Hoàng cung Đông Dương, tối nay thật sự là yến tiệc linh đình, vô cùng vui vẻ, đèn đuốc sáng trưng, pháo hoa đầy trời, nơi nơi đều có thể nghe thấy tiếng sênh*, nơi nơi đều thấy bóng giai nhân.
*Một loại nhạc cụ cổ, theo giải thích của QT loại nhạc cụ này làm bằng quả bầu khô, khoét 13 lỗ, khác với nhạc cụ sênh ở Huế là hai miếng gỗ dùng gõ nhịp nhé.
Mảnh trăng lưỡi liềm treo nghiêng trên bầu trời. Trong Ngự hoa viên, hai bóng người đang bước qua cây cầu, đi tới hướng Thái y viện.
“Được rồi, La công công, bây giờ để trẫm đi một mình là được rồi.” Lưu Huyên Thần đã thay long bào mặc ban ngày ra, mặc một bộ trường bào nhẹ nhàng bằng gấm, càng làm tôn thêm vẻ anh tuấn tao nhã.
La công công gật gật đầu, nhìn thấy bên ngoài Thái y viện, đối diện với bức tường có khối đá vuông sạch sẽ, có thể dựa vào chợp mắt một lát được. Hiện giờ hoàng thượng vào trong, ông ấy đoán rằng cũng không thể nào chỉ vào nửa khắc.
Lưu Huyên Thần chậm rãi bước vào Thái y viện, gió đêm mang theo một mùi hương thơm ngọt xông vào mũi, hắn bất giác khẽ nuốt xuống một ngụm nước miếng. Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy ánh đèn trong phòng sao thuốc, hắn vội xoay người. Trong phòng chỉ có Vân Ánh Lục tay chống cằm, đang ngồi xổm trước bếp lò dùng để sao thuốc, trên đó là một cái nồi đất đang sôi lúc búc tỏa đầy hơi nóng.
Hắn sợ làm kinh động tới Vân Ánh Lục, đứng ở ngoài cửa hắng giọng ho khan vài tiếng, sau đó mới rảo bước đi vào phòng thuốc. Vân Ánh Lục nghe thấy tiếng động, xoay đầu qua, thấy là hắn, cũng không đứng lên, lại quay đầu lại, tiếp tục chăm chú nhìn vào cái nồi đất.
Lưu Huyên Thần chưa từng bị người khác đối xử lạnh nhạt như thế, có chút lúng túng, cũng có chút buồn cười, còn có chút cảm nhận lạ kỳ cuộn dâng trong lòng.
“Đang nấu cái gì vậy?” Hắn cũng không chờ Vân Ánh Lục chào hỏi hắn trước, tự mình kéo cái ghế dựa ngồi xuống bên cạnh Vân Ánh Lục.
“Lưu hoàng thượng, sau này ngài không được hạ thánh chỉ của ngài trước khi hỏi ý kiến tôi.” Vân Ánh Lục cắn môi dưới, bỗng nhiên đứng lên nói.
Trong cái nồi đất kia không biết là đang nấu cái gì, mùi thơm ngọt dịu tỏa khắp bốn phía, Lưu Huyên Thần nhịn không được nuốt nước miếng mấy lần, chợt nghe thấy tiếng Vân Ánh Lục gọi “Lưu hoàng thượng” thiếu chút nữa là hắn sặc.
“Vân thái y, câu…Lưu hoàng thượng kia là loại xưng hô gì mà khác biệt như vậy?” Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên hắn nghe được.
Vân Ánh Lục chớp chớp mắt: “Anh gọi tôi là gì?”
“Vân thái y.”
“Gọi Thượng thư bộ Hình là gì?”
“Đỗ khanh, Đỗ đại nhân, Đỗ Thượng thư.”
“Đúng rồi, trước chức vị của mỗi người anh đều thêm cái họ, hoàng thượng không phải là chức vị của anh hay sao? Lưu không phải họ của anh hay sao?” Vân Ánh Lục nhún nhún vai.
Lưu Huyên Thần trợn mắt nhìn cô cả nửa ngày, vừa bực mình vừa buồn cười, “Trẫm thêm họ của người khác vào trước chức vị của họ là để phân biệt họ với nhau, bởi vì những chức vị này đồng thời sẽ có mấy người. Mà hoàng thượng, triều Ngụy chỉ có một người, khanh cũng không thấy bầu trời xuất hiện hai mặt trời mà!”
“Nước Ngụy có một vị, nhưng nếu quân vương quốc gia khác đi sứ tới nước Ngụy, vậy không gọi cái họ trước hoàng thượng, ai biết là đang gọi vị hoàng thượng nào đâu?” Vân Ánh Lục hùng hồn đáp lại.
“Loại tình huống này có khả năng phát sinh rất là nhỏ, hơn nữa các quốc gia khác nhau thì danh xưng của quân vương đều khác nhau. Nhanh…đang dào rồi kìa.” Lưu Huyên Thần nhìn thấy ở vung cái nồi đất có bọt đang trào ra bên ngoài.
Vân Ánh Lục vội quay đầu lại, nhấc cái vung nồi ra, cầm cái muôi khuấy khuấy, chỉnh lửa cho nhỏ lại, lập tức, mùi thơm ngào ngạt từ trong cái nồi tỏa ra làm lòng người cũng đều say.
“Khanh đang nấu cái gì vậy?” Lưu Huyên Thần bất giác cũng ngồi xổm xuống, nhìn thấy trong nồi có màu trắng, có màu đỏ, đặc đặc quánh quánh, nhìn thấy là mê người.
Mặt Vân Ánh Lục đột nhiên ửng hồng, thiếu chút nữa vùi đầu vào trong cái nồi. “Tôi tìm thấy…trong phòng thuốc có một ít gạo trắng, củ từ và cả cẩu kỷ* nên mới nấu một ít cháo, bởi vì hôm nay dạ dày có chút khó chịu, ăn không được mấy thứ khác, tôi không có sự đồng ý của anh mà tự mình lấy của công để làm việc riêng, sau này anh trừ tiền lương của tôi là được rồi.”
*Cây cẩu kỷ(枸杞) ở Việt Nam gọi là củ khởi, tên khoa học là Lycium chinense, được trồng chủ yếu ở Trung Quốc, quả dùng làm thuốc Đông y có tên là cẩu kỷ tử.
“Không sao, không sao, chuyện này không thuộc quản lý của trẫm, trẫm cũng không nhìn thấy.” Lưu Huyên Thần rất độ lượng nói, càng dướn sát người về phía trước, “Nồi cháo này sao lại thơm như vậy chứ?”
“Củ từ ích thận khí, kiện tì vị*, giúp tiêu đờm, nấu cùng gạo trắng và cẩu kỷ thành cháo, rất nhiều chất dinh dưỡng, vô cùng tốt cho người thân thể suy nhược, mệt mỏi. Kỳ thật cháo là đồ ăn rất dễ tiêu hóa, có thể sản sinh khí huyết rất nhanh, còn có ích cho dung nhan, người bận bịu quốc sự như anh, ăn khuya một bát cháo dưỡng sinh**, rất có ích cho cơ thể.”
*Đừng hỏi, chỗ này là từ chuyên ngành Đông y, tớ không biết giải thích.
**Có món cháo dưỡng sinh này đó, có nhiều công thức nấu khác nhau nhưng nguyên liệu thường dùng là gạo và cẩu kỷ, có thêm củ từ, khoai lang hoặc các thứ khác.
Hòa cùng với nụ cười tự tin của cô, Lưu Huyên Thần cũng cười, “Vậy việc này sau này cứ giao cho khanh lo liệu đi!”
Vân Ánh Lục ngẩn ra, đây có phải là nói rằng mỗi ngày cô đều phải trực đêm ở trong cung hay không?
“Lưu hoàng thượng, tôi có thể viết công thức cho Ngự thiện phòng, để cho ngự trù nấu cho anh ăn, còn nữa, về sau không được tự ý bắt tôi tăng ca, trừ phi là chuyện thuộc bổn phận của tôi, tôi mới đồng ý tăng ca. Dựa theo “Luật lao động” quy định, tăng ca một ngày nhận tiền lương ba ngày. Bắt đầu tính từ đêm nay.”
“Người khác làm trẫm không yên tâm, trẫm chỉ tin tưởng khanh. Cái gì mà luật với không luật, tiền lương mà khanh nói là lương bổng hàng tháng đúng không? Khanh muốn bao nhiêu, trẫm đều cho khanh. Đúng rồi, hiện tại lương tháng của khanh là bao nhiêu?”
“Không ai nói cho tôi biết!” Trời ơi, không phải là ngày ngày cô đi làm đều là làm công ích đấy chứ?
“Trẫm sẽ dựa theo lương bổng của quan viên tứ phẩm để tính lương tháng cho khanh, về sau cứ tăng ca một đêm, trẫm sẽ có phong thưởng khác. Vân thái y, cháo có nhiều không, để cho trẫm nếm thử một ít.”
Lưu Huyên Thần nói xong, không đợi Vân Ánh Lục lấy giúp, tự mình cầm lấy cái muôi múc một muôi từ trong nồi cháo, đưa tới bên miệng, thổi nguội rồi ăn luôn, “Thật sự là không tồi, trẫm rất thích.”
Hắn cẩn thận nếm thử, càng ăn càng cảm thấy mùi thơm ngọt tràn đầy trong miệng, ngon miệng vô cùng. Lời khen tặng như vậy đã nói một hồi lâu, cũng không thấy có người phụ họa, hắn ngẩng đầu, Vân Ánh Lục đứng dưới ánh nến, mắt mở lớn – tròng trắng tròng đen rõ ràng, đang nhìn thẳng vào hắn.
“Trẫm nói sai rồi sao?” Lưu Huyên Thần hỏi.
“Lưu hoàng thượng, đây là cháo tôi nấu.” Không có sự đồng ý của cô, đã dùng muôi trực tiếp múc ăn từ nồi, còn chưa nói tới chuyện mất vệ sinh đấy.
“Cháo rất nhiều, một mình khanh ăn nhất định không hết.” Lưu Huyên Thần chớp chớp mắt, tiểu y quan cũng thật keo kiệt.
“Ăn không hết thì cũng phải tôi cho phép, mới có thể chia cho anh.” Muốn nấu được cháo mềm ngon, đương nhiên phải nấu rất lâu. Vân Ánh Lục đột nhiên nhớ tới người trước mắt này không phải hôm nay kết hôn hay sao? Sao lại còn chạy tới đây vậy?
“Lưu hoàng thượng, không phải là anh tới đây tìm canh giải rượu đấy chứ?” Cô hít hít mũi, không thấy có mùi rượu gì cả.
“Không, không phải trẫm tới tìm canh giải rượu, trẫm cho thái giám truyền chỉ giữ khanh lại trực ban, là do muốn tới tìm khanh.” Ánh mắt Lưu Huyên Thần vẫn nhìn chằm chằm vào nồi cháo, hôm nay từ bữa trưa tới bữa tối, tiệc rượu nối tiếp tiệc rượu, hắn nhìn thấy một bàn đầy sơn hào hải vị, từ mắt tới dạ dày, đã no hết cả rồi. Hiện tại vừa nhìn thấy nồi cháo này, dạ dày đột nhiên như tỉnh lại, một mực kêu đói.
Vân Ánh Lục lặng im một lát, tắt lửa trong bếp lò đi, mở vung nồi cháo ra cho cháo nguội.
“Lưu hoàng thượng, Thái y viện không phải phòng tân hôn của anh, tôi không phải là tân nương của anh.” Cô thình lình nói một câu, Lưu Huyên Thần ngạc nhiên, “Hả?”
“Hôm nay anh kết hôn, không tìm mấy vị Thục nghi kia đi, chạy tới chỗ này tìm tôi để làm chi?” Cô thật sự là nghĩ nát óc mà nghĩ cũng không ra.
Lưu Huyên Thần thật sự là bị phát ngôn kỳ quái của cô làm cho không biết nên khóc hay cười, “Trẫm kết hôn, thì cứ nhất định phải tìm Thục nghi hay sao? Hôm nay là ngày đại hỉ, cưới một lúc ba vị Thục nghi, trẫm vì muốn công bằng, không gặp vị Thục nghi nào cả, đặc biệt tới tìm khanh tâm sự…Ôi, ngày này, thật đúng là gây sức ép quá, về sau còn tuyển tú nữ nữa, tuyệt đối không nghe lời đề nghị của khanh, tổ chức cái hôn lễ gì đó.”
“Anh còn muốn nạp tú nữ?” Mắt Vân Ánh Lục trợn trừng, “Anh đã có rất nhiều vợ rồi, vẫn chưa thấy đủ sao? Tôi thấy về sau tôi không phải nấu cháo dưỡng sinh cho anh, mà là hầm canh bổ thận.”
“Một ngày trẫm không có hoàng tử, thì một ngày không được bình yên. Khanh cho là trẫm muốn cưới bọn họ sao?” Vẻ mặt Lưu Huyên Thần đột nhiên buồn bã, giọng nói có chút trống rỗng, bi thương.
Trái tim Vân Ánh Lục khẽ run lên.
Cô đứng dậy lấy ra hai cái bát, múc đầy cháo từ trong nồi, “Lưu hoàng thượng, việc này anh không cần lo lắng, tôi sẽ giúp anh.” Cô đưa cho Lưu Huyên Thần một bát cháo.
Cháo vẫn còn rất nóng, hai người bưng bát đi ra ngoài, để gió thổi cho nguội bớt, ngồi ở dưới bầu trời sao, chậm rãi ăn.
“Khanh giúp trẫm như thế nào?” Lưu Huyên Thần thấy tức cười khi nghe khẩu khí chân thành của tiểu y quan này, đổi lại là người khác nói lời này, hắn có lẽ sẽ tức giận, lời này tỏ rõ là lời của người nịnh hót, nhưng là lời của tiểu y quan, hắn sẽ không nghĩ như vậy.
“Tôi sẽ viết một bản báo cáo tỉ mỉ cho anh phê duyệt.” Vân Ánh Lục vừa ăn vừa nói.
Lưu Huyên Thần thiếu chút nữa cười mà sặc, báo cáo, có phải giống như tấu chương hay không? Vân thái y rõ ràng cũng là người Đông Dương, sao lại dùng từ kỳ quặc như thế? Có điều, từ này từ miệng Vân thái y nói ra, rốt cuộc lại làm cho hắn không kìm lòng được bật cười.
“Vậy trẫm sẽ chờ! Hôm nay bóng mã cầu có đập trúng khanh không?” Đây mới là mục đích đêm nay hắn muốn đến gặp Vân Ánh Lục, khi nhìn thấy cô ngã xuống đất, không hề động đậy, hắn lo lắng đến phát điên, nhưng phải giữ sự uy nghi, hắn không tiện chạy tới.
“Không có, quả bóng chỉ đập vào cái ghế dựa, tôi không làm sao, chỉ có chút mệt thôi.” Vân Ánh Lục xoay xoay cổ, cầm bát cháo uống một hơi cạn sạch.
“Mệt? Trẫm thấy khanh và Đồng Thành đại nhân chuyện trò vui vẻ thế mà. À, buổi tối trẫm mới vừa soạn một đạo thánh chỉ, để cho Đồng Thành đại nhân về quê hắn làm quan huyện rồi, hắn làm thư đồng cho trẫm nhiều năm, rời nhà cũng đã lâu rồi, lần này trẫm thuận theo nguyện vọng của hắn, để hắn một mình đảm đương một chức vụ, lại có thể chăm sóc được vợ con ở quê nhà.” Lưu Huyên Thần nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, ánh mắt lén nhìn sang nồi cháo ở trong phòng thuốc, cái bát này sao lại nhỏ như vậy, mới uống có mấy ngụm mà đã hết sạch rồi, nhìn thấy đáy luôn.
Vân Ánh Lục nhíu chặt đôi lông mày, bất giác thở ra mấy tiếng. Cô không ngốc, Lưu Huyên Thần điều Đồng Thành về quê ông ấy, đơn giản là sợ cô lén vào Ngự thư phòng, đều do ngày đó cô không đoán được ra thân phận của hắn, bẩm báo thẳng thắn mục đích tiến cung của mình, giờ thì hay rồi, lại tan biến như bong bóng xà phòng rồi.
Bản sách thuốc đó với triều Ngụy này quan trọng như thế nào, đáng giá để đề phòng như vậy sao?
Lưu Huyên Thần ngồi một hồi, thấy Vân Ánh Lục không chủ động đi vào múc cháo cho hắn, day day cái mũi, mặc kệ, hắn biến bị động thành chủ động, tự mình đi vào trong, múc đầy cháo vào trong bát.
“Lưu hoàng thượng, anh có đúng là hoàng thượng hay không?” Vân Ánh Lục không thể tiếp nhận được chuyện Lưu Huyên Thần không có hình tượng như thế. Đều nói hoàng thượng ngày ngày cẩm y ngọc thực, sao lại xem trọng một bát cháo như vậy chứ?
Lưu Huyên Thần miệng đầy cháo, lúng búng nói: “Trẫm đương nhiên là hoàng thượng. Khanh cho là hoàng thượng không ăn những đồ ăn bình thường của dân gian sao? Nói cho khanh biết, vất vả, khó khăn mà trẫm đã trải qua đều có thể so với mọi người trên thế gian này.”
“Tôi không thấy thế.” Vân Ánh Lục chế giễu chớp chớp mắt.
“Cho khanh nhìn lại đấy, trẫm vẫn là hoàng thượng, thấy không?” Lưu Huyên Thần liếc xéo sang cô, “Vân thái y, thấy khanh nấu cháo ngon như vậy, hôm nay trẫm đến đây rất có nhã hứng, dẫn khanh đi thăm Ngự thư phòng nhé!”
“Thật sao?” Vân Ánh Lục vui mừng nhảy nhót, cái bát trong tay cầm không chắc, rơi “xoảng” một cái vỡ làm hai nửa.
Cô xấu hổ lúng túng nhìn hai mảnh vỡ, không biết làm thế nào xoắn xoắn ngón tay.
Lưu Huyên Thần thật sự là nhịn cười tới nội thương, “Vân thái y, trẫm cũng không che giấu nữa, trẫm thử một lần, khanh đã không khống chế được. Trẫm chỉ nói là dẫn khanh tới thăm Ngự thư phòng, cũng không nói là cho khanh xem bản sách thuốc kia. Khanh từ từ hãy mừng như điên thế.”
“Tôi không có…” Vân Ánh Lục muốn biện bạch cho mình, nhưng vừa ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của Lưu Huyên Thần, ánh mắt mang những cảm xúc phức tạp làm cho trái tim cô đập nhanh.
“Tốt nhất là không có, cũng đừng có nghĩ biệp pháp tìm người khác. Trừ phi là trẫm đồng ý, khanh mới có cơ hội nhìn thấy quyển sách thuốc kia.” Lưu Huyên Thần buông bát, nhấn mạnh từng từ với sức nặng ngàn quân*.
*Quân: đơn vị đo lường cổ, một quân bằng 30 cân.
Nếu người khác nghe thấy hoàng đế nói như thế này, lông tơ sau lưng ắt là đều dựng thẳng, không rét mà run ấy.
Nhưng Vân Ánh Lục chính là Vân Ánh Lục.
Cô trầm ngâm một hồi, “Vậy mỗi ngày tôi đều nấu cháo dưỡng sinh cho anh, anh có cho tôi xem bản sách thuốc đó không?”
Lưu Huyên Thần kinh ngạc và bối rối đan xen nhìn Vân Ánh Lục, “Trẫm sẽ cân nhấc.”
Hắn ra vẻ nghiêm trang nói.