[Dịch]Xuân Sắc Như Thế

Chương 34 : Chuyện Toạ đàm vệ sinh sinh lý




Hoàng cung Đông Dương.

Sáng sớm, mấy lão thái giám phụ trách dọn dẹp Ngự hoa viên phát hiện phòng giảng kinh ồn ào náo động, tính theo lịch, hôm nay mới là ngày mồng hai, còn chưa tới ngày rằm nữ quan giảng kinh, vậy là có chuyện gì? Tò mò hỏi mấy tiểu thái giám đang kê bàn kê ghế chạy tới chạy lui, tiểu thái giám vội vàng một đầu đầy mồ hôi, vẩy vẩy mồ hôi trên trán xuống, nói lão không biết hay sao, hôm nay Vân thái y mượn phòng giảng kinh để giảng bài cho nhóm phi tần.

Đây chính là một chuyện đáng ngạc nhiên, mấy lão thái giám ở trong cung đã nhiều năm, chưa từng thấy qua, giờ đây, cũng chẳng còn tâm tư để làm việc, tay cầm chổi tre, không hề nhúc nhích, nhìn thẳng sang bên đó.

Tiểu Đức Tử của Thái y viện giống như một tướng quân chỉ huy tác chiến, vung tay chỉ trỏ, sai thái giám Phủ Nội Vụ lúc thì kê ghế dựa ở bên này, lúc thì kê bàn ở bên kia, còn phải chuẩn bị khăn ướt, nước trà, trời nóng mà. Mọi người tụ tập trong phòng này, dễ làm nhiệt độ tăng cao.

Phòng giảng kinh nói là một phòng, kỳ thật không có bốn vách tường, có mấy cây cột chống một cái đình thật to, ở giữa có một cái đài cao, để cho người giảng ngồi, xung quanh đài cao có xếp đầy những cái bàn, đây là chỗ cho những phi tần có chút thân phận ngồi, những người khác đều đứng ở phía sau hoặc tự mang chiếu tới, ngồi xếp bằng.

Phi tần hậu cung đối với Vân thái y của Thái y viện có chút ấn tượng là do ngày đó ở sân mã cầu, phát hiện ra người này rất được hoàng thượng coi trọng, sau đó lại nghe nói bị hoàng thượng đánh, ấn tượng càng sâu. Vẫn còn không nghĩ ra người này ở trong lòng hoàng thượng rốt cuộc là có vị trí gì, đột nhiên nhận được thông báo Thái y viện đưa tới, yêu cầu tất cả phụ nữ trong hậu cung, bất kể già trẻ, bất kể địa vị cao thấp đều phải đến phòng giảng kinh nghe giảng, người giảng chính là vị Vân thái y này. Trong nhóm phi tần có mấy người muốn không thèm để ý tới, nhưng vừa nghe nói lần giảng này, thái hậu và hoàng hậu đều tự mình tới dự, thế này rồi, còn ai dám chậm trễ.

Phòng giảng kinh được sắp xếp xong, phi tần và cung nữ trong cung cũng đều lục tục kéo tới. Nơi phụ nữ tụ hội, trang điểm sơ sài hay tô đậm phấn son, cũng đều diễm lệ như nhau.

Thái hậu và hoàng hậu đến cuối cùng, nhận lời chào hỏi của chúng phi tần và các cung nữ rồi ngồi xuống, Vân Ánh Lục đang cầm bản đề cương, ngồi dưới bóng cây, tay nhanh nhẹn lật giở.

Hóa ra Vân thái y lại là một thiếu niên anh tuấn như vậy đấy!

Sau khi những người phụ nữ này vào hoàng cung, không có bao nhiêu người được gặp hoàng thượng, thái giám lại không thể tính là đàn ông, hơn nữa, cũng bao nhiêu năm rồi chưa được nhìn thấy một người đàn ông thực sự. Giờ đây vừa nhìn Vân thái y, phi tần và cung nữ, cả một đám nhìn không chớp mắt, mặt thì đỏ ửng, vuốt tóc chớp mắt, ước gì Vân thái y có thể chú ý tới mình nhiều hơn một chút.

Đây là hấp dẫn giữa người khác phái, là một loại phản ứng vật lý, không có gì là kỳ quái.

Vân Ánh Lục gật gật đầu với thái hậu, hoàng hậu, cho Tiểu Đức Tử điểm danh. Tiểu Đức Tử giở bản danh sách dài, sững sờ một lúc, rồi phụng mệnh làm việc.

Vân Ánh Lục biết trong cung có rất nhiều phụ nữ, nhưng vừa ngẩng đầu, trước mắt là oanh oanh yến yến trang điểm xinh đẹp, thật là không khỏi giật mình. Hoàn béo yến gầy, băng cơ ngọc cốt, da trắng như tuyết, trang phục lộng lẫy, kiều diễm như mận đào, cô nhìn mà thấy hoa cả mắt.

Lưu hoàng thượng thật là được ở giữa rừng hoa!

“Vân thái y, ngoại trừ Viên Thục nghi và Cổ Thục nghi thân thể không khoẻ không ra ngoài được, những người khác đã đến đông đủ.” Tiểu Đức Tử khép bản danh sách lại, nói.

Vân Ánh Lục cười ôn hòa, xoay người quay mặt hướng phía các vị giai nhân.

“Tôi muốn xin hỏi các vị, ai có thể giải thích cho tôi một chút cái gọi là “mỹ nhân” đích thực là hàm nghĩa gì?” Cô không giống như nữ quan giảng kinh, cầm lấy bản kinh, ngâm đọc tỉ mỉ, mà trước hết đưa ra một câu hỏi mở đầu

Đáng tiếc những phụ nữ trong cung ở trước mắt này, đều thuộc loại bị động, nào có người dám trả lời, mỗi người đều che miệng cười khẽ, sóng mắt lưu chuyển.

Vân Ánh Lục cũng không làm bọn họ khó xử, “Mọi người sẽ nói trời sinh đã có đức hạnh, xinh đẹp như hoa, tay mềm như mầm tranh non, làn da nõn nà, khéo cười duyên dáng, mắt đẹp sáng ngời*…vân vân, đúng, đây quả thật mỹ nhân bình thường chúng ta vẫn nghĩ tới, thế nhưng bất kể là xinh đẹp như thế nào, đều không tránh khỏi bị thời gian tàn phá, dấu ấn của thời gian, mỹ nhân tuổi xế chiều sẽ khiến cho người ta không muốn nhìn. Như vậy, làm thế nào có thể giữ được dung nhan vĩnh viễn đây?”

*Chỗ này Ánh Lục có dùng một số câu trong bài Thạc nhân 2(Người đẹp 2) trong Kinh Thi, nguyên văn là: “Thủ như nhu đề, xảo tiếu thiến hề, mĩ mục phán hề”. Bài dịch thơ rất dài dòng hoa mĩ, mình chuyển ngữ cho ngắn gọn dễ hiểu thôi.

Nói tới đây, cô ngừng lại một chút, lén nhìn thấy đám phụ nữ ở dưới vừa rồi vẻ mặt còn không chú ý, lúc này mỗi người đều không khỏi ngồi thẳng lưng, ánh mắt rực sáng nhìn về phía cô, vẻ mặt chăm chú, cô mỉm cười, tiếp tục nói: “Kỳ thật xinh đẹp chân chính là từ hương thơm tràn ngập xuất phát từ bên trong, là từ mỗi một chỗ trên thân thể. Dòng chảy của thời gian cứ thế từ từ lặng lẽ trôi đi, nếu muốn giữ lại dung nhan xinh đẹp của mình, có ba phương pháp. Cách thứ nhất, bảo vệ tốt cho hậu hoa viên của bạn, vẻ đẹp của bạn sẽ được kéo dài từ trong ra ngoài. Cách thứ hai, uống những loại thuốc có tác dụng làm đẹp, làm cho bạn giữ được vẻ đẹp tự nhiên. Thứ ba, dùng son phấn phối hợp với hương thơm, cho bạn một diện mạo mới, phá kén thành bướm.”

Cô cúi đầu mở bản đề cương ra, hiện giờ trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách loạt xoạt.

“Hôm nay tôi giảng về cách mọi người xem trọng hậu hoa viên của mình như thế nào. Phụ nữ có hai khu hoa viên, tiền hoa viên là gương mặt mình, vậy hậu hoa viên là gì, chính là nơi cách rốn ba tấc. Nó chính là vùng kín của phụ nữ, buồng trứng, tử cung, nếu không bảo vệ tốt hậu hoa viên của mình, cho dù bạn có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, cũng chỉ như một đóa hoa thôi, chỉ nở được một mùa, chẳng mấy ngày sau sẽ rụng.”

Mấy phi tần chưa từng nghe qua những lời này, huống chi lại còn là từ miệng một chàng trai thanh tú nói ra, vừa xấu hổ lại vừa tò mò, tất cả đều đỏ mặt, mắt thì trợn tròn, đối với vị Vân thái y trước mắt này, sự ái mộ không khỏi thăng cấp lên thành hết lòng cảm mến.

“Vùng kín này, dựa theo lễ giáo của mọi người, luôn luôn xấu hổ khi nói ra miệng, nhưng biết không, đối với phụ nữ, trong cơ thể có một số bệnh, đều được phát hiện đầu tiên từ những điểm dị thường ở vùng kín, đây là biểu hiện thân thể của mọi người tốt hay xấu, nhất định phải chú tâm để ý. Mỗi ngày đểu phải rửa sạch, giặt nội y, đây là điều tối thiểu. Tôi có tới các tẩm cung xem qua, bên ngoài phơi đầy váy áo mặc ngoài, nhưng chưa từng thấy phơi nội y. Đây là điều hết sức sai lầm. Mỗi ngày sau khi giặt nội y đều phải phơi ngay dưới ánh mặt trời. Ánh mặt trời sẽ phát ra những tia tử ngoại mà mắt thường của chúng ta không nhìn thấy được, những tia này có tác dụng khử độc, giết chết một số tác nhân gây bệnh. Phụ nữ không nên ngồi lâu, không mặc nội y bó sát người. Nội y, tôi đề nghị dùng chất liệu bằng vải bông là chính, cũng đề nghị mọi người không dùng lụa.”

“Vùng kín được bảo vệ tốt, thì buồng trứng cũng được bảo vệ rất tốt. Hiện tại, tôi phải nhắc tới một “bạn tốt” khác của phụ nữ. Người bạn tốt này chính là kinh nguyệt hàng tháng đều ghé thăm. Nói thêm rằng, kinh nguyệt có phần nhiều khí hư, một lượng ít là huyết hư, nếu trước hoặc sau khi có kinh nguyệt, bạn bị đau lưng hoặc đau bụng kinh thì do trong cơ thể hàn thấp quá nhiều. Nếu ai có bệnh như tôi vừa nói, mời đến Thái y viện tìm tôi, tôi sẽ dùng thuốc để điều trị cho mọi người. Lúc có kinh nguyệt, càng phải đặc biệt chú ý tới vấn đề vệ sinh, không được phép để hoàng thượng lâm hạnh, ăn ít món ăn lạnh. Thực hiện một số vận động nhẹ nhàng, tỷ như đi tản bộ, có thể giúp máu tuần hoàn nhanh hơn, lợi cho kinh nguyệt chuẩn bị ra khỏi cơ thể.”

……………..

Buổi giảng này, ước chừng là Vân Ánh Lục nói khoảng hai canh giờ, nếu đổi thành giờ, sẽ là bốn giờ. Trong phòng không có ai nói chuyện, không có ai rời chỗ, cho dù khi cô dừng lại uống nước cho nhuận họng, cũng không có ai châu đầu ghé tai rì rầm. Không dám nói rằng nghe một buổi nói chuyện, còn hơn cả mười năm đọc sách, nhưng buổi giảng hôm nay thật sự làm cho phụ nữ ở hậu cung có được rất nhiều kiến thức, có một cách nhìn mới đối với rất nhiều vấn đề trước kia nhận thức sai lầm, cũng không khỏi yêu bản thân mình hơn vài phần, đối với hoảng sợ mà năm tháng trôi qua mang đến lại có thêm mấy phần tự tin.

Thái hậu vừa nghe vừa gật đầu tán thưởng, bà quả thật là không nhìn lầm Vân thái y. Những vấn đề của phụ nữ, theo lời Vân thái y nói ra đều đẹp như vậy, không hề cảm thấy sự ngượng ngùng. Bệnh của phụ nữ phải do phụ nữ trị, bắt đầu lấy Vân thái y làm nền móng trước tiên, điều trị tốt cho thân thể của chúng phi tần, sau này thì chỉ cần chờ khai hoa kết quả.

Bà không chịu được sự yên lặng chờ đợi này, liếc mắt nhìn sang hoàng hậu ngồi bên cạnh.

Ngu Mạn Lăng vẫn ngồi dịu dàng đoan trang, trong mắt tràn đầy thưởng thức và ngạc nhiên. Nàng chậm rãi đánh giá Vân Ánh Lục từ trên xuống dưới, sao mà nàng càng nhìn càng cảm thấy Vân thái y này giống nữ tử vậy?

Vân Ánh Lục nói xong bài giảng, còn ở lại thêm nửa canh giờ giải thích những chỗ mà mọi người chưa hiểu. Lúc này không giống như ban đầu, mọi người giơ tay, tranh nhau hỏi. Cũng có người hỏi, cũng có người chỉ muốn Vân thái y có ấn tượng về mình.

Ở ngoài phòng giảng kinh, dưới tàng cây mai cổ thụ, Lưu Huyên Thần tay cầm quạt giấy nhẹ nhàng phe phẩy. Hôm nay sau khi tan triều, phát hiện ra ra vào vào đều là thái giám, không thấy có một cung nữ, hắn mới hỏi, nghe nói Vân thái y đang giảng bài. Trong lòng hắn khẽ động, thay long bào ra, chỉ dẫn theo La công công, đi tới hướng phòng giảng kinh.

Hắn đến đây đã một hồi lâu, cây mai rất to, tàng cây rậm rạp, người đứng dưới tàng cây cũng không cảm thấy sức nóng của mặt trời, nhưng người cũng toát đầy mồ hôi.

Đổi lại ngày thường, trong vòng trăm mét, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, từ phi tần cho đến cung nữ, một đám sẽ vội vàng sửa sang lại váy áo, vuốt vuốt tóc, bằng tư thái xinh đẹp nhất, phong tình nhất nghênh đón hắn.

Hôm nay đứng ở chỗ này, không tới trăm mét, hơn nữa còn đối diện với phòng giảng kinh, ai đó vừa ngước mắt, là có thể nhìn thấy hắn, thế nhưng cũng chỉ ngây người một chút, mà chẳng ai phát giác ra sự tồn tại của hắn. Ánh mắt nhất tề nhìn chăm chú vào tiểu thái y đang giảng bài trên bục cao, ai nấy đều giống sói đói nhìn thấy con dê nhỏ xinh đẹp.

Điều này thực sự làm cho trong lòng hắn không phân biệt là cảm nhận gì, lần đầu tiên trong đời, trong lòng xuất hiện cảm giác thất bại.

Thế nhưng, tiểu thái y đang giảng bài kia, bình thường thì có bộ dáng chất phác, mà giờ thì thực sự rực rỡ chói mắt, phát sáng chói lòa, đó là một mặt khác mà hắn chưa từng thấy, thông minh, khéo léo, xinh đẹp, ngay cả hắn cũng không chịu được mà bị tiểu thái y đả động, hấp dẫn.

“La công công, ngươi nói trẫm so với Vân thái y, ai anh tuấn hơn?” Lưu Huyên Thần rất không tự tin hỏi.

La công công ngẩn ra, chớp mắt mấy cái, cái này có thể so sánh được sao? Hôm qua ông ta tới Phủ Nội Vụ kiểm tra, Vân thái y kỳ thật là một vị cô nương, hèn nào dám không kiêng nể gì mà nhìn thân thể của nhóm phi tần, thái hậu cũng không trách tội, hóa ra là bên trong có nguyên do như vậy. Ông ta còn chưa bẩm báo được với hoàng thượng. Nghe khẩu khí này của hoàng thượng, vẫn đang coi Vân thái y là nam nhân. Ôi, vua không nói chơi đấy, cho dù là chỉ hươu bảo ngựa*, bạn cũng không thể nói là hoàng thượng à, ngài sai rồi, không được phép như thế, chỉ có thể nương theo ý tứ của hoàng thượng. Ông ta khó xử nhăn mặt nhíu mày, nên trả lời như thế nào bây giờ?

*Chỉ hươu bảo ngựa: thời Tần Nhị Thế, Triệu Cao muốn tiếm quyền nhưng sợ các đại thần không ủng hộ, ông ta bèn nghĩ ra một kế, dâng lên Tần Nhị Thế một con hươu, bảo đó là ngựa. Nhị Thế cười bảo: “Thừa tướng lầm rồi, sao bảo hươu là ngựa.” Triệu Cao hỏi lại các đại thần, ai nói thật thì bảo hươu, kẻ theo Triệu Cao thì nói ngựa, sau đó Triệu Cao âm thầm giết hết những người nói đó là hươu.

Dường như Lưu Huyên Thần nhìn ra tâm tư của ông ta, cười cười, “Không sao, ngươi cứ nói thẳng đi, trẫm không trách tội ngươi.”

La công công trầm ngâm một lát, nói: “Hoàng thượng, người khí vũ hiên ngang, anh tuấn lỗi lạc, rất giống nam tử, mà Vân thái y, thanh tú dịu dàng, giống như nữ tử, lão nô không so sánh được.”

Lưu Huyên Thần nghiêng mặt nhìn sang La công công, “Ngươi đang so sánh cái quái gì vậy, so sánh trẫm giống nam tử, có khi nào thì trẫm giống nữ tử?”

“Hoàng thượng, lão nô không có ý này. Lão nô định nói…” Ông ta lau mồ hôi, cái này phải nói như thế nào đây?

“Quên đi, trẫm thấy là ngươi cũng nhìn Vân thái y vừa mắt.” Lưu Huyên Thần đau lòng nhếch môi, ngẩng đầu, nhìn thấy buổi giảng đã kết thúc, một đám phụ nữ vây quanh Vân Ánh Lục, không ngừng nhét khăn tay, trâm ngọc và một ít đồ ăn vặt vào trong tay cô. Vân Ánh Lục nói không cần, nhưng tay đã bị nhét đầy, không thể không gọi Tiểu Đức Tử tới đó hỗ trợ.

Lưu Huyên Thần thở dài, đây đều là đám phụ nữ của hắn đấy, lại tranh nhau lấy lòng một nam nhân khác, có phải là hắn nên xông lên hét lớn một tiếng, bảo vệ quyền làm chồng không?

Hắn còn chưa quyết định xong, thái hậu và hoàng hậu đã đi tới.

“Hoàng thượng, sao người lại tới đây?” Thái hậu cười hỏi.

“Trẫm tới đón mẫu hậu cùng đi dùng cơm trưa.” Lưu Huyên Thần bước lên, đỡ lấy thái hậu, còn nhìn một ánh mắt đầy ý vị về phía sau.

Ngu Mạn Lăng thu được hết thảy trong tầm mắt, đôi mày thanh tú nhíu lại.

“Hoàng thượng, hôm nay Vân thái y giảng xong một bài này, cảm thấy là trước giờ đã sống bao nhiêu năm đều uổng phí, hận không thể để thời gian quay về vài thập niên trước, để cho ai gia bắt đầu lại từ đầu. Là một người phụ nữ, hóa ra có thể trải qua những hạnh phúc này.”

“Vâng, vâng.” Lưu Huyên Thần không hiểu ra sao, tiểu thái y kia giảng bài, hay là tung mê hồn dược vậy?

“Vân thái y nói tháng sau còn có thể mở một buổi giảng khác, nói về thuốc có lợi cho cơ thể, hôm đó ai gia muốn mang theo giấy bút để ghi lại, thật sự là nói rất hay. À, hoàng hậu, chừng nào thì con hồi phủ thăm cha mẹ, tháng sau có thể kịp trở về nghe giảng không?” Thái hậu quay quay đầu hỏi Ngu Mạn Lăng.

“Vâng, nhi thần ăn trưa xong sẽ xuất cung, nhất định có thể về kịp, nhi thần cũng không muốn bỏ qua một bài giảng sinh động như vậy.” Ngu Mạn Lăng cười khẽ, trên gương mặt lại mơ hồ mang chút bất an.

Lưu Huyên Thần an ủi vỗ vỗ xuống mu bàn tay của nàng, nàng quay sang Lưu Huyên Thần, mỉm cười ăn ý.

Thái hậu nhìn hai người bọn họ, có chút đau lòng gật gật đầu.

“Sớm hồi cung một chút, đừng làm cho hoàng thượng nhớ mong. Hôm nay làm sao thế này, ba vị Thục nghi mới tiến cung, lại có hai vị bị bệnh, chuyện lạ.”

“Có thể là chưa thích ứng được với thủy thổ trong cung ạ!” Ngu Mạn Lăng nói, nhìn về phía Lưu Huyên Thần, Lưu Huyên Thần nhíu mắt lại, mặt không chút đổi sắc, làm cho người ta đoán không ra tâm tư của hắn.

“Hoàng thượng, không phải là con quá lạnh nhạt với mấy vị tân Thục nghi?” Thái hậu hỏi.

“Trẫm không có, hai ngày hôm nay trẫm bận bịu, không để ý tới việc này. Đêm nay trẫm sẽ đi tới tẩm cung của mấy vị Thục nghi này.” Lưu Huyên Thần nói với vẻ quả quyết.

Tới buổi tối, Phủ Nội Vụ đưa thẻ bài của các vị phi tần tới Ngự thư phòng, Lưu Huyên Thần ngẩng đầu giữa một chồng tấu chương, tâm tình đột nhiên thấy chán nản, hắn khoát tay áo, “Đêm nay trẫm ở trong tẩm cung của mình, lát nữa tới gặp mấy vị Thục nghi, ngủ lại thì khỏi.”

Thái giám Phủ Nội Vụ nâng khay thẻ bài lui xuống.

Khi Lưu Huyên Thần phê xong tấu chương ra khỏi Ngự thư phòng, mặt trăng đã lên tới giữa trời. Hắn đón gió đêm, cẩm bào bay bay, La công công xách đèn lồng đi theo sau. Hai người một trước một sau đi tới, trên đường gặp cấm vệ quân, tất cả đều cung kính hành lễ với Lưu Huyên Thần, rồi lại cảnh giác đi tuần tra những chỗ khác trong cung.

Lưu Huyên Thần bước tới trước, nhớ tới cách đó không xa chính là Thái y viện, không tự chủ được liếc mắt nhìn sang hướng đó, La công công theo tầm mắt của hắn cũng cùng nhìn sang đó.

“Hoàng thượng, cẩn thận, có thích khách!” La công công đột nhiên hoảng sợ chỉ một tòa lầu các phía trước, hô lên, vừa nói vừa nhanh như chớp chắn phía trước Lưu Huyên Thần.

Lưu Huyên Thần ngạc nhiên nhìn sang, chỉ thấy trên đỉnh lầu các có hai người mặc đồ đen đang khom lưng, vô cùng cẩn trọng di chuyển. Hắn bất giác giận dữ, trầm giọng quát: “Người đâu! Bắt thích khách!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.