Lưu Huyên Thần cũng coi như là một hoàng đế cần kiệm, không thích phô trương náo nhiệt, khi mới vừa đăng cơ, quốc khố cũng không tính là dư dật, điều kiện cũng không cho phép xa xỉ lãng phí. Ngoại trừ đại lễ đăng cơ, đêm giao thừa, cưới hoàng hậu về, thêm cả ngày sinh nhật của thái hậu, trong cung dường như cũng không cử hành thịnh yến gì khác. Chuyện này đối với những đại thần muốn mượn cơ hội qua nâng chén chạm cốc để thiết lập quan hệ, gần gũi với hoàng thất thì không thể không nói là rất đáng tiếc.
Hôm nay, hoàng thượng đột nhiên vì chuyện tấn phong ba vị Thục nghi mà tổ chức đại lễ nạp phi, thật sự làm cho các vị đại thần có phần không dám tin. Mà trong hậu cung, các vị phi tần khác đáp ứng lời mời tham dự đều bĩu môi, trong lòng sớm đã đầy ghen ghét đố kỵ. Nhớ năm đó, bản thân mình thì im hơi lặng tiếng mà tiến cung, so với hôm nay, thì thật giống như mấy kẻ trộm lén lén lút lút, hoàng thượng thật quá keo kiệt đấy!
Nhưng chuyện của hoàng thượng, ai dám lắm lời, không quan tâm tới bạn có vui hay là không, cứ cố mà ngậm bồ hòn làm ngọt đi.
Khó được một lần có buổi lễ long trọng, trong cung từ trên xuống dưới không dám có chút gì sai lầm, trước đó mấy ngày đã bắt tay chuẩn bị. Trong Điện Yến Hội đều giăng đèn kết hoa, thảm đỏ trải khắp mặt đất, trên bàn xếp quanh bốn phía đều bày đầy rượu ngon, cao lương mĩ vị, cung nữ mặc y phục đầy màu sắc, tựa như tiên nữ, tay áo tung bay, ra ra vào vào. Trong điện có chỗ dành cho dàn nhạc, sân dành cho vũ nữ, nhạc sư và vũ nữ đều đang chờ ở phía sau.
Rất kỳ quái chính là ngoài Điện Yến Hội có một khu đất trống lớn, phía trên có trải một lớp thảm bằng cỏ màu xanh, ở hai bên có dựng thẳng hai cái khung bằng gỗ, giống như cầu môn của sân đá bóng.
“La công công, kia là gì vậy?” Vân Ánh Lục chạy chậm, thở hổn hển.
“Lát nữa có màn biểu diễn mã cầu*.” La công công trên đầu cũng vẫn đầy mồ hôi, nói.
*Là trò cưỡi ngựa đánh bóng vào gôn, từ hiện đại là polo, hức, tớ cũng chẳng biết tiếng Việt dịch ra là gì cho ổn, gọi “cưỡi ngựa đánh bóng” thì dài quá mà cũng không hay cho lắm.
Vân Ánh Lục thò đầu qua nhìn, đây là môn thể thao quái gì vậy?
La công công thật sự là còn bận nhiều chuyện lắm, dẫn Vân Ánh Lục vào trong Điện Yến Hội xong, gật gật đầu với Lưu Huyên Thần đang ngồi trên cao, rồi xoay người rời đi.
Lễ mừng lần này có phần trang trọng, các đại thần và phi tần đều đã đến đông đủ, mỗi người đều đã ngồi ngay ngắn, ăn nói đều có chừng có mực. Ngồi ở vị trí chính giữa và cao nhất hôm nay chính là tân lang, trên mặt cũng không có chút vui mừng gì, ngược lại thái hậu và hoàng hậu ngồi hai bên cạnh hắn đều ung dung tao nhã, một vẻ của người có người thân thành hôn.
Dựa theo chức quan, chỗ ngồi của Vân Ánh Lục là xa nhất. Nhưng vị trí xa nhất này, vừa hay lại đối diện với long án* của hoàng đế, nhất cử nhất động đều rơi cả vào mắt của hoàng đế. Đối diện phía trái với chỗ ngồi của Vân Ánh Lục chính là chỗ ngồi của Thượng thư sáu bộ, đều là những đại quan, Đỗ Tử Bân cũng ngồi trong đó, rất gần chỗ hoàng đế, đương nhiên cũng rất gần chỗ hai vị Tả, Hữu Thừa tướng.
*Long án: bàn của vua.
Vân Ánh Lục không phải người hiếu kỳ, hơn nữa trong phòng này đầy đàn ông, phụ nữ, cô nhìn cũng hoa mắt. Cô nhìn khắp một vòng, cảm thấy điều duy nhất làm cho cô cảm thấy thú vị chính là thái hậu và hoàng hậu ngồi bên cạnh hoàng thượng trông vô cùng giống nhau, những cái khác thì không có gì. À, còn nhìn thấy thêm hàng xóm Đỗ đại nhân đang ngồi thẳng tắp, thắt lưng thẳng như cán bút nữa, mắt thì không hề chớp, vẻ mặt nghiêm trang, không giống là đến uống rượu, mà như là đến họp. Sau đó, cô rơi vào trạng thái mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, tự mình ngắm mình, trước kia trong trường hợp phải xã giao với nhiều người, cô cũng đều dựa theo lễ phép, rồi nhìn sắc mặt mọi người, sau đó làm một người lặng lẽ. Hôm nay xem ra muốn cũng không được, có điều yến tiệc hôn lễ của người khác không phải đều tổ chức vào buổi tối sao, sao mà hoàng thượng lại gấp tới mức thành thân vào ban ngày ban mặt thế này?
“Vị y quan đại nhân này, xin hỏi là có phải vừa tiến cung hay không?” Bên cạnh Vân Ánh Lục xuất hiện một người đàn ông trung niên thanh nhã mặc quan bào màu xanh, đang chắp tay hành lễ với cô.
“Vâng, mới đến được vài ngày, ngài là?” Vân Ánh Lục hỏi.
“Ta là thư đồng ngự tiền của Ngự thư phòng, họ Đồng, tên Thành.”
Vân Ánh Lục đột nhiên ngồi thẳng người, hai mắt sáng rực: “Oa, hóa ra là Đồng đại nhân công tác ở Ngự thư phòng, đó thật sự là…một công việc tốt nha!”
Đồng Thành khó hiểu mở lớn mắt, thư đồng ngự tiền mà tính là công việc tốt sao? Đây chính là chức quan cấp bậc thấp nhất trong cung, hơn nữa trách nhiệm trọng đại, phụ trách giúp hoàng thượng khởi thảo điều lệ, thánh chỉ, cái gọi là làm bạn với vua như chơi với hổ, chỉ một chút sai lầm là sẽ rơi đầu.
Hy vọng của Vân Ánh Lục đối với cuốn “Thần Nông bản thảo kinh” dường như đã chết lúc này lại sống lại, “Đồng đại nhân, chúng ta đều đương chức ở trong cung, về sau chính là đồng nghiệp. À, tôi có thể thường xuyên tới Ngự thư phòng gặp ông không?”
Đồng Thành vốn đã ngồi tới phát chán rồi, tùy tiện bắt chuyện với người ngồi bên cạnh một chút, để giết thời gian, ai dè lại gặp được một chàng trai trẻ tuổi thanh tú nho nhã lại còn nhiệt tình, ông ta nhất thời không thích ứng kịp, “Ngự thư phòng… Không phải nơi có thể “đi cửa sau*” được đâu.” Ông ấy cố gắng nói khéo.
*Chỗ này nguyên văn là từ thoán môn, theo mình tìm hiểu thì ở Trung Quốc từ này đại ý giống từ “đi cửa sau” ở nước mình nên mình đoán ông này hiểu lầm ý của Ánh Lục tưởng cô ấy muốn gặp hoàng thượng để xin xỏ gì đó.
“Tôi biết, tôi biết, thời điểm hoàng thượng vào triều, tôi mới tới gặp ông. Tôi chỉ ngồi một chỗ thôi, không xem xét, đụng vào cái gì trong đó đâu.” Vân Ánh Lục vội vàng cam đoan, “Ông cũng có thể đến Thái y viện của chúng tôi đi dạo nhé, tôi sẽ vô cùng hoan nghênh.”
Đồng Thành cắn môi, kinh ngạc quan sát Vân Ánh Lục, người này không biết Ngự thư phòng chính là địa điểm quan trọng để bàn việc quân của triều Ngụy hay sao?
“Tôi…tôi cũng không phải thích đi cửa sau đâu. À, biểu diễn của mấy vị Thục nghi đã bắt đầu rồi.” Một hồi cổ nhạc đột nhiên vang lên, giải vây cho Đồng Thành, Đồng Thành thở ra một tiếng.
“Biểu diễn gì vậy?” Vân Ánh Lục hỏi, tạm thời câu chuyện được chuyển hướng.
“Hôm nay hoàng thượng cưới mấy vị Thục nghi muốn cho các vị đại thần và nương nương đều cùng gặp mặt, các vị Thục nghi biểu diễn tài hoa của mình, đây là là một nghi thức quan trọng của buổi lễ.” Không đề cập tới Ngự thư phòng, Đồng Thành nói chuyện rất lưu loát.
Đó là không phải giống như phỏng vấn xin việc hay sao? Tú nữ tiến cung thông qua làng tuyển, huyện tuyển, châu* tuyển, sau đó là nghiệm thân, cuối cùng tới vòng biểu diễn tài nghệ.
*Châu: đơn vị hành chính thời xưa, gồm nhiều huyện.
Trời ơi, gả cho một người đàn ông mà khó như vậy đấy! So với tuyển tú* thời hiện đại cũng còn khó hơn.
*Hiện tại ở Trung Quốc có nhiều cuộc thi/bình chọn vẫn gọi là tuyển tú, ví dụ như “Khoái nhạc nam thanh”(Happy boys), Hoa nhân đóa đóa…- để nguyên Hán việt nhé, mấy cuộc thi này tớ bê nguyên từ Baidu xuống, không biết dịch tên.
Vân Ánh Lục không chịu đựng nổi nhắm mắt lại.
Lưu Huyên Thần ngồi ở trên cao, hiển nhiên là có thể nhìn được xa. Vân Ánh Lục cười với Đồng Thành, vẻ mặt nịnh nọt kia, đều rơi cả vào trong mắt hắn. Hắn không cần hỏi đã biết Vân Ánh Lục có ý định gì. Hắn hờ hững nhếch môi, đáng tiếc, Vân Ánh Lục nghĩ sai biện pháp rồi.
Lại nói tiếp, lễ mừng ngày hôm nay, nguyên cớ là do một câu nói của Vân Ánh Lục, nói cái gì mà mấy người phụ nữ gả cho một người đàn ông, đã rất ấm ức rồi, vậy mà ngay cả một hôn lễ cũng không có, sau này về già, nhớ lại chỉ thấy trống rỗng. Chỉ vì một câu nói này, hắn mở tiền lệ, vì nạp phi tần mà cử hành lễ mừng, quy mô còn rất lớn, còn ngoại lệ xếp chỗ ngồi cho một tiểu y quan. Thế nhưng trên mặt tiểu y quan không có lấy chút nào là vui mừng hay cảm kích, ngược lại là không chịu đựng nổi.
Lưu Huyên Thần nhíu mày, trong lòng có chút không vui.
“Hoàng thượng, công công Phủ Nội Vụ đang đợi rồi đó!” Ngu Mạn Lăng tiến sát lại gần, nhỏ giọng nhắc nhở. Hoàng thượng sao lại thất thần ở lễ mừng vậy?
“À, vậy bắt đầu đi!” Lưu Huyên Thần tùy ý phất ống tay áo, lại liếc nhìn sang Vân Ánh Lục một cái, cô đang cúi đầu chọn mấy quả nho trong đĩa, một vẻ không bận tâm tới xung quanh.
Mấy nhạc sư tấu nên khúc nhạc vui mừng “Bách điểu triêu phượng” (Trăm loại chim cùng hướng phía phượng hoàng), âm thanh rộn rã, niềm vui ngập tràn, lập tức nhen nhóm lên không khí vui mừng trong điện
Đám vũ nữ tay cầm quạt tròn lông xù, bắt đầu múa mở màn, cung nữ rót đầy rượu ở các bàn. Tả Thừa tướng Kì Hoằng Uyên là một người đàn ông vóc dáng trung bình, ánh mắt sắc bén, khoảng chừng năm mươi tuổi, ông ấy tiên phong đứng lên, đại diện cho bách quan chúc mừng hoàng thượng, các đại thần khác cũng đứng lên theo, trước hô sau ứng, chúc tụng: “Chúc mừng hoàng thượng, chúc mừng hoàng thượng”.
Lưu Huyên Thần cười nhẹ gật đầu, bưng chén rượu lên, nhưng môi cũng không chạm tới. Tiếp theo, Ngu Mạn Lăng nhẹ nhàng đứng dậy, dẫn đầu đám phi tần chúc mừng hoàng thượng. Lần này ý cười của Lưu Huyên Thần có chút chân thành, nhấp một ngụm nhỏ.
Tiếng cổ nhạc bắt đầu lớn hơn, Phủ Nội Vụ dẫn ba vị Thục nghi mới được tấn phong đi vào trong điện. Đỏ, vàng, tím, ba loại màu sắc tươi đẹp đập vào mắt mọi người trong điện, màu sắc này càng làm tôn thêm sắc đẹp, trước mắt mọi người giống như có mấy bức tranh mỹ nữ được vẽ dạng lập thể.
Ba người đều tự nhiên thanh nhã, không hề có chút thái độ ngượng ngùng nào. Vân Ánh Lục ngẩng đầu nhìn lướt, ba người con gái này hóa ra là Nguyễn Nhược Nam, Viên Diệc Ngọc và Cổ Lệ, mắt nhìn của hoàng thượng cũng thật là khéo, ba người này đều nổi bật hơn cả trong hơn hai mươi vị tú nữ.
Cô lặng lẽ sờ vào bức thư trong ống tay áo, nhớ tới chuyện Thác Phu ủy thác, còn cả chuyện cô đã đồng ý với Viên Diệc Ngọc.
Nguyễn Nhược Nam mặc bộ y phục màu vàng nhạt, mặt mày hiện rõ khí chất của một tài nữ am hiểu thi thư. Viên Diệc Ngọc mặc bộ váy la màu tím nhạt, càng hiện rõ khí khái hào hùng trên người. Mà Cổ Lệ mặc một bộ y phục bằng lụa đỏ như lửa, càng giống như một vầng sáng chói lóa, vào giây phút đầu tiên đã thu hút ánh mắt của người khác.
Ngu Mạn Lăng đi xuống bậc thang, tự mình dẫn ba vị Thục nghi đi tới trước mặt Lưu Huyên Thần để nhận phong bao đỏ và rượu ban từ hắn.
Cái gọi là phong bao đỏ chính là ban cho các vị Thục nghi chìa khóa của ngôi nhà mới, cũng là một loại đại diện cho thân phận.
Lưu Huyên Thần là người rất không bình thường, ánh mắt không liếc sang phải cũng không liếc sang trái, cũng không liếc nhìn bất cứ ai ở đằng sau. Ban chìa khóa ba điện mới cho các vị Thục nghi là La công công xuống đưa, rượu ban kia cũng là do công công khác xuống ban.
Phía dưới các đại thần đang bàn tán ồn ào không khỏi có chút thất vọng, vốn muốn đoán ý hoàng thượng, để xem hoàng thượng thích vị tân Thục nghi nào đặng ngày sau còn dễ bề thiếp lập mối quan hệ, sau này cũng dễ sắp xếp.
Ôi, quân tâm làm thế nào mà dò được đây?
Nguyễn Nhược Nam là người ngượng ngùng nhất trong ba người, đầu cũng không dám ngẩng lên, hai má đỏ bừng càng làm cho dung nhan của nàng tăng thêm mấy phần xinh đẹp, khi nhận chìa khóa, đôi tay nhỏ nhắn run tới mức không nhận được.
Cổ Lệ còn lại là người can đảm nhất, một đôi mắt như lửa nóng, chớp cũng không chớp nhìn thẳng vào Lưu Huyên Thần, khóe môi còn vương một nụ cười quyến rũ. Nàng không ngờ rằng hoàng đế nước Ngụy hóa ra lại tuổi trẻ như thế, anh tuấn như thế, hơn người như thế, nhìn kỹ hơn một chút, cảm tình của nàng cũng trở nên mãnh liệt hơn. Nàng muốn bước lên trêu chọc hắn, thổi bùng lên ngọn lửa trong lòng hắn, khơi dậy lên tình cảm mãnh liệt trong lòng hắn. Hắn sẽ trở thành biển rộng của nàng, nàng phải dấn thân vào biển rộng, xuân về ắt hoa sẽ nở*.
*Ý rằng thời cơ đã đến rồi.
Thế nhưng Lưu Huyên Thần đáp lại ánh mắt của nàng bằng một sự lạnh lùng.
Viên Diệc Ngọc lớn lên ở trong quân doanh, không biết thẹn thùng, khuôn mặt tươi cười cứng ngắc, giống như cấp dưới khiêm nhường khi gặp cấp trên.
Nghi thức ban thưởng kết thúc, kế tiếp chính là mấy vị Thục nghi biểu diễn tài nghệ. Ba vị Thục nghi thi lễ xong, ra phía sau chuẩn bị. Trong điện vòng kính rượu mới lại lên tới đỉnh điểm. Vân Ánh Lục ở đây thuộc loại bị người khác bỏ quên vào một góc, không ai kính rượu cô, cô cũng không có tư cách chạy đến trước mặt hoàng đế kính rượu hoàng đế. Ăn một chút hoa quả, gắp mấy đũa đồ ăn, cô yên lặng quan sát, muốn tìm một cơ hội rời khỏi. Chỉ là đúng lúc cô vừa đứng dậy, ánh mắt Lưu Huyên Thần và Đỗ Tử Bân không hẹn mà gặp cùng nhau bắn tới hướng Vân Ánh Lục.
Ánh mắt Đỗ Tử Bân mang theo chút phẫn nộ. Ánh mắt Lưu Huyên Thần thì lại mang theo chút hứng thú. Vân Ánh Lục dưới hai ánh mắt, cam chịu số phận ngồi trở lại vị trí.
Người thứ nhất lên sân khấu chính là Nguyễn Nhược Nam, nàng biểu diễn đàn tỳ bà và hát. Tiếng đàn uyển chuyển, tiếng hát trong trẻo mang lại cảm giác mát lành như giọt sương lúc ban mai, trong lúc vô ý đã dẫn dắt tâm trạng mọi người lên xuống theo tiếng hát của nàng, từng chút, từng chút một đều không thể nắm giữ được, làm cho người ta hoảng hốt tưởng rằng đang mơ thấy chim xanh* mang tin tức của nữ thần giá lâm.
*Sứ giả đưa tin của Tây Vương Mẫu.
Khi nốt nhạc cuối cùng tan biến trong đại điện, trong khắp đại điện vang lên một hồi vỗ tay vang dội. Nguyễn Nhược Nam khom người hành lễ, từ từ lui ra, trước khi biến mất ở cửa điện phía trước, nàng cố lấy dũng khí ngước mắt nhìn lên Lưu Huyên Thần, đôi mắt trong veo tựa nước, ẩn tình đưa tình.
Lưu Huyên Thần ôn hòa cười đáp lại.
Nguyễn Nhược Nam vui sướng, thiếu chút nữa là xấu hổ mà ngất xỉu.
Viên Diệc Ngọc thay một bộ quần áo gọn gàng, cầm trong tay một thanh bảo kiếm, nàng biểu diễn một màn múa kiếm như mây bay nước chảy, vừa có sức mạnh của phái nam, vừa mang theo nhu mì và quyến rũ của phái nữ, trong điện mọi người xem liên tục trầm trồ khen ngợi, không ngớt lời khen không hổ là hổ nữ tướng môn.
Một màn múa kiếm vừa xong, Viên Diệc Ngọc mặt cũng không đỏ, hơi thở cũng không gấp, tay thu kiếm lại. Lưu Huyên Thần mỉm cười, gật gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh.
Người cuối cùng lên sân khấu chính là công chúa Cổ Lệ của nước Ba Tư từ ngàn dặm xa xôi tới đây, nàng ngẩng cao đầu đi vào trong điện, không mang nhạc khí, cũng không mặc trang phục múa, chỉ đứng ở chính giữa mà vẻ đẹp đã tản ra khắp bốn phía.
“Hoàng thượng, tài nghệ thần thiếp biểu diễn một người không thể hoàn thành, cần phải có người hỗ trợ.” Nàng tươi cười xinh đẹp, cao giọng nói.
“Tài nghệ của ái phi là?” Lưu Huyên Thần bị lời nói của nàng làm cho có chút tò mò.
Cổ Lệ chậm rãi xoay người, chỉ vào khoảng sân rộng bên ngoài, “Thần thiếp không giỏi thanh nhạc, cũng không biết múa, thần thiếp am hiểu nhất chính là chơi mã cầu.”
Ánh mắt mọi người ngồi khắp trong yến tiệc đầy vẻ ngạc nhiên