[Dịch]Xuân Sắc Như Thế

Chương 176 : Chuyện Âm mưu của Đường Giai. Ba




Là nam nhi phải quả quyết, phải dứt khoát, không thể nào dùng dằng được. Chuyện nhỏ không nhẫn chuyện lớn tắc loạn. Đêm khuya, Đường Giai ngồi ở chiếc ghế dựa ngoài phòng bệnh, miệng lẩm bẩm, ánh mắt sáng như sói đêm săn mồi. Hết thảy đều ám chỉ đêm nay là thời cơ thích hợp xuống tay, hơn nữa, chuyện khẩn cấp không thể đợi thêm được.

Trước hết hắn tới nhà vệ sinh chỉnh đốn lại bản thân, súc miệng, để miệng không còn nặng mùi rượu, sẽ làm Cơ Uyển Bạch khó chịu. Sau đó hắn đi xuống dưới mua một ít hạt dưa và hoa quả, điểm tâm, tới chào hỏi mấy cô y tá.

Mấy cô y tá đều tự thấy cảm động vì tình cảm chân thành của hắn, một người bạn gái không nhớ được về mình như vậy, mỗi ngày còn đều dùng mặt nóng dán vào mông lạnh chạy tới, đáng thương biết bao nhiêu mà!

Một người đàn ông có tình có nghĩa như vậy, diện mạo lại anh tuấn, đi đâu mà tìm được đây?

Mọi người đều đồng cảm, đều thành tâm muốn giúp hắn. Bình thường Đường Giai có yêu cầu gì, mấy cô y tá đều phối hợp. Mấy cô y tá không phải ở cùng Cơ Uyển Bạch cả đêm, hiện giờ Cơ Uyển Bạch đã qua cơn nguy kịch, chỉ cần dưỡng thương, chờ dỡ thạch cao. Người khác trong hoàn cảnh này đã sớm xuất viện, nhưng nhà họ Cơ có tiền, đương nhiên phải điều trị tốt nhất. Y tá cứ cách hai giờ là tới xem Cơ Uyển Bạch, hiện giờ cô hành động không tiện, uống nước, đi nhà vệ sinh và mấy chuyện khác, đều cần người trợ giúp.

Khi Đường Giai đưa túi đồ cám ơn tới cho mấy cô y tá, thoải mái nói: “Lâu lắm rồi tôi không được ôm cô ấy, đêm nay sau khi cô ấy ngủ say, tôi muốn lén ôm cô ấy, được không?”

Mấy cô y tá bụm mặt, thiếu chút nữa là rơi lệ.

Tại sao bác sĩ Cơ có thể hạnh phúc như vậy được, tất cả hạnh phúc trong thiên hạ đều bị cô ấy chiếm hết rồi. Vị đại soái ca này tự ủy khuất chính mình như vậy, đã yêu cô ấy biết bao nhiêu!

“Được!” Cô y tá gật gật đầu.

“Đường tiên sinh.” Cô y tá nhẹ nhàng bước từ phòng bệnh tối om ra, đi tới thấp giọng nói: “Bác sĩ Cơ đã ngủ say hai giờ rồi, tôi vừa mới đi vào xem, ngay cả tư thế ngủ của cô ấy cũng không thay đổi, ngủ rất say!”

“Cám ơn.” Đường Giai vội đứng lên, gật đầu với cô y tá, “Tôi sẽ không vào đó lâu đâu.”

Mặt cô y tá đỏ lên, “Không sao đâu, không sao đâu, anh muốn ở bao lâu thì ở, tôi tới phòng trực ban, có chuyện gì anh cứ ấn chuông.”

Đường Giai không dám bật đèn, sờ soạng, cẩn thận dò từng bước, tặc tặc lưỡi! Thật là, còn bao nhiêu mỹ nữ muốn nhào vào lồng ngực hắn, mà hắn lại lâm vào nông nỗi phải vụng trộm thế này.

Vì tương lai giàu sang phú quý, làm tầng lớp trên, không nghĩ nhiều như vậy.

Hắn dần chạm tới mép giường, nương vào chút ánh sáng mờ mờ từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn thấy gương mặt Cơ Uyển Bạch đang ngủ say, rất thanh tú, tiếng thở nhè nhẹ, kính mắt đã được tháo ra, rèm mi buông xuống, đôi môi tựa cánh hồng, mơ hồ mang theo ý cười, dường như đang gặp mộng đẹp.

Đường Giai có hơi run.

Bình sinh lần đầu tiên hắn phát hiện một cô gái say ngủ lại đẹp như vậy. Trong quá khứ, mỗi một lần lăn lộn trên giường cùng một cô nàng được coi là mỹ nữ, sáng sớm tỉnh lại, nhìn người trong lòng, quả thực có phần vô cùng thê thảm. Cô gái không còn lớp trang điểm dày, giống như đóa hoa bị một trận mưa xuân mãnh liệt tàn phá, lìa cành, không còn sức sống, lại bị người ta vô ý giẫm phải, đóa hoa tàn tạ đó, làm cho trong lòng hắn thấy thật tầm tường.

Mỹ nữ có đổi vài người, phát hiện ai cũng giống ai. Hắn thực sự hoài nghi phụ nữ kỳ thật là có hai bộ mặt.

Dường như Cơ Uyển Bạch thuộc loại khác, không, cũng là có hai bộ mặt. Gương mặt say ngủ không có kính mắt còn thanh tú, còn đáng yêu hơn so với ban ngày, càng nhìn càng làm cho người ta tim đập thình thịch.

Nếu nói vừa rồi hắn còn có một chút miễn cưỡng, sợ chính mình không được tự nhiên, sẽ không có phản ứng khi thấy Cơ Uyển Bạch, nhưng lúc này, hắn thật sự muốn cười trộm. Không tự chủ được, máu huyết toàn thân đột nhiên trào lên, sau đó dồn thẳng xuống, toàn bộ gom lại một chỗ ở bụng dưới, người hắn lập tức căng ra, hô hấp dồn dập, lòng bàn tay nóng bừng, vội vàng muốn chạm vào người cô gái đang tản ra mùi hương cơ thể này, vùi sâu, ôm ấp, chiếm đoạt.

Hắn vội vàng trút bỏ quần áo trên người, kéo chăn lên, thật cẩn thận nằm lên giường, đặt đầu Cơ Uyển Bạch gối lên tay hắn, như vậy, Cơ Uyển Bạch đã bị hắn ôm trong lòng.

Nửa người Cơ Uyển Bạch bị bó thạch cao, có điều thế cũng không ảnh hưởng tới dục vọng của hắn với cô, hắn vội vàng cởi bỏ áo ngủ rộng thùng thình của cô, tay chậm rãi di chuyển về phía ngực cô.

“Ai?”, Cơ Uyển Bạch đột nhiên mở mắt ra, kinh hoàng cảm thấy bên cạnh có thêm một người, có điều cô không đeo kính, nhìn không rõ lắm, nhưng cô chạm tới…chạm tới một người đàn ông ở trần.

“Á…” Cô theo bản năng thét lên ầm ĩ, miệng lại bị bịt lại.

“Em yêu, đừng hét, là anh, anh yêu em!” Giọng Đường Giai khàn khàn, thành thạo hôn lên môi Cơ Uyển Bạch, một bàn tay sờ soạng ngực cô, tay kia thì khống chế thân thể cô, làm cho cô không thể nhúc nhích, chân hắn cong lên, kẹp lấy hai chân cô.

Hắn điên cuồng mút lấy môi cô, làm cho cô không thể không há miệng hô hấp, sau đó lưỡi hắn lập tức chui vào, quấn lấy lưỡi cô, khẽ cắn…

Cơ Uyển Bạch hiển nhiên là có phần sợ hãi, nhất thời không kịp phản ứng. Chờ khi cô tỉnh táo lại, Đường Giai đang muốn cởi quần cô. Cô không biết lấy sức lực ở đâu, giơ cánh tay bó thạch cao lên, lập tức nhắm ngay đầu Đường Giai đánh xuống, đồng thời, răng cũng cắn mạnh xuống.

“Á…” Đường Giai hét lên một tiếng thảm thiết, “Bịch” một tiếng ngã từ trên giường xuống. Lúc này Cơ Uyển Bạch cũng cao giọng kêu lên, “Người đâu, có dâm tặc!”

Đêm khuya yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng nhẹ, mấy tiếng hét lớn lập tức xuyên qua cửa, rẽ phải quẹo trái, lên lầu xuống lầu, vang vọng khắp bệnh viện.

Trong đêm khuya, nghe vô cùng rõ ràng, vô cùng ghê người.

Tất cả đèn được bật lên khẩn cấp, bác sĩ và y tá trực đêm hoả tốc chạy tới hướng phát ra âm thanh, bệnh nhân bị đánh thức chạy tới bên cửa sổ, dựng tai lắng nghe.

Y tá phụ trách phòng Cơ Uyển Bạch còn đang cắn hạt dưa, khi nghe thấy một tiếng kêu nhỏ, cô mỉm cười, khi lại nghe thấy một tiếng thét thảm thiết, cô giật mình. Ngay sau đó, mặt cô trắng bệch, chạy vội ra khỏi phòng trực ban, trên hành lang đã có đầy người đứng.

Cô mở cửa ra, bật đèn lên.

Tất cả mọi người nín thở tập trung, ánh mắt trợn tròn. Cơ Uyển Bạch quấn chăn, ngồi co lại trên giường, gương mặt trắng bệch không còn một tia huyết sắc, thân thể đang run rẩy. Trong phòng có một người đàn ông duy nhất, mình trần, khóe miệng có máu, đầu cũng chảy máu, trông hệt như quỷ hút máu.

Tuy nói bác sĩ và y tá là người bộ phận gì của cơ thể người cũng từng trông thấy, nhưng nhìn thấy một anh chàng đẹp trai có bộ dạng này, một đám mặt đều lộ vẻ lúng túng.

Không cần tốn công suy nghĩ, ai cũng đoán ra vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Đám đông thở phào một tiếng, nhìn nhau cười ám muội, nhún nhún vai, rồi tự giải tán.

“Đường tiên sinh, anh…cũng quá nóng vội rồi.” Cô y tá mặt mũi đỏ bừng, thông cảm ném cho Đường Giai một cái chăn đơn, không phải anh ta nói chỉ ôm một cái thôi sao, sao mà lại cởi hết cả ra?

Đường Giai cũng vô cùng quẫn bách, hắn đỡ trán, nâng cằm, đau tới mức không nói được, chỉ có thể trách cứ trừng mắt nhìn Cơ Uyển Bạch.

Cơ Uyển Bạch mới thực sự là kẻ hại người, cô giờ đang mếu máo, không chút kiêng dè gì mà lớn tiếng khóc, la hét muốn rời khỏi chỗ này.

Thật sự là một hồi khóc lóc thảm thiết, nước mắt, nước mũi thi nhau rơi, âm lượng cũng kinh người.

Cô y tá muốn an ủi cô một chút, cô lắc đầu, không cho phép cô y tá lại gần, vẫn khóc lóc y như cũ. Cô y tá không còn cách nào, đành phải gọi điện thoại tới nhà họ Cơ.

Chỉ chốc lát, Cơ phu nhân và chủ tịch Cơ khoác vội chiếc áo khoác ra ngoài áo ngủ đã chạy tới, Cơ phu nhân kéo chăn, nhìn thấy Cơ Uyển Bạch ở trần nửa người, cùng với bộ dạng khóc lóc đáng thương, vung tay cho Đường Giai đang cúi đầu đứng ở trước giường một bạt tai, “Anh điên à, con bé còn đang bệnh, anh không chờ được hả? Uyển Bạch vốn đã mất trí nhớ, hiện giờ còn gặp phải chuyện này, con bé không bị khủng hoảng tinh thần sao? Không phải là…anh muốn hại chết Uyển Bạch?” Cơ phu nhân tức tới độ cả người run rẩy.

“Bác gái, chỉ là cháu quá yêu Uyển Bạch.” Đường Giai hối hận muốn chết, không chỉ không chiếm được Cơ Uyển Bạch, giờ lại còn thảm hơn, sợ là phải…

“Yêu, có loại yêu nào như thế sao?” Chủ tịch Cơ cũng tức giận mũi xì cả khói, “Thảo nào Uyển Bạch sợ anh, không muốn cho anh lại gần, không biết anh thừa dịp chúng tôi không ở đây, đã làm bao nhiêu chuyện thương tổn Uyển Bạch. Được lắm, được lắm, việc này sau này nói tiếp, không cần mất mặt thêm nữa, anh đi băng bó vết thương đi. Uyển Bạch, bây giờ xuất viện, theo cha mẹ về nhà. Y tá trong bệnh viện này có tác dụng gì, ngay cả an toàn của bệnh nhân cũng không thể bảo vệ.”

Cô y tá rụt vai, lùi vào trong góc, không dám thở mạnh, cô dự cảm là nhanh chóng phải tìm một công việc khác. Vì một túi quà cám ơn, thật là có giá trị!

“Bác trai, cháu…” Đường Giai muốn giải thích, chủ tịch Cơ trừng mắt nhìn hắn, “Ngày mai tôi sẽ gọi điện thoại cho cha mẹ anh, cùng nhau ăn một bữa cơm, tạm thời tôi không đi Nhật Bản nữa. Lúc đính hôn, họ cũng ở đây, khi hủy hôn, tôi nghĩ cũng nên báo cho bọn họ một tiếng.”

Nói xong, ông kéo chăn, ôm lấy Cơ Uyển Bạch, thở phì phò đi ra ngoài. Đường Giai hiểu tính tình cáo già, nhất ngôn cửu đỉnh.

Hắn đứng ngây ra như phỗng ở chỗ cũ, sức lực toàn thân giống như bị rút sạch, cảm thấy từng ngọn núi lớn đen thùi, thi nhau đè xuống.

Cơ Uyển Bạch tựa đầu trên vai chủ tịch Cơ, gương mặt bị nước mắt bao phủ, chậm rãi hiện lên một nụ cười đắc ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.