Hôm nay là mồng một tháng tư, buổi tối, vầng trăng non rụt rè treo trên ngọn cây, ánh sáng lành lạnh chiếu vào các tòa cung điện san sát trong hoàng cung Đông Dương.
Lưu Huyên Thần giẫm lên ánh trăng, hưng phấn đi vào khoảng sân trước Trung Cung, vừa mới ngẩng đầu, chỉ thấy có ánh sáng mờ mờ lóe ra từ sương phòng của thái giám và cung nữ, mà chính điện lại là một mảnh tối đen.
Hắn đứng ở trong sân, bất giác ngẩn người. Khi tâm trạng Ngu Mạn Lăng buồn bã, sẽ sai người tắt đi tất cả ánh nến, ngồi yên lặng một mình. Hắn nhấc chân bước lên bậc thềm, Mãn Ngọc từ trong điện đi ra hành lễ, hắn lắc lắc đầu, bảo nàng không cần lên tiếng. Mãn Ngọc gật gật đầu, chỉ vào ban công tầng trên, sau đó lại biến mất trong bóng tối.
Ban công ở tầng trên, khá rộng rãi, có kê một cái giường nhỏ để thư giãn hóng mát vào đêm mùa hạ. Tối nay cũng không nóng, chỉ có một mình Ngu Mạn Lăng ngồi trên đó, khoác một chiếc áo khoác mỏng, nàng nhìn lên bầu trời sao trên cao, tiếng thở dài cứ một tiếng lại nối tiếp một tiếng.
“Mạn Lăng”, khi không có người ngoài ở đây, Lưu Huyên Thần đều gọi nàng như vậy, giống Ngu Tấn Hiên vẫn gọi.
Ba người bọn họ tuổi tác tương đương nhau, Ngu Tấn Hiên lớn nhất, rồi tới hắn, Ngu Mạn Lăng nhỏ nhất, khi hắn còn là hoàng tử, thích nhất là tới chơi ở phủ thượng của Ngu Thừa tướng. Tuy rằng diện mạo của Tấn Hiên hung dữ, nhưng tính tình lại rất hiền lành, cũng rất có phong thái đại ca, đối với hắn và Mạn Lăng đều vô cùng yêu thương, lúc nào cũng nhường nhịn hai người bọn họ. Mạn Lăng là một cô bé lanh lợi, khi hắn và Tấn Hiên chơi mấy trò của con trai như đánh trận, bắn tên, cưỡi ngựa, cô bé đều ngồi ở một bên chống cằm, mỉm cười nhìn theo bọn họ. Kỹ thuật cưỡi ngựa của Tấn Hiên rất cao, có khi sẽ ôm Ngu Mạn Lăng lên ngựa, hai người cùng cưỡi. Ngựa chạy trong gió, thỏa thích rong ruổi, Mạn Lăng càng chơi càng thấy thích.
Lưu Huyên Thần thân là hoàng tử, địa vị rất cao, hô phong hoán vũ, rất được tiên hoàng sủng ái, tất cả mọi thứ đều là cần gì có nấy. Nhưng hắn thường lén nói với thái hậu, nói rằng rất hâm mộ phủ thượng của Ngu Thừa tướng, nếu có thể làm con trong nhà Ngu Thừa tướng quả thật là rất hạnh phúc. Hắn cũng có một hai vị hoàng huynh, hai người tuổi tác cũng không hơn kém nhau bau nhiêu, thế nhưng hai người dường như là có thù địch, không thể tha thứ được cho nhau. Mẫu phi của hai người cũng thế, ngoài mặt thì khách khách khí khí, sau lưng thì dùng đao lạnh ám tiễn mà đối phó nhau. Hắn ở trong cung, cảm thấy vô cùng cô đơn, rất áp lực. Khi hắn nói những lời này, thái hậu vô cùng dịu dàng ôm hắn vào lòng, vỗ nhẹ lên đầu hắn, nói rằng mọi người đều có số mệnh của riêng mình, là do ông trời an bài rồi, không thể tùy ý lựa chọn.
Ngu Mạn Lăng quay đầu lại trong bóng tối, Lưu Huyên Thần nương vào ánh sáng, nhìn thấy trong mắt nàng ngập nước, trên mặt cũng đầy vệt nước mắt, kinh hoàng hỏi:
“Mạn Lăng, sao vậy?”
Ngu Mạn Lăng tủi thân, đôi môi run rẩy, “Hoàng thượng, đại ca…huynh ấy muốn thành thân.”
Lưu Huyên Thần kinh ngạc, ngồi vào bên cạnh nàng, đặt tay lên vai nàng trấn an: “Trẫm không nghe nói tới việc này, là nữ nhi của vị đại thần nào?”
Ngu Mạn Lăng nhếch môi, nén nước mắt cười khổ, “Huynh ấy làm sao cưới được nữ nhi của vị đại thần nào, là con gái một ngư dân trong làng chài ở Đông Hải.”
“Vậy muội cản hắn lại đi!”
“Hoàng thượng, muội làm thế nào để ngăn cản, muội lấy lập trường gì để ngăn cản? Huynh ấy cũng không phải không hiểu tấm lòng muội, huynh ấy làm như vậy, đơn giản là muốn muội vĩnh viễn là muội muội của huynh ấy, huynh ấy còn nói với muội, muốn muội và huynh mãi hạnh phúc.”
“Đồ ngốc, đồ ngốc!” Lưu Huyên Thần thất bại nhắm mắt lại, thấp giọng nói: “Coi muội vĩnh viễn là muội muội chính là trẫm, là trẫm đó! Người Mạn Lăng thực sự thích là hắn.”
Đó là một bí mật nhỏ giữa ba người bọn họ.
Khi Mạn Lăng tới tuổi cập kê*, tuổi mới chớm biết yêu, hình ảnh người được khắc sâu trong tim nàng chính là nghĩa huynh của nàng, Ngu Tấn Hiên. Ngu Thừa tướng không có con trai, cũng không nạp thiếp thất, phu nhân chỉ sinh được một đứa con gái là Mạn Lăng, yêu thương như minh châu trên tay. Vợ chồng Ngu Thừa tướng trên đường về nhà nhặt được nghĩa tử Ngu Tấn Hiên cũng hết sức yêu thương, đối xử y như con đẻ, ngoại trừ việc không có cách nào trị khỏi được những vết sẹo trên mặt hắn, còn những phương diện khác thì đều đối xử y hệt như Mạn Lăng.
* Thời xưa, bất luận là trai hay gái, tóc của trẻ con đều thả tự nhiên gọi là “thuỳ thiều” (垂髫); có lúc tết tóc lại để hai bên như hai trái đào gọi là “tổng giác” (总角). Con gái khi đến tuổi 15, tóc được vấn lại, dùng kê tức cây trâm cài lên, biểu thị đã thành nhân, lễ này gọi là Kê lễ, là lễ đánh dấu tuổi trưởng thành của người con gái. Vì vậy con gái sắp tới tuổi trưởng thành gọi là cập kê. Từ này ai cũng biết nghĩa nhưng chú thích thú vị nên mình đưa vào.
Cả hai đứa bé đều rất ngoan. Biết Tấn Hiên không phải anh ruột của mình, từ nhỏ Mạn Lăng đã dành một tình cảm đặc biệt cho Tấn Hiên. Càng lớn, nàng càng hiểu rõ đây là loại tình cảm gì. Ở trong mắt nàng, vết sẹo trên mặt Tấn Hiên, chân của hắn, không hề ảnh hưởng tới khí khái hào hùng trên người hắn. Hắn luyện kiếm dưới tàng cây, nàng ngồi dưới mái hiên đọc sách. Nàng chơi đu dây, hắn đứng bên cạnh bảo vệ. Tuyết rơi, nàng đắp đôi người tuyết trong tuyết, hắn đi tới, nắm tay nàng, đặt lên bên môi, nhẹ nhàng hà hơi. Lần đầu tiên hắn làm quân nhân viễn chinh, nàng trốn ở trong phòng khóc đến sáng, biết hắn bình an trở về, nàng mới có thể mỉm cười…Những kỷ niệm xưa ấm áp giữa nàng và Tấn Hiên còn rất nhiều, nói mấy ngày mấy đêm cũng không hết.
Lưu Huyên Thần là một người thông minh, nhìn ra được tâm tư thiếu nữ của nàng, thường thích trêu chọc nàng và Tấn Hiên. Mỗi lần vừa nghe thấy những lời này, Tấn Hiên đều làm vẻ mặt đứng đắn nói, Mạn Lăng là muội muội, không được phép nói lung tung.
Nàng thật sự rất ghét hắn quá ngốc, quá chất phác như thế.
Năm mười tám tuổi ấy, thái hậu phái người đến phủ ám chỉ, nói không lâu sau muốn nạp phi cho hoàng tử Lưu Huyên Thần, vợ chồng Ngu Thừa tướng vừa nghe đã hiểu. Thái hậu rất thích Mạn Lăng, đã sớm đề cập rằng đợi Mạn Lăng lớn lên, sẽ để Mạn Lăng tiến cung bầu bạn. Vợ chồng Ngu Thừa tướng đối với chuyện gả Mạn Lăng cho Lưu Huyên Thần cũng là chuyện vui đến cửa.
Trong triều Tả Hữu Thừa tướng đều chiếm cứ một phương triều chính, xưa nay vốn tranh đấu gay gắt, nếu con gái của Hữu Thừa tướng được gả vào hoàng cung, nhờ vào việc hoàng thượng chỉ định chuyện hôn nhân này, ngay tức khắc sẽ có sự thay đổi. Tả Thừa tướng Kì Hoằng Uyên tuy rằng ngang tàng, nhưng cũng phải thoái nhường ba phần.
Lễ đính hôn im hơi lặng tiếng được bắt đầu chuẩn bị.
Ngu Mạn Lăng lo lắng tới phát khóc. Lưu Huyên Thần chạy từ trong cung ra, cam đoan với nàng, hắn sẽ hết sức ngăn cản hôn sự này, để cho nàng yên tâm. Nhưng nàng nhất định phải đả thông tư tưởng của Tấn Hiên, như vậy mới có một lý do thích hợp để từ hôn.
Vào một đêm mùa hạ, Ngu Mạn Lăng cố lấy dũng khí gõ cửa phòng Tấn Hiên, ngượng ngùng nói với Tấn Hiên, nàng không muốn làm muội muội của hắn, nàng muốn làm người nắm tay hắn tới lúc bạc đầu.
Ngu Tấn Hiên vừa nghe, sắc mặt đại biến, mồ hôi cỡ đại từ trên trán lăn xuống tới tấp, hắn đau đớn xua tay, nói đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng, ở trong lòng hắn, Mạn Lăng chỉ có thể là muội muội. Mạn Lăng khóc lóc cầu xin hắn, nói bọn họ không có quan hệ huyết thống, có thể thành thân.
Tấn Hiên nói cho dù không có quan hệ huyết thống, hắn cũng không thể cưới Mạn Lăng. Mạn Lăng gặng hỏi là vì sao, hắn bị ép không còn cách nào, đành chỉ vào gương mặt của chính mình, trên con mắt duy nhất cũng đầy nước mắt.
Mạn Lăng nhào tới trước ôm lấy hắn, nói bản thân nàng không hề để ý. Hắn hét lớn một tiếng, nói đây là số mệnh, hắn để ý, hắn không xứng với Mạn Lăng.
Cũng vào đêm hôm đó, Ngu Tấn Hiên rời khỏi Ngu phủ, lần này đi đúng ba năm, không có liên hệ gì với người trong nhà.
Mạn Lăng vì hắn, từ năm mười tám tuổi đợi cho tới năm hai mươi mốt tuổi. Hai mươi mốt tuổi, đã là độ tuổi vô cùng đáng sợ đối với một cô gái ở thành Đông Dương, vào độ tuổi lớn thế này, những cô gái khác đều đã là mẹ của mấy đứa con.
Nàng vốn sẽ thành trò cười, nhưng bởi vì hết thảy đều có Lưu Huyên Thần chống đỡ thay nàng, nàng đã trải qua thật yên bình. Dưới sự xúc tiến của cha mẹ, Lưu Huyên Thần đã đính hôn với nàng. Lưu Huyên Thần lại lấy lí do quốc sự bận rộn, nhiều lần từ chối hôn sự, bất kể là ai khuyên bảo cũng vô dụng, cho dù là tiên hoàng lấy thánh chỉ áp chế, cũng đều không ép được hắn.
Vào năm hai mươi mốt tuổi, tiên hoàng băng hà, Lưu Huyên Thần đăng cơ. Nước không thể một ngày không có hoàng hậu, hôn sự giữa hai người họ đã thành chuyện quốc sự, rốt cuộc không thể tránh được.
Nếu nàng không xuất giá, đối với con đường làm quan của phụ thân sẽ là một đả kích trí mạng, đối với tân hoàng cũng là một chuyện đáng mỉa mai.
Mà Ngu Tấn Hiên vẫn không hề có tin tức y như cũ.
Ngu Mạn Lăng nhốt mình trong khuê phòng ba ngày, nàng viết cho Lưu Huyên Thần một phong thư, nói đồng ý gả tới hoàng cung.
Lưu Huyên Thần lặng lẽ xuất cung, tới Ngu phủ, hai người ngồi đối mặt, Lưu Huyên Thần nói với nàng, hắn hiểu tâm trạng của nàng, cho dù tiến cung, trái tim và thân thể nàng đều được tự do, hắn sẽ giúp nàng cùng nhau bảo vệ tình yêu đó trong lòng nàng. Bởi vì, Tấn Hiên cũng là huynh trưởng trong lòng hắn, Mạn Lăng là muội muội trong lòng hắn.
Đại lễ thành hôn của tân hoàng, cả nước cùng chúc tụng.
Một ngày trước ngày thành thân, Mạn Lăng đều hy vọng Tấn Hiên có thể xuất hiện, nhưng nàng đã phải thất vọng.
Ngày thứ ba sau ngày đại hôn của nàng, Ngu Tấn Hiên dáng vẻ phong trần mệt mỏi xuất hiện ở đầu đường trong thành Đông Dương.
Năm năm nay, nàng là hoàng hậu bề ngoài ân ân ái ái với Lưu Huyên Thần, là mẫu nghi thiên hạ, hiền thục trang nhã. Trên thực tế, nàng vẫn là một cô gái một lòng yêu say đắm người tên Ngu Tấn Hiên kia. Nàng hy vọng có một ngày có thể được hắn đáp lại, như vậy, nàng sẽ tìm một cách phù hợp để đi cùng hắn.
Lưu Huyên Thần bảo vệ rất tốt cho nàng, cách mấy ngày lại tới qua đêm ở Trung Cung, trong phòng ngủ, bọn họ ở riêng hai phòng, giống như trước kia nàng ở cùng Ngu Tấn Hiên, nàng làm nữ công, hắn xem tấu chương.
Năm năm này, Ngu Tấn Hiên từ Quân bộ Thị lang, trở thành một vị Đại tướng quân hải sự ở Đông Hải, tài năng chỉ huy tác chiến trên biển không người nào có thể sánh bằng, chiến công hiển hách, nhưng hắn vẫn chưa thành thân.
Mạn Lăng cho là hắn vẫn để ý tới khuôn mặt, đôi chân hắn, mới không dám tiến tới. Vì để hắn cởi bỏ khúc mắc này, nàng nguyện ý chờ, chẳng sợ đợi chờ cả đời dài đằng đẵng. Trong lòng yêu một người, chờ đợi tuy rằng cô đơn, nhưng lúc đầu cũng rất ngọt ngào. Chỉ là không ngờ rằng, chờ tới bây giờ, lại chờ được trong lòng hắn có người khác.
Cái gọi là đau như dao cắt chính là cảm nhận trong lòng nàng hiện giờ.
“Mạn Lăng, có thể là Tấn Hiên không biết chúng ta kỳ thật cũng không phải vợ chồng thật sự, mới làm như vậy hay không?” Lưu Huyên Thần xoay người lại, dịu dàng cúi thấp người hỏi.
Trong lòng Ngu Mạn Lăng đang hoàn toàn rối loạn, hoảng loạn quẫn bách, chỉ biết khóc, “Muội không biết, muội không biết. Huynh ấy bảo muội hồi phủ giúp cha mẹ lo liệu cho hôn sự của huynh ấy. Hoàng thượng, thế này rất tàn khốc, rất tàn khốc.”
“Mạn Lăng, đừng khóc! Để trẫm nghĩ một lúc.” Lưu Huyên Thần bước đi thong thả mấy vòng trên ban công, rồi vỗ lên sau gáy, “Mạn Lăng, thế này đi, sáng mai muội hồi phủ thăm cha mẹ, trước hết cố gắng hết sức khuyên can Ngu Tấn Hiên, tìm một cơ hội nói thật tình trạng giữa hai chúng ta cho hắn. Sau đó, trẫm sẽ dẫn một người tới Ngu phủ, hắn không phải để ý tới khuôn mặt đó của hắn sao, để ý tới đôi chân đó sao, trẫm tìm người chữa trị cho hắn, để xem hắn còn tìm lý do gì tránh né.”
“Hoàng thượng, có thần y như vậy sao?” Ngu Mạn Lăng ngừng khóc, không thể tin nổi hỏi. Năm đó, vì muốn chữa trị cho Tấn Hiên, phụ thân đã đi tìm tất cả thần y khắp Nam Bắc Trường Giang, nhưng bất kể là ai, thấy Tấn Hiên, đều bất lực mà lắc đầu.
“Có, hắn là một người làm cho trẫm không thể nắm bắt được, hình như là vật thể rất thần bí, làm cho trẫm cảm thấy có thiện cảm và loại cảm giác kỳ lạ không diễn tả nổi bằng lời.” Trong đầu Lưu Huyên Thần hiện ra gương mặt thanh tú của Vân Ánh Lục, không khỏi mỉm cười , hắn chạy tới xem tiểu thái y có bị dọa hay không, ngược lại thì tiểu thái y ở trạng thái rất tốt, còn buột miệng nói rằng, đêm nay không trực đêm. Đầu óc tiểu thái y này dường như không giống lắm với người bình thường.
“Thiện cảm?” Ngu Mạn Lăng tâm tư kín đáo, nghe xong lời Lưu Huyên Thần nói, cảm xúc trở nên ổn định hơn, lúc sau thì nghe ra trong lời Lưu Huyên Thần nói có chút kỳ lạ.
“Hoàng thượng, thần y mà người nói đó chẳng lẽ là Vân thái y?”
“Hả?” Lưu Huyên Thần cảm thấy thần kỳ, “Trẫm có nhắc tới hắn sao?”
Ngu Mạn Lăng ngượng ngùng lau đi lệ nơi khóe mắt, “Hoàng thượng, muội cũng đã ở trong cung năm năm rồi, chúng ta còn có tình bạn hơn mười năm, chút tâm tư này của hoàng thượng, muội có thể nhìn ra được. Ở sân bóng, hoàng thượng dùng kiệu mềm của mình để đưa Vân thái y quay về Thái y viện, hôm qua lại còn nói thêm một câu, nói muốn móc hai mắt của hắn, muội đã cảm thấy kỳ quái, hoàng thượng chưa từng đối với người khác như vậy. Vân thái y là người hoàng thượng coi trọng và muốn bảo vệ.”
Lưu Huyên Thần có chút mất tự nhiên, mấp máy môi, “Xem ra tình cảm của trẫm vẫn rất lộ liễu. Thế này nhé, trẫm quý trọng tài học và tính tình của Vân thái y, nên mới đối tốt với hắn.”
“Chỉ có thế sao?” Ngu Mạn Lăng lấy giác quan thứ sáu nhạy bén của một cô gái, cảm thấy sẽ không giống như thế, nàng trang trọng ngẩng đầu, nhìn lên Lưu Huyên Thần, “Hoàng thượng, người hẳn là phải đối tốt với phi tần trong cung, sớm sinh hạ tiểu hoàng tử một chút mới đúng. Vân thái y là một y quan y thuật và nhân phẩm đều không tồi, chúng ta nên tôn trọng ngài ấy.”
“Mạn Lăng, muội coi trẫm thành loại người đáng khinh! Trẫm không có, không phải trẫm thích hắn, là trẫm coi trọng hắn.” Lưu Huyên Thần cực lực phản bác.
Ngu Mạn Lăng cười khẽ, còn nói không có, phản ứng dữ dội như vậy.
“Hoàng thượng, được rồi, muội tin là hoàng thượng không có. Mấy vị tân Thục nghi đều đã tiến cung được hai ngày rồi, người nên tới tẩm cung của mấy nàng ấy, để xem bọn họ có thích ứng được với cuộc sống trong cung hay không.” Nàng lấy giọng điệu của hoàng hậu, tận tình nhắc nhở.
Lưu Huyên Thần đột nhiên ngẩng đầu, giật mình, mờ mịt nhìn Ngu Mạn Lăng, ngay cả bản thân mình cũng không dám tin nói:
“Đúng, trẫm…đã quên vừa mới cưới ba vị Thục nghi.”
Tối hôm qua tới chỗ Vân Ánh Lục ăn cháo, đêm nay lại vì Vân Ánh Lục, lo lắng ban ngày hắn phải hoảng sợ, sau đó lại nghĩ tới vết thương trên mặt Tấn Hiên.
“Hiện tại trời cũng không coi là muộn lắm, hoàng thượng có thể tới một tòa tẩm cung trước xem thế nào.”
Lưu Huyên Thần hoảng hốt lắc đầu, “Không, hôm nay trẫm quá mệt mỏi, nhất định phải nghỉ ngơi sớm, việc này ngày mai nói sau, dù sao thời gian cũng còn rất dài.”
Ngu Mạn Lăng nhìn trăng than nhẹ, hoàng thượng lại lấy cớ, đây là vì sao vậy? Hoàng thượng quan tâm tới nàng như vậy, nàng cũng lấy tư cách muội muội, quan tâm, săn sóc nhiều hơn tới hoàng thượng.
Có lẽ nên tìm Vân thái y nói chuyện một chút, để cho hắn tận lực duy trì khoảng cách với hoàng thượng.
Triều Ngụy này, một ngày không có hoàng tử, một ngày không được an khang.
Khi Lưu Huyên Thần trở về tẩm cung của mình, trăng non đã lên tới giữa bầu trời. Tâm trạng hắn có chút suy sụp, lại đi thêm vài bước, bước sang đoạn đường tới Thái y viện. Trong Thái y viện tối đen như mực, không có hương cháo, cũng không có tiếng người nói. Nghĩ đến hương thơm của cháo, bụng lại kêu đói. Hắn dừng lại một lát, người tối hôm qua nấu cháo giờ đang làm gì?
Vân phủ.
Vân Ánh Lục đang hóng gió bên bờ tường đột nhiên “Hắt xì” một cái thật to.
“Tiểu thư, có ai đang nghĩ tới cô hay sao?” Trúc Thanh trêu ghẹo hỏi.
Vân Ánh Lục liếc xéo sang nàng, “Mê tín, cái này chẳng qua để cho đường thở được thông. Ngoại trừ bệnh nhân, còn ai lại rảnh rỗi như vậy nghĩ tới tôi.”
Trúc Thanh thở dài.