Trong Tụ Hiền lâu luôn luôn náo nhiệt ồn ào, không chỉ có văn nhân mặc khách, mà đủ mọi hạng người, các ngành các nghề, người nào thích đều có thể tới đây, có thể dùng trà, uống rượu, mọi người nói chuyện đều khoa chân múa tay rất là khoa trương, dường như mỗi người đều căng cổ họng ra mà tán gẫu.
Nhưng bàn này thì khác biệt, người khác cũng không chú ý tới, chỉ có chàng trai mặc y phục đỏ kia nhẹ liếc nhìn sang một lần, đôi môi xinh đẹp khẽ mỉm cười một cái.
“Rất xin lỗi, rất xin lỗi!” Trúc Thanh bối rối lấy ra một chiếc khăn nhỏ, nhẹ nhàng lau nước trà trên mặt Đào Hồng.
“Để ta tự làm.” Đào Hồng nghiêm mặt, không vui đẩy tay Trúc Thanh ra, tự mình lấy chiếc khăn lụa ở trong ống tay áo ra lau.
Trúc Thanh mấp máy miệng mấy lần, sờ lên trán Cơ Uyển Bạch, sờ mấy bận, thấy không nóng, “Tiểu thư, cô điên rồi, người kia trước kia cô cũng chưa từng gặp mà.”
Cơ Uyển Bạch nháy mắt mấy cái, “Vậy tôi…có lên giường với người đàn ông nào chưa?” Việc này, cô nhất định phải hỏi rõ ràng, bằng không lại nhảy ra một người nào đó, cô bị bất ngờ không kịp đề phòng, có phải là bị hù chết không.
Trúc Thanh hít sâu một hơi, mắt trợn ngược tới lồi cả tròng mắt ra, “Tiểu thư, mấy…mấy lời này sao cô có thể nói ra miệng được, cô còn…chưa xuất giá, sao lại có thể nói tới chuyện này, chưa nói tới chuyện đụng chạm da thịt, ngay cả tay của tiểu thư cũng chưa từng bị kẻ đăng đồ tử nào chạm vào.”
*Đăng đồ tử: từ chỉ kẻ háo sắc.
Lời này sao có thể khẳng định chắc chắn như thế được, cái tên đăng đồ tử kia đang cười tủm tỉm nhìn cô đấy. Cơ Uyển Bạch mặt không chút thay đổi quay đầu sang:
“Thế vị Đào Hồng cô nương kia thì thế nào?” Cơ Uyển Bạch phàm là làm việc gì thì cũng chậm chạp, nhưng cũng không ngốc. Rõ ràng ánh mắt của Đào Hồng và lời nói đầy mờ ám của các vị công tử, cô đã nghe ra, dường như cô và Đào Hồng cô nương có điểm không nói rõ ràng được. Chẳng lẽ Vân Ánh Lục đồng tính luyến ái?
“Cô ta tiếp cận tiểu thư là có ý đồ khác.” Trúc Thanh hừ lạnh một tiếng, ngữ điệu khinh thường.
“Vân huynh, huynh đang to nhỏ cái gì với thư đồng thế, trà cũng uống rồi, điểm tâm cũng ăn rồi, chúng ta nên bắt đầu thôi nào!” Thúc công tử tay cầm cây quạt, gõ gõ lên mặt bàn, vẻ mặt tiêu sái tự thấy bản thân mình là siêu phàm.
“Đúng rồi, Vân huynh, hôm nay chọn đề tài là gì thế?” Lý công tử ngồi giữa buông chén trà, nói phụ họa.
Nhất tề mọi ánh mắt đều quét qua, nhìn chằm chằm vào Cơ Uyển Bạch, da đầu cô tê rần, cũng bắt chước người ta vung vẩy tính xòe cái quạt giấy, ai ngờ dùng một chút lực, cây quạt không hề mở ra, mà thiếu chút nữa thì bị cô xé ra từ giữa.
“Chuyện này…mọi người quyết định là được rồi.” Cô ấp úng nói, cảm thấy một ngọn núi lớn từ trên không trung từ từ áp sát, cô rất nhanh đã thấy không thở nổi.
“Ôi, thế sao mà được chứ? Mấy chúng ta mặc dù đều có danh tiếng ở khắp Đông Dương này, nhưng cũng đều tự biết so sánh với Vân huynh, vẫn kém hơn một chút. Vân huynh đừng khiêm nhường, ra đề đi, đừng làm cho Đào Hồng cô nương thất vọng.” Mấy vị công tử lại cùng cười đùa nói.
“Vân công tử, Đào Hồng chờ thơ của huynh để mang về trong lầu phổ nhạc, như vậy, thơ của Vân công tử đã được lưu truyền phổ biến trong phố làng chơi ở Đông Dương.”
Phố làng chơi, có phải là thanh lâu hay không? Vậy vị Đào Hồng cô nương này hóa ra là nữ tử thanh lâu sao, Vân Ánh Lục đã viết thơ gì, giao lưu với bằng hữu gì thế này!
Cơ Uyển Bạch gấp đến độ trên chóp mũi cũng toát ra đầy mồ hôi.
“À… Tòa thành mà mọi người đều mặc áo giáp vàng*…” Cô nhớ tới thời gian trước đây trên đường dán đầy poster quảng cáo của phim điện ảnh này, buột miệng nói ra một câu.
*Nguyên văn là: Mãn thành tận đái hoàng kim giáp, tên đầy đủ của bộ phim Hoàng Kim Giáp.
“Vân huynh, vậy bài thơ này có phải tả về mùa thu hay không?” Lý công tử phe phẩy cây quạt, ngồi vắt chéo chân rung đùi.
Cơ Uyển Bạch cười gượng gạo, “À, đúng vậy, đúng vậy! Chỉ đột nhiên nghĩ tới, đây gọi là ngâm gió ngợi trăng, hôm nay không có gió, không…Không quá thích hợp để ngâm thơ, có đúng hay không?” Cô nhanh nhẹn chữa cháy, nói.
Lời còn chưa dứt, một cơn gió xuân không biết từ đâu thổi tới, thổi tới mấy cây hạnh hoa đầu cành đầy những bông hoa màu trắng ngần ở trước Tụ Hiền lâu, cánh hoa theo gió thổi bay vào trong lầu.
Mọi người ngẩng đầu, đều đắm chìm trong cảnh màn mưa cánh hoa màu tuyết trắng, cánh hoa mềm mại thơm hương chạm nhẹ qua làn môi hé mở của mọi người, cảm giác vừa lạnh vừa ấm áp giống như vừa mới hôn lên đôi môi mềm của một cô gái bướng bỉnh.
Trên đường cái náo nhiệt ồn ào, lầu đỏ xà khắc, tất cả vẫn yên lặng giống như bình thường, chỉ bị bao phủ bởi một màn hoa trắng rơi tao nhã tựa tuyết.
Cơ Uyển Bạch trên đầu vai phủ đầy cánh hoa, ngồi ngây ra như phỗng.
“Vân huynh, giờ có gió có hoa, nên làm thơ thôi!” Lý công tử nói giọng pha trò.
“Nhưng bên ngoài không có ánh trăng, vẫn không thích hợp để ngâm thơ. Cảm xúc của tôi chỉ dưới ánh trăng, trong mưa bụi, mới có thể giống như dòng suối dâng trào trên núi.” Cơ Uyển Bạch vẫn cố cãi chày cãi cối ngụy biện.
“Vân huynh, trước kia huynh cũng không hề chú trọng tới những chuyện này.”
“Trước kia, trước kia… Đó là khi đó tôi rất thô lục, chuyện ngâm gió ngợi trăng này là chuyện phong nhã cỡ nào, đương nhiên…Phải ở thời điểm phong nhã, trong hoàn cảnh phong nhã, cảm nhận mới chân thực.” Cơ Uyển Bạch toát ra đầy tay mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc thì trắng, lúc thì xanh.
Bầu trời bên ngoài tòa lầu đột nhiên tối sầm lại, vầng thái dương vừa rồi còn mới chiếu ánh nắng rực rỡ xuống nhân gian đột nhiên bị vài đám mây che khuất, chỉ chốc lát, màn mưa bụi lất phất lất phất rơi xuống.
Mặt Cơ Uyển Bạch lúc này không xanh cũng không đỏ, khuôn mặt đã chẳng còn nổi mầu gì.
“Vân huynh, lúc này hoa rơi người đứng lẻ, mưa nhỏ én bay đôi*, đúng là hoàn cảnh tốt mà, chúng ta có thể lấy đề tài như vậy, làm mấy bài thơ phú, thấy thế nào?” Thúc công tử đứng lên, chỉ tay sang mưa hoa đầy trời, hỏi.
*Nguyên văn là: Lạc hoa nhân lạc lập, vi vũ yến song phi, trích bài Lâm Giang tiên kỳ của tác giả Án Kỷ Đạo, bản dịch của Cao Tự Thanh.
Cơ Uyển Bạch nghẹn lời, nỗi khổ này không nói nên lời.
Chuyện ngâm gió ngợi trăng này thật sự không phải là chuyện mà ai cũng làm được, rõ ràng bản thân mình đến từ thế kỷ hai mươi mốt, không biết là đọc sách nhiều hơn những người này bao nhiêu, nhưng sao ở cái triều Ngụy này không rõ tại sao mà ở nơi nào chỗ nào cũng gặp khó khăn thế này?
“Vân công tử, hiện tại có phải huynh đã làm xong một bài bình cảnh rồi hay không?” Đào Hồng chớp mắt, lo lắng nhìn vẻ mặt đau khổ của Cơ Uyển Bạch.
Cơ Uyển Bạch ngẩn ra, đưa ánh mắt trưng cầu ý kiến về phía Trúc Thanh bên cạnh, cô chỉ biết viêm cổ tử cung, ung thư cổ tử cung, còn thơ bình cảnh này là cái gì?
Trúc Thanh đã không dám thở mạnh, tiểu thư không chỉ là không nhớ nổi chuyện trước kia, ngay cả đầy bụng tài hoa cũng đột nhiên biến mất không tăm tích, nàng ở bên cạnh cũng lo lắng suông thôi, có lo lắng thế nào cũng không giúp gì được, nàng có số mệnh là nha hoàn, cũng không có cơ hội đọc cái gì gọi là sách vở mà!
Không khí giống như ngưng tụ lại.
“Ha ha!” Chàng trai mặc y phục đỏ ở bàn đối diện vẫn nghiêng tai lắng nghe bàn bên này nói chuyện, rốt cuộc cũng không nhịn được cất tiếng cười to, cười đến mức hai bả vai đều rung rung, cười đến mức nước trà trong chén đều sánh cả ra ngoài, đôi mắt đen sáng như sao nhìn chằm chằm vào Cơ Uyển Bạch.
“Chư vị huynh đài, hôm nay không gió thì mưa, làm cho tâm tình người ta khó chịu, nào có cái gì tính là tao nhã làm thơ, uống rượu là tốt nhất.”
Chàng trai mặc y phục đỏ vẫy tay với tiểu nhị, “Đi, mang cho mấy vị công tử ở bên bàn kia mấy bầu rượu ngon!”
Không khí đang ngưng đọng lại chậm rãi lưu động.
“Được, được, uống rượu.” Cơ Uyển Bạch vội vàng không ngừng lớn tiếng tiếp lời phụ họa, đưa một ánh mắt đầy cảm kích sang phía chàng trai mặc y phục đỏ bên kia.
Chàng trai mặc y phục đỏ liếc nhìn cô, chỉ vào vị trí bên cạnh mình, làm một tư thế mời ngồi, vẻ mặt kia nhìn như lễ độ, nhưng cũng rất khó cự tuyệt. Cơ Uyển Bạch cứng người, không biết đáp lại như thế nào.
Tiểu nhị đưa lên rượu và thức ăn, mấy vị công tử thu xếp rót rượu, chia thức ăn, không hề nói tới chủ đề đối thơ nữa, chỉ có gương mặt xinh đẹp của Đào Hồng là khó tươi tỉnh, lộ ra một vẻ thất vọng.
Một hồi tiếng lộc cộc của bánh xe lăn trên đường phố truyền tới từ dưới lầu.
“Mau xem đi, tú nữ tiến cung.” Trên đường không biết ai hô lên một tiếng, người trên lầu đều đứng dậy, đi tới gần cửa sổ.