ nhiên.
Tần Luận thất bại nhún nhún vai, “Đỗ Tử Bân, là Hình bộ Thượng thư đó? Nàng vẫn còn dây dưa với hắn?”
“Không phải, tôi chỉ tùy sự mà xét thôi.” Vân Ánh Lục nói.
Tần Luận cũng không hề tin, không nói gì chỉ tặc tặc lưỡi.
“Khi nàng ở trong cung, có từng nhớ tới ta không?”
Vân Ánh Lục cúi đầu, ngón tay quấn quấn dải lụa bên hông, “Tôi…rất bận rộn.” Cô ấp úng nói.
Không cần hỏi nhiều, Tần Luận nhắm mắt lại, đưa tay kéo bàn tay nhỏ nhắn của Vân Ánh Lục đặt lên ngực, “Mỗi giờ mỗi khắc nàng ở trong cung, ở chỗ này của ta đều nhớ tới nàng. Để công bằng, sau này mỗi khi nàng không bận rộn, cũng phải nhớ tới ta một chút. Nghĩ xem lúc đó ta đang làm gì, có bận hay không, có mệt hay không, tâm tình có tốt không…Nàng có nghe thấy không?” Gặp phải một nương tử ngốc như vậy, hắn phải dạy dỗ cho tốt, có chút bất lực, nhưng cũng có chút may mắn.
Nàng chính là một khối ngọc đẹp đang bị che lấp, chỉ cần người mở ra là có thể phát ra ánh sáng rực rỡ, hắn vui mừng hắn người đầu tiên mở ra, cũng là người duy nhất.
Vân Ánh Lục liếc một ánh mắt quái dị nhìn hắn, hắn là một người đàn ông đã lớn như vậy rồi, có chút bận chút mệt thì đã làm sao, mỗi ngày đều cười nhiều như vậy, tâm tình sao có thể không tốt được.
“Đã nhớ rõ chưa?” Tần Luận cẩn thận hỏi lại một câu.
“Ừ!” Cô sợ hắn còn cứ tiếp tục, vội vàng gật đầu.
Xe ngựa dừng lại ở bên ngoài khách điếm, hai người xuống xe, đi vào khu nhà Thác Phu trọ. Mấy nam tử Ba Tư đeo đao đứng ở hành lang canh gác, nhìn thấy Vân Ánh Lục, vẻ mặt thả lỏng, nhưng nhìn thấy người đi sau là Tần Luận, vẻ mặt mấy người họ lại căng thẳng.
Thị vệ vẫn theo sát Thác Phu đi ra đón, “Vân thái y, vì sao lại dẫn người khác tới đây?” Thị vệ đã từng gặp Tần Luận, nhưng hắn không muốn chuyện Thác Phu bị thương bị nhiều người biết.
“Tần công tử là bạn tôi, tôi nhờ anh ấy đưa tôi tới.” Vân Ánh Lục giải thích.
“À, vậy phải bảo hắn không được nói lung tung.” Thị vệ dặn dò.
Vân Ánh Lục bất giác có chút phản cảm, cô là người chữa bệnh cho người khác, nhưng lại giống như tới đây dòm ngó bí mật của người ta, việc này thì có gì để tò mò, mà cô và Tần Luận cũng không phải là người rảnh rỗi như vậy.
“Người có tỉnh lại không?” Cô lạnh lùng hỏi.
“Đã tỉnh, vết thương cũng đã khép miệng, sốt cũng hạ rồi.”
Vân Ánh Lục đi vào trong phòng, Tần Luận bị thị vệ chặn ở bên ngoài. Thác Phu vừa thấy Vân Ánh Lục đến, ánh mắt vui mừng, “Vân thái y, cô từ trong cung tới sao, có gặp công chúa không, khi nào thì nàng đến?”
“Hôm nay tôi được nghỉ.” Nhiều vấn đề lắm, không biết trả lời như thế nào cho tốt, Vân Ánh Lục nói một câu đơn giản chặn họng Thác Phu.
Thác Phu thất vọng đưa mắt nhìn xuống. Vân Ánh Lục mở áo hắn ra, lau miệng vết thương, rồi bôi thuốc mới lên.
“Vân thái y, nếu cô tiến cung, nhất định phải chuyển lời này cho công chúa, nói ta đang đợi nàng, vẫn luôn luôn chờ nàng, vĩnh viễn chờ nàng. Nhắn nàng tìm một cơ hội có thể xuất cung, ta nhớ nàng.” Thác Phu dùng giọng quyết liệt nói.
Vân Ánh Lục hơi cụp mắt xuống, “Có thể tôi không giúp được anh, tôi được nghỉ hai ngày liền.” Là kỳ nghỉ cuối tuần đó.
Thác Phu cắn chặt môi, không biết là vết thương đau, hay là do thứ khác, nét mặt đau đớn vặn vẹo.
“Những người đó không đơn giản, sau này tuyệt đối không thể tới đây nữa. Hiện tại nàng cũng coi như là một chức quan nhỏ trong triều đình, phải chú ý hành vi cử chỉ, tránh cho họa từ trên trời rơi xuống. Có lẽ là ta đa nghi, nhưng ta có cái nhìn xa hơn, người có tâm nhãn, có tài năng phải đề phòng ngộ nhỡ.”
Vân Ánh Lục cau mày, “Anh suy nghĩ nhiều quá.” Chữa bệnh cho một người, thì có thể phạm phải tội gì lớn.
Tần Luận kéo tay cô, “Hy vọng là thế.”
Xe ngựa chậm rãi chạy tới hướng nội thành, Tần Luận bảo xa phu dừng lại ở đầu khu phố sầm uất. Hắn không buông tay cô ra, hai người tùy ý đi trên đường, Tần Luận đối với các cửa hàng bên đường vô cùng quen thuộc, Vân Ánh Lục mới chỉ đi tới Tụ Hiền Lâu một lần, tò mò nhìn theo hướng chỉ của Tần Luận, nhìn ngó bên này bên kia.
“Chợ phía Đông đặc biệt nhiều người biểu diễn võ nghệ tạp kỹ, chợ phía Tây nhiều mua bán thị thiếp, đồ thủ công mỹ nghệ ở nơi đó có một phong cách đặc biệt, giá lại rẻ, chúng ta ăn trưa xong rồi qua đó xem. Trên đường này, có quán Vượng Trai, thịt bò bọn họ làm rất tuyệt, trưa nay chúng ta tới đó ăn. Oa, nói đến thịt bò, ta đã thèm nhỏ nước miếng rồi.” Tần Luận nháy nháy mắt với cô, khiến cho Vân Ánh Lục không nhịn được nở một nụ cười rực rỡ, nhưng khi cười cô phát hiện ánh mắt Tần Luận nhìn cô lại vô cùng kỳ lạ, không khỏi thu lại nụ cười, nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác.
Quán Vượng Trai từ trước đến nay đều rất đông khách, cũng may bọn họ tới sớm, khách cũng không tính là nhiều. Ông chủ nhận ra Tần Luận, thấy hắn dắt tay một cô nương thanh nhã, trong lòng hiểu rõ, vui tươi hớn hở chào đón, “Tần công tử, hôm nay có muốn ăn thịt bò kho không?”
“Vị này là Vân tiểu thư của Vân thị châu báu, lần đầu tiên tới cửa hàng của ông, chọn đồ ăn ngon nhất cửa hàng mang lên là được rồi.” Tần Luận cố ý nói ra thân phận của Vân Ánh Lục.
“Ồ, hóa ra là Vân tiểu thư!” Ông chủ thuộc hạng người khôn khéo, liếc mắt thấy hai người tay trong tay, cười nói, “Ta vào phòng bếp dặn dò tiểu nhị một chút, hôm nay cần phải dụng tâm. Tần công tử, sợ là cậu sắp mời tiểu nhân này uống chén rượu nhạt rồi.”
“Ánh Lục, nàng nói khi nào thì tốt đây?” Tần Luận dắt tay Vân Ánh Lục đi vào nội đường, chọn một cái bàn sát đường ngồi xuống, khéo léo đẩy “quả cầu” sang phía Vân Ánh Lục.
“Lúc nào cũng có thể được mà!” Hắn mời khách thì cần gì phải hỏi ý kiến của cô, Vân Ánh Lục rất là buồn bực, tùy ý nói.
“Vân tiểu thư thật sự là một cô nương phóng khoáng.” Ông chủ than nhẹ, khó được nhìn thấy một thiên kim tiểu thư nói tới chuyện hôn sự mà mặt không đỏ, quả thật là phong cách quý phái.
Tần Luận bật cười, hắn biết Vân Ánh Lục không hiểu huyền cơ trong lời nói của hắn. Hắn khẽ phất tay, cho ông chủ đi làm chuyện của mình.
“Ánh Lục, biết không? Tiệm ăn này ở thành Đông Dương đã được trăm năm, là một cửa hiệu lâu đời, hương vị và chất lượng món ăn, vẫn giữ được giống như thời ông chủ đầu tiên, hôm nay nàng nhất định phải nếm thử. Ăn xong rồi, chúng ta đi dạo chợ Tây, sau đó ta cũng muốn dẫn nàng tới một nơi đặc biệt.”
Vân Ánh Lục ngẩn ra, đang muốn hỏi, đột nhiên nhìn thấy bên ngoài cửa hiệu có mấy người vạm vỡ đang đứng, Đỗ Tử Bân mặc thường phục màu xám đứng ở đằng sau.
Đỗ Tử Bân ngước mắt lên, quan sát bốn phía, đột nhiên hai tầm mắt chạm nhau. Đỗ Tử Bân sửng sốt, nhấc chân chạy vào trong, Vân Ánh Lục lễ phép đứng lên, Tần Luận kinh ngạc quay qua, thấy là Đỗ Tử Bân, đôi mắt đẹp nhíu lại, chắp tay:
“Ánh Lục, vị công tử này, nàng có quen sao?” Hắn ôn nhu hỏi.
Vân Ánh Lục liếc xéo hắn, “Đây là…” Tần Luận biết rõ còn hỏi, lúc nãy ở trên xe còn nói không được dây dưa với Đỗ Tử Bân đấy.
“Chúng ta là hàng xóm, tại hạ họ Đỗ.” Đỗ Tử Bân mặc thường phục, không muốn bại lộ thân phận. Hắn tranh lời nói trước, cũng nhận ra vì Tần công tử đang cười rạng rỡ này, trong lòng giống như bị một cái bình ngũ vị đổ xuống*. Kẻ phản bội Vân Ánh Lục, đêm hôm trước còn nói không muốn gả cho Tần công tử, hiện tại lại có thể công khai rêu rao hẹn hò, ăn cơm trước mặt người khác, thật sự là khiến hắn buồn nôn mà.
*Bình ngũ vị: hàm ý chỉ năm vị chua, ngọt, đắng, cay, mặn, người xưa có câu ví như trên muốn chỉ một chuyện làm cho người ta cảm nhận được cả năm vị trên trong đời người.
“Ồ, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu!” Tần Luận cười hết sức ung dung.
Sắc mặt Đỗ Tử Bân lạnh lùng, mím môi, trách cứ trừng mắt nhìn Vân Ánh Lục.
“Anh cũng tới đây ăn cơm hay sao?” Vân Ánh Lục hỏi.
“Không, ta và sai dịch đang tìm một người đàn ông nước ngoài bị trúng tên.” Đỗ Tử Bân thấp giọng trả lời.
Tần Luận còn chưa thu lại được ý cười, nụ cười ngạc nhiên đông cứng lại bên miệng, hắn chậm rãi nhìn về phía Vân Ánh Lục.