Trong triều, Đỗ Tử Bân làm cho người ta vô cùng kính nể, không phải hắn có tài hoa có một không hai ở Đông Dương, mà là trầm ổn và bình tĩnh của hắn, gặp chuyện không loạn, đây cũng là điều khiến cho hắn tự hào, tự lấy làm đắc ý.
Nhưng hắn phát hiện, ưu điểm này của hắn, mấy ngày nay bởi vì một người nào đó mà bị phá hỏng, đang từ từ tiến sát tới ranh giới sụp đổ.
Người này, chính là hàng xóm cách vách nhà hắn, vị tiền hôn thê, hiện tại là đồng nghiệp trong triều – Đại tiểu thư Vân Ánh Lục.
Từ khi nào thì, hắn với vị Vân tiểu thư này tiếp xúc đột nhiên thường xuyên hơn, muốn không chú ý tới nàng cũng khó. Trước kia, sao hắn lại không biết nàng hóa ra còn có nhiều bộ mặt như vậy, mà những mặt này, chết tiệt là phi thường hấp dẫn hắn.
Tối hôm qua, hắn dự xong yến tiệc ở hoàng cung hồi phủ, đi dạo vài vòng ngoài cửa cung, muốn chờ vị Vân thái y không biết là có bị cầu đập trúng hay không kia, cùng đường mà, đương nhiên có thể làm bạn đồng hành.
Kết quả thì sao, một đêm nàng không hồi phủ.
Một đêm này, hắn nằm trên giường trằn trọc khó ngủ, thật khó khăn mới chợp mắt được một lúc, một lúc này, còn mơ thấy nàng bị hoàng thượng ôm chặt vào trong lòng, hắn kinh hoàng, từ trên giường nhảy xuống, toát ra một thân mồ hôi lạnh. Không đợi đến hừng đông, hắn đã tiến cung, thị vệ trực ngoài cửa cung kinh ngạc hỏi hắn sao lại tiến cung sớm như vậy. Hắn nói dối, bảo có việc gấp cần bẩm báo với hoàng thượng. Thị vệ trợn tròn mắt, phát hiện phương hướng mà Thượng thư bộ Hình vẻ mặt nghiêm nghị đi tới không phải là tẩm cung của hoàng thượng, mà là Thái y viện.
Cánh cửa bên ngoài Thái y viện vẫn còn đóng chặt, Đỗ Tử Bân sợ bị người trong cung phát hiện, giấu mình sau cây đại thụ ngoài cửa viện, đợi thật lâu, mới nhìn thấy Vân đại tiểu thư lảo đảo đeo cái hòm thuốc đi ra.
Một khắc đó, tim hắn đập như đánh trống, mỗi một dây thần kinh đều kéo căng, cả người không hề tự chủ.
Cả ngày hôm nay, hắn ở trong nha môn bộ Hình, xem hồ sơ, xem lại mấy vụ án phức tạp, lúc bận rộn thì thế, nhưng cứ rảnh rỗi một cái là lại nhìn mặt trời bên ngoài. Để làm gì chứ? Hy vọng sớm hết giờ làm một chút để về nhà, nhìn xem cái người phải trực ban liên tục hai ngày kia có về nhà đúng giờ hay không.
Bầu trời bên ngoài rốt cuộc cũng chậm rãi tối sầm lại, hắn gấp gáp quay về. Mới vừa xuống ngựa, đã nhìn thấy Vân viên ngoại tiễn một chàng trai tuấn tú mặc một bộ trường bào màu lục ra khỏi cửa. Vân viên ngoại cười tươi như hoa, vẻ mặt hiền lành, chàng trai kia thái độ khiêm tốn, dường như rất quen thân, Vân viên ngoại đợi cho anh ta lên xe ngựa, xe ngựa biến mất ở đầu đường, lúc này mới xoay người hồi phủ.
Nhìn ra được, chàng trai tuấn tú này rất được Vân viên ngoại coi trọng.
Trên bàn ăn tối, Đỗ viên ngoại dường như tùy ý nói mấy câu, nói tiểu thư nhà họ Vân bên cạnh và Tần Luận công tử của tiệm quan tài và hiệu thuốc Tần thị sẽ đính hôn, thiếp mời hai ngày sẽ phát ra.
Đỗ Tử Bân ngẩn ra, miếng cơm mắc ở cổ họng, lên không được, xuống cũng không xong, uống rất nhiều canh, mới cố gắng nuốt được miếng cơm này xuống.
Tần công tử, tên này, hắn từng được nghe Trúc Thanh nhắc đến.
Lại suy đoán tiếp, thái độ Vân viên ngoại hôm nay tiễn chàng trai kia, nhất định là anh chàng này là Tần Luận, phong lưu phóng khoáng, anh tuấn vô song, ngay cả phụ nữ nhìn thấy cũng thấy hổ thẹn.
Đỗ viên ngoại còn nói, hiệu thuốc Tần thị và hiệu quan tài cùng với Vân thị châu báu, hai sản nghiệp lớn này được sát nhập lại, trong thành Đông Dương không mấy nhà làm buôn bán có thể so sánh được, gia nghiệp này càng thêm lớn.
Hiệu thuốc Tần thị?
Hiện tại không rõ tại sao nàng lại đột nhiên trở thành người có khả năng chữa bệnh, đây thật đúng là ông trời tác hợp.
Trong lòng Đỗ Tử Bân, thật là đau xót. Đây gọi là ghen tị không nói nên lời, buồn bực tới mức hắn muốn hướng lên trời điên cuồng hét lên.
Thế nhưng hắn hét lên cái gì đây? Đau xót cái gì đây? Ghen tị cái gì đây?
Con gái đôi tám nhà người ta, đang lúc tuổi thanh xuân, không xuất giá, chẳng lẽ ở lại trong nhà làm bà cô sao?
Thích gả thì gả, hắn quản làm gì.
Chỉ là tâm trạng hắn lúc này vô cùng, vô cùng khó chịu, không có lý do gì. Vẻ mặt hắn như thần giữ cửa, gia nhân già tới thư phòng dâng trà, theo thói quen muốn nói với đại công tử mấy câu về chuyện trong nhà, vừa thấy vẻ mặt kia của hắn, đặt chén trà xuống, xoay người ra khỏi cửa.
Không nói tới nữa, uống xong chén trà, sách có muốn đọc cũng chẳng đọc nổi. Tâm tình phiền muộn lại cảm thấy trong phòng oi bức, hắn ra ngoài sân hóng gió cho khuây khỏa, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía đầu tường có bóng cây lay động bên kia.
Bóng cây lay động, ánh trăng sáng ngời.
Hắn cắn môi, vẻ mặt càng lúc càng khó coi. Nàng lại không hồi phủ hay sao?
Vân Ánh Lục có hồi phủ, có điều, bị Lưu Huyên Thần giữ lại giáo huấn rồi trò chuyện, trở về có chút muộn. Nàng là người ưa sạch sẽ, tối hôm qua ngủ lại ở Thái y viện, không được tắm rửa, cả ngày đều cảm thấy khắp người ngứa ngáy.
Cái gọi là “Tắm” trong ba tháng mùa xuân, chính là gột rửa đi tà khí ám người. Mùa xuân là mùa bách bệnh bộc phát, không để ý một cái là mầm bệnh sẽ có cơ hội tấn công cơ thể, tắm rửa là rất cần thiết, nước cũng không cần quá nóng, khoảng chừng bốn mươi độ là được, trong nước cho thêm chút thiên trúc quỳ*, mê điệt hương, cây sả*, có thể làm cho khí huyết toàn thân lưu thông, cơ thể được thư giãn thoải mái.
*Một loài hoa thuộc họ Geraniaceae, còn có tên là Phong lữ thảo
**Mê điệt hương là một loại hoa cũng là một loại thảo dược, để tiết kiệm thời gian mình không tìm hình nữa. Còn cây sả thì nguyên văn là ninh mông thảo, tên Hán việt của cây này.
Vân Ánh Lục hồi phủ được một lát, sau khi gặp cha mẹ, sai Trúc Thanh chuẩn bị nước ấm, dược thảo, nàng đi tắm cho thư giãn, cảm giác được đau nhức của toàn thân chậm rãi tan đi trong nước, cả người thấy khoan khoái, dưới sự giúp đỡ của Trúc Thanh, cũng gội sạch cả mái tóc dài.
Theo thói quen của Cơ Uyển Bạch, để tóc ngắn ngang vai là tiện nhất. Thế nhưng hiện tại cô không thế được, cô ở triều Ngụy, phụ nữ không được để tóc ngắn, nhập gia tùy tục, cô đành phải chịu đựng.
Mái tóc của Vân Ánh Lục vừa đen lại vừa dày, có thể là để dài từ nhỏ tới giờ, dài tới ngang mông, gội một lần mà giống như là một công trình trọng đại, chờ cho tóc khô cũng là quá trình dài lâu.
Cô để tóc ướt đi vào phòng khách ăn bữa tối, phát hiện chỉ có Vân viên ngoại ngồi ở bên bàn. Vân phu nhân có khả năng là bị nhiễm lạnh, mấy hôm nay bị sốt nhẹ, không rời giường được. Vân Ánh Lục ăn bữa tối qua quýt, rồi đi tới phòng ngủ của Vân phu nhân, Vân viên ngoại cũng đi theo vào.
Vào trong phòng, Vân Ánh Lục nhìn thấy trên bàn bát tiên* ở giữa phòng có xếp đầy hoa quả đúng mùa cùng với mứt hoa quả, trông rất đẹp mắt, ở giữa còn có một bình hoa có cắm một cành hoa đào đang nở rộ, làm cho ý xuân tràn ngập khắp phòng.
*Loại bàn vuông, mỗi bên ngồi được hai người nên gọi là “bát tiên”.
Cô cau mày, ngồi vào mép giường, kê cao gối đầu cho mẫu thân, rồi kéo cổ tay mẫu thân qua, đặt tay lên mạch đập.
“Mẫu thân, có chỗ nào không khỏe?”
Vân phu nhân cưng chiều nhìn con gái, yêu thương nói: “Tối hôm qua đột nhiên con cho người truyền lời nói không về nhà, mẫu thân lo lắng, không biết là rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cứ đi đi lại lại ở bên ngoài, bị lạnh, sáng sớm thức dậy thân thể có chút nặng nề, người uể oải, không muốn xuống giường. Nằm nghỉ một ngày, hiện tại tốt hơn nhiều rồi.”
Vân Ánh Lục tĩnh tâm nghe mạch đập một lát, gật gật đầu, “Ngày mai con sắc cho mẫu thân một ít thuốc để uống, phòng ngừa lại sốt trở lại.”
Vân phu nhân trong lòng vui vẻ, “Ôi, có con gái làm thái y thật là tốt.”
“Ánh Lục, con xem mẫu thân con mới bệnh vặt một cái, Tần công tử không biết nghe ai nói, đặc biệt tới nhà thăm, ở chơi với mẫu thân con lâu lắm, buổi tối vốn định chờ con về, hiệu thuốc lại nói có chuyện gấp, cậu ấy đành phải quay về. Lúc về, còn nhờ cha chuyển lại với con lời hỏi thăm của cậu ấy, nói con phải chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng để bản thân bị mệt. Tần công tử là người trẻ tuổi mà am hiểu lễ nghi như thế, thật là hiếm thấy, hiếm thấy!” Vân viên ngoại đứng bên nói.
Vân phu nhân cũng tiếp lời, “Không chỉ có thế, tới thăm thôi là được rồi, còn mua nhiều thứ như vậy, thứ nào thứ nấy đều thấy rõ là phải dụng tâm, hoa đào trong bình cũng là cậu ấy hái tới đây, nói là ở trong núi, mang theo hơi thở của núi rừng, không giống với hoa đào có thể thấy được ở khắp nơi trong thành Đông Dương. Nghe thấy mà mẹ thấy buồn cười, thật sự là một thằng bé luôn làm người ta thích.”
Vân phu nhân cẩn thận đưa mắt nhìn Vân Ánh Lục, vỗ vỗ mu bàn tay của con gái, “Ánh Lục, mẹ và cha con đã thương lượng rồi, hai ngày sau sẽ trả lời Tần phủ, quyết định mối hôn sự giữa con và Tần công tử, người ta đã đưa lời cầu thân nhiều ngày rồi, con xem thế nào?”
Vân Ánh Lục vốn đang ngoan ngoãn ngồi nghe, đề tài đột nhiên chuyển tới cô, cô choáng váng, da đầu phát ngứa, mí mắt trái thì máy máy.
“Mẫu thân, tuổi của con còn chưa…quá lớn, lo lắng việc hôn nhân có phải quá sớm hay không?” Cô lắp bắp nói.
“Không nhỏ , Ánh Lục, con đã mười chín rồi. Tiểu thư nhà Lí viên ngoại ở đầu phố cùng tuổi với con được gả đến vương phủ, đã sinh được đứa con thứ hai rồi. Tần công tử thật sự không tồi, gia thế cũng tốt, mẹ và cha con cũng đã quan sát rất lâu, mới quyết định. Yên tâm, cha và mẹ sẽ không hại con gái của chính mình.”
Muốn cô gả cho cái con công đỏm dáng kia, thật hoang đường.
“Mẫu thân, con còn phải…đi làm mà!”
“Con nói tới việc làm vớ vẩn ở Thái y viện kia sao?” Vân viên ngoại nói, “Mấy hôm nữa đưa đơn từ chức, con gái nhà người ta chẳng lẽ phải làm việc ở bên ngoài, yên lành mà xuất giá, sau đó giúp chồng dạy con. Nếu con thích làm nghề y, sau này ở hiệu thuốc Tần thị, có cơ hội để thi triển bản lĩnh.”
“Mẫu thân…” Vân Ánh Lục cong môi, trong lòng không cam chịu, nhưng ngoài miệng không biết tìm lý do gì để từ chối, đành phải lo lắng suông.
“Mẹ đồng ý với lời cha con nói. Việc này cứ quyết định như vậy đi, hai ngày nữa đính hôn, rồi tới cuối năm cử hành hôn lễ, còn tới nửa năm, có đủ thời gian chuẩn bị cho tốt.” Vân phu nhân vui mừng nói.
Vân Ánh Lục suy sụp trong nháy mắt, chỉ nói mấy câu như vậy, đã định xong nửa đời sau của cô rồi? Không được đâu!
Vân viên ngoại thấy cô vội vàng muốn phản bác, vội vàng kéo ống tay áo của cô, “Ánh Lục, thân thể mẫu thân con mới vừa tốt lên một chút, để cho mẫu thân con nghỉ ngơi sớm một chút đi!”
Vân Ánh Lục lại bị chặn họng, cô bất đắc dĩ đành chúc mẫu thân ngủ ngon, cùng Vân viên ngoại đi ra ngoài.
“Phụ thân, hôn sự này, con cảm thấy là không thỏa đáng.” Vân Ánh Lục đứng ở trong sân, ngăn phụ thân lại, nói.
“Có cái gì không ổn?” Vân viên ngoại hỏi, “Tần công tử là công tử hạng nhất hạng nhì trong thành Đông Dương, có tài có mạo, cha và mẹ con đều không tìm ra một chút khuyết điểm nhỏ nhặt nào. Ánh Lục, hay là trong lòng con có người khác rồi?”
“Không có.” Cô chỉ có một ít kinh nghiệm yêu đương thảm thương, mà lại là với cái tên Đường Giai cặn bã kia, hiện tại ngẫm lại, không hề có hồi ức gì ngọt ngào. Cô mới đến Đông Dương mấy tháng, cũng quen biết được mấy người, nhưng cô chưa từng nghĩ tới hướng tình yêu nam nữ.
Ngoài y thuật, cô làm chuyện gì cũng đều chậm một nhịp, mà trong chuyện tình cảm, so với những chuyện khác còn chậm thêm một nhịp nữa. Phỏng chừng là, chờ cô hiểu được tình yêu, có phải là tóc đã bạc, răng đã rụng cả rồi không? Già như vậy rồi, còn có người muốn cô sao?
“Vậy không phải, con không có người nào, cha mẹ chọn cho con, đó là Tần công tử.”
“Anh ta không có khuyết điểm nhỏ nhặt nào, nhưng con có, chúng con không xứng.” Vân Ánh Lục lúc này cái khó ló cái khôn, nói.
Vân viên ngoại nở nụ cười, yêu thương vỗ vỗ lên đầu cô, “Con gái ngốc, ở trong mắt phụ thân, con càng không có chút khuyết điểm nhỏ nào, ngay cả hoàng tử con còn xứng, huống chi là Tần Luận. Ngoan, một ngày mệt mỏi rồi, để Trúc Thanh chải tóc con cho khô, rồi đi ngủ sớm một chút đi.”
Vân Ánh Lục đứng thẳng bất động tại chỗ, hết sức sững sờ.
Cô vốn muốn đi ngủ sớm, nhưng bây giờ còn có thể ngủ được sao?
Trong lòng cô không thể không suy nghĩ, chuyện hôn nhân đại sự này chính là một chuyện quan trọng, đặt ở trong lòng, sức nặng quá lớn, không thở nổi. Cô lững thững đi tới hoa viên phía sau nhà, tự nhiên đi tới chỗ mấy hòn đá xếp chồng, ghé lên bờ tường, ngắm trăng, nhìn cây lay động.
Trúc Thanh tới tìm, khoác cho cô một tấm áo khoác. Làn gió thổi trúng người, cô hắt xì một cái thật to.
“Tiểu thư, có phải lại có người nhớ cô hay không?” Trúc Thanh cười hỏi.
“Mê tín, đây là để đường thở được thông thôi, cũng có thể là vi khuẩn gây bệnh tác quái, ai lại rảnh rỗi nghĩ tới tôi, ngoại trừ người bệnh chứ.”
Còn có con công đỏm dáng kia mà. Trúc Thanh thở dài.
“Tiểu thư, vì sao cô nghe tới chuyện Tần công tử cầu thân lại không vui vẻ ?” Trúc Thanh là người rất giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
“Ôi, không phải không vui. Còn chưa gặp mặt được mấy lần, chẳng biết gì về nhau, ngay cả cảm giác cũng không có, đột nhiên nói phải kết hôn, không kỳ quái hay sao?” Vân Ánh Lục lắc đầu, không thể gật bừa.
Vân Ánh Lục mới mười chín tuổi, hôm nay cô mới biết chính xác là mình bao nhiêu tuổi.
Chuyện hôn sự này làm cô có chút lúng túng, mặc dù Cơ Uyển Bạch xuyên không thì đã hai mươi sáu tuổi, cũng chẳng nhỏ gì, cũng không biết cô Vân Ánh Lục thực sự kia thành Cơ Uyển Bạch có thích ứng được không?
“Không kỳ quái mà, con gái ở Đông Dương từ trước đến nay đều mười lăm tuổi là thành thân, nếu không phải tiểu thư từ hôn Đỗ công tử, tiểu thư cũng đã sớm kết hôn rồi.” Trúc Thanh dùng giọng thì thầm như muỗi kêu nói.
Vân Ánh Lục tò mò quay đầu qua, “Theo kế hoạch, tôi chuẩn bị kết hôn năm bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám tuổi.”
Hai chủ tớ kinh ngạc đồng loạt xoay người, giọng nói này không phải của Trúc Thanh.
Chỉ thấy lá cây trên đầu tường lao xao, lay động một hồi, một bóng người ở phía bờ tường đối diện chậm rãi hiện ra, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống bờ vai rộng của hắn, như phủ thêm một dải lụa mỏng.