Thời tiết giống như cũng cảm ứng tâm trạng con người, hôm nay mười hai, sắc trời xám xịt, ảm đạm không mây, cây cối đứng lặng, không hề lay động, nước sông cũng đờ đẫn, quên mất chảy xuôi.
Bầu không khí trong Tần phủ căng thẳng tới độ ngay cả không khí cũng không dám tùy ý lưu động. Người ngóng trông ngoài phủ nín thở tập trung, người bên trong phủ ra ra vào vào đều nhẹ chân nhẹ tay.
Vân Ánh Lục đang thay quần áo, buộc gọn tóc lại. Cô mặc áo khoác ngoài màu trắng cùng một chiếc mũ trắng chụp gọn tóc lại, là cô vẽ hình đưa cho Trúc Thanh, rồi mang ra ngoài đặt may.
Người thợ may lúc ấy tò mò cầm hình mẫu nhìn phải nhìn trái, hỏi Trúc Thanh có phải dùng trong tang lễ hay không? Trúc Thanh tức giận đến độ mặt đỏ bừng, xùy, xùy không ngừng, liên tục bảo phủi phui cái mồm.
Tóc đã được buộc gọn nhét vào trong mũ, áo khoác cũng được buộc hết các dây đằng sau, đeo khẩu trang. Trúc Thanh và Tiểu Đức Tử cũng mặc đồ giống hệt thế, ba người đi vào gian phòng tạm thời làm phòng phẫu thuật, Tần Luận mặc một bộ quần áo rất rộng, đã nằm ở trên bàn.
Bên trong mùi ngải và giấm trắng vẫn còn sót lại, vu sĩ Bắc triều mặt trắng bệch, mặc y phục hình thù kỳ quái của vu sĩ, tay cầm cây phất trần, ngồi ở một góc, nhắm chặt hai mắt, co rúm lại thành một đống, miệng thì thào không biết là đang niệm cái gì. Lồng đựng nhím cũng được mang vào, con nhím nhỏ hoảng sợ, đôi mắt nhỏ đảo quanh không ngừng.
Phòng phẫu thuật lâm thời này là Vân Ánh Lục đặc biệt chọn một gian sương phòng, cô sợ ánh sáng không đủ, sẽ ảnh hưởng tới phẫu thuật. Gian sương phòng này bên trên có cửa sổ ở mái nhà, cửa sổ bốn phía cũng lớn, như vậy sẽ không phải lo lắng vấn đề ánh sáng. Cho dù như vậy, cô vẫn sai người đốt sáng mấy ngọn đèn lớn ở bốn phía căn phòng.
Vân Ánh Lục không tìm được găng tay cao su, đành phải ngâm tay trong cồn khử trùng dụng cụ phẫu thuật, ngón tay bị ngâm tới sun cả lại, cô mới nhấc tay lên, đi tới chỗ cái bàn dài, mỉm cười với Tần Luận.
Trúc Thanh và Tiểu Đức Tử vẻ mặt nghiêm túc đứng ở phía sau cô.
“Có sợ không?” Vân Ánh Lục cười hỏi Tần Luận, cởi áo của hắn ra, Trúc Thanh thẹn thùng quay mặt qua chỗ khác.
“Dường như là lần đầu tiên ta ở trần giữa thanh thiên bạch nhân thế này.” Tần Luận tự giễu nhếch môi, vì để tiện cho phẫu thuật, hắn chỉ khoác một chiếc áo ngoài rộng thùng thình, bên trong không hề mặc gì.
“Mạng anh còn khó giữ được, lễ nghi phiền phức tạm thời bỏ qua.” Vân Ánh Lục bình tĩnh bỏ dây đai lưng của chiếc áo hắn xuống, bộ ngực gầy gò của hắn thu hết vào trong mắt cô.
Tiểu Đức Tử cũng có chút xấu hổ, thái độ bình tĩnh trầm ổn của Vân Ánh Lục làm cho cậu ta cảm thấy có một chút lúng túng.
Vân Ánh Lục chuyên tâm sờ soạng bụng của Tần Luận, ngón tay dừng lại gần chỗ gồ lên, cô ngừng thở, cảm giác được làn da bốn phía quanh xà cổ hơi hơi phập phồng.
Cô ổn định tâm trí, quay đầu lại, “Tiểu Đức Tử, chuyên tâm một chút, nhìn kỹ vào tôi.” Cô nghiêm khắc nói, Tiểu Đức Tử đứng thẳng người, nhìn vẻ mặt cô, khi phẫu thuật, vẻ mặt của Vân Thái y rất nghiêm khắc.
“Đưa cho tôi nhựa cỏ cầm máu.” Cô vươn tay.
Tiểu Đức Tử nhanh nhẹn đưa cái chai nhựa cỏ cầm máu tới, tay cô nhấp một chút, vẽ một vòng tròn quanh xà cổ. Xà cổ đột nhiên động đậy, Tần Luận hoảng sợ, thân thể đã cứng lại. Trái tim Vân Ánh Lục muốn vọt ra ngoài. Xà cổ dường như chỉ trở mình, lát sau, lại tiếp tục ngủ sâu.
“Chú ngữ không được phép ngừng lại.” Vân Ánh Lục nhắm mắt lại, quay đầu nói với vu sĩ trong góc.
Vu sĩ gật đầu liên tục, thì thà thì thào, có điều đầu cũng không dám ngẩng lên chút nào.
“Tiểu Đức Tử, chuẩn bị dao, lửa, đun hồ ma tán*.” Vân Ánh Lục bình tĩnh nói, Tiểu Đức Tử là nam, gan nhất định là lớn hơn Trúc Thanh, Trúc Thanh chỉ là trợ thủ dự bị.
*Hồ ma tán là một phương thuốc trong Đông y, gồm nhiều loại thảo dược(mình bỏ qua thành phần).
Tần Luận vẫn nhìn Vân Ánh Lục không chớp mắt, chỉ lát sau, Tiểu Đức Tử đã bưng lên hồ ma tán ấm ấm, Vân Ánh Lục nhận lấy bát thuốc, duỗi tay, nâng Tần Luận dậy.
“Ánh Lục,” Tần Luận đột nhiên cầm tay cô, “Ánh Lục, Ánh Lục…” Hắn không nói gì, chỉ gọi tên cô.
Thiên ngôn vạn ngữ đều chỉ ở trong hai từ này.
“Em biết, kiếp sau nhất định sẽ đáp lại anh, không để cho anh một mình đơn phương.” Cô ôn hòa cười, biết hắn muốn nghe cô hứa hẹn.
“Được!” Tần Luận vui vẻ cười, nhận lấy hồ ma tán, uống một hơi cạn sạch, mày cũng chẳng hề nhăn lại.
Chất lỏng nóng rực chảy xuống cổ họng, cảm giác ấm áp lập tức tràn đầy khắp bụng hắn, dòng nhiệt nhanh chóng lan khắp tứ chi, Tần Luận nằm xuống, hắn bắt đầu cảm thấy mơ màng.
Vân Ánh Lục quay đầu nhận dao Tiểu Đức Tử chuyển tới, dao này dài nhỏ, lưỡi sắc bén, dưới ánh sáng phát ra một tia sáng lạnh lẽo. Tần Luận nhìn chăm chú vào cô, khuôn mặt thanh tú của cô nhăn lại, đôi mắt chăm chú, nhất cử nhất động đều từ tốn mà tràn ngập tự tin và tao nhã.
Tần Luận thấy mê mẩn, ánh mắt mông lung của hắn bị ánh sáng trắng làm lóa, đột nhiên hắn không nhìn thấy gì nữa, bóng tối chậm rãi bao phủ hắn, hắn muốn gọi tên nàng, miệng há ra, rồi hắn rơi vào bóng tối.
Vân Ánh Lục một mực chú ý tới phản ứng của Tần Luận. Vừa thấy hắn hôn mê, cô lập tức bảo Tiểu Đức Tử dùng dây thừng mềm buộc tay chân hắn lại, không cho hắn nhúc nhích tí nào khi đang phẫu thuật.
Cô mở rộng cả bộ y bào của hắn, trước tiên dùng ma phí tán vẽ một vòng tròn thứ hai ngoài vòng tròn vừa rồi, bên trong bôi nhựa của cỏ cầm máu.
Sau đó, cô chậm rãi nâng dao lên, dọc theo vòng tròn ấn xuống, Tần Luận theo bản năng run rẩy một chút. Tiểu Đức Tử sợ hãi nhắm mắt lại, không dám nhìn, cũng không có dũng khí nhìn. Vu sĩ ngẩng đầu, nhìn thấy một dòng máu giống như nước suối phun trào ra, y sợ tới ngây người.
Mùi máu tươi nồng nặc lan khắp căn phòng, “Kẹp”, Vân Ánh Lục đã cắt tới mạch máu, cô thấp giọng ra lệnh. Tiểu Đức Tử mở một mắt ra, sờ soạng lấy từ hòm thuốc kẹp cầm máu ra, trán đã toát đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, xoay người lại, vừa nhìn thấy Tần Luận bị máu tươi bao phủ, “Bịch” một tiếng, ngã thẳng ra đằng sau, ngất đi, “keng” một tiếng, chiếc kẹp cầm máu rơi vào góc tường.
“Trúc Thanh, cái kẹp!” Vân Ánh Lục nhắm mắt lại, quát lớn, “Cắn răng, không được phép ngất xỉu.”
Trúc Thanh mặt cũng trắng bệch như tuyết, cắn chặt răng, lấy từ trong hòm thuốc ra cái kẹp cầm máu khác, nén xuống cảm giác muốn nôn, cố lấy dũng khí đi tới.
Vân Ánh Lục nhận lấy, kẹp lấy mạch máu, máu đang phun ra ngừng lại, cô dùng kéo mở tiếp khoang bụng ra, cô nhìn thấy đại tràng chằng chịt, không khỏi nhẹ thở phào một tiếng, không ngoài dự liệu của cô, xà cổ quả thực ở bên trong đại tràng. Nhưng đồng thời cô cũng không khống chế được hô nhẹ một tiếng.
Xà cổ ở trong ruột thời gian rất lâu, kịch độc đã lan sang lục phủ ngũ tạng, mắt thường đã có thể nhìn thấy, các cơ quan đều biến thành màu đen, màu xanh, đại tràng là nghiêm trọng nhất, sợ là phải cắt đi một đoạn. Nếu phẫu thuật thành công, bài trừ độc này, sợ là cũng phải ba năm, năm năm mới có thể trừ tận gốc. Cô trấn tĩnh lại, tay di chuyển theo đại tràng, tay cô, áo cô đều dính đầy máu, cả người đều bị màu đỏ bao phủ. Từng giọt mồ hôi cỡ đại trên trán nhỏ xuống, cô quay đầu, để Trúc Thanh lau đi.
Sắc mặt Trúc Thanh và Tần Luận đang nằm không khác nhau là bao nhiêu.
“Uỵch”, trong phòng đột nhiên phát ra một tiếng động lớn, vu sĩ trong góc rốt cuộc không chịu được một màn đáng sợ trước mắt, vị Thái y kia…giống như mổ heo mà mổ bụng người ta ra, hiện giờ đang lấy đại tràng ra, mà cô ta chẳng hoảng cũng chẳng sợ.
Tần công tử bị mổ ra như vậy, không có khả năng sống thêm.
Trông cô ta thế kia, giống như rất quen tay, cô ta giết người không chớp mắt, có phải kế tiếp sẽ là y không? Vu sĩ máu huyết dâng trào, ngã từ trên ghế xuống đất, vừa bò dậy lập tức bỏ chạy ra ngoài.
“Trúc Thanh, ngăn hắn lại.” Vân Ánh Lục không ngẩng đầu, lớn tiếng quát.
Một cái kẹp cầm máu lại không kẹp chặt mạch máu, máu lại trào ra, Vân Ánh Lục dùng băng gạc chặn lại, điều chỉnh góc độ của cái kẹp, mạch máu cuối cùng lại được kẹp chặt.
Trúc Thanh run rẩy lấy ra một cây dao, vọt tới trước mặt vu sĩ, chỉ vào y: “Nếu ngươi dám bước ra khỏi phòng một bước, ta…ta giết ngươi.”
Vu sĩ hai chân mềm nhũn, co quắp ngồi lại chỗ, liều mạng xua tay, “Bà cô à, đừng…giết ta, ta…quay lại…” Hai tay y co lại, đi tới chỗ ghế dựa, thân thể run cầm cập.
“Ngoại trừ niệm chú, không được phép phát ra tiếng động gì khác.” Trúc Thanh thấy y sợ hãi, gan to hơn một chút, quơ quơ cây dao trong tay, “Hơn nữa niệm chú không được phép niệm sai, bằng không sẽ nhét xà cổ vào trong bụng ngươi.”
Vu sĩ mặt xám như tro, vội gật đầu không ngừng, liều mạng cấu bắp đùi, nhặt phất trần lên, run run rẩy rẩy, lắp bắp tiếp tục niệm chú.
“Trúc Thanh, lau mồ hôi.” Vân Ánh Lục lại quay đầu qua.
Trúc Thanh đau lòng nhìn áo Vân Ánh Lục ướt đẫm, nàng dùng khăn mềm lau đi mồ hôi trên mặt Vân Ánh Lục. Vân Ánh Lục xoay người, dùng cây kéo lớn cắt một đoạn đại tràng, một mùi tanh tưởi và mùi máu tươi từ bên trong tỏa ra tràn ngập căn phòng. Trúc Thanh ấn xuống yết hầu, cảm giác những gì buổi sáng vừa ăn đang trào lên trên, lại nhìn Vân Ánh Lục mày cũng chẳng nhăn, quyết đoán, bình tĩnh, kiên quyết, trầm ổn mà cắt đoạn đại tràng đã hoại tử, kéo lại chuẩn bị cắt đoạn đại tràng đen xì vừa bị cắt ra kia.
“Đau…” Tần Luận đang nằm đột nhiên phát ra một tiếng yếu ớt, sau đó tay và chân liều mạng giãy giụa.
Hỏng rồi, công hiệu của hồ ma tán đã hết rồi sao? Đầu Vân Ánh Lục nổ “đoàng” một tiếng, trước mắt là sao vàng lượn quanh. Cô mạnh mẽ mà kiên quyết đè cánh tay Tần Luận xuống, “Không được phép nhúc nhích!”, cô lớn tiếng quát, “Đừng nhúc nhích! Trúc Thanh, lấy một chiếc khăn sạch nhét vào miệng Tần công tử.”
Cô cúi người, nhìn thẳng vào gương mặt tuấn tú vì đau mà vặn vẹo lại của Tần Luận, “Đau cũng phải cố nhịn xuống.”
Ánh mắt Tần Luận lóe sáng, gương mặt Ánh Lục trước mắt đang dao động, gương mặt Ánh Lục rất mông lung, hắn miễn cưỡng mở miệng ra, để mặc cho Trúc Thanh nhét cái khăn vào trong miệng hắn, sau đó hắn cảm thấy bàn tay nhỏ bé ướt mồ hôi của Trúc Thanh ôm chặt lấy hắn, “Tần công tử, tôi và công tử cùng nhau cắn chặt răng, cắn chặt răng.”
Tần Luận chịu đựng đau đớn như lửa đốt kia, cắn chặt chiếc khăn trong miệng tới nỗi có máu thấm ra, nhưng hắn không động đậy nữa, Vân Ánh Lục ổn định tinh thần, lại cầm kéo lên, cắt thẳng vào đoạn ruột kia. Một tấc, một tấc, lại một tấc, đoạn ruột từ từ vỡ ra, Vân Ánh Lục nhìn thấy trong đám đen xì xì, con quái vật đang cuộn mình kia, cái đầu bèn bẹt, thân thể từng khúc rất dài, màu lục, vừa giống rắn lại vừa giống thằn lằn. Nói vậy đây là xà cổ sao? Tập trung chất độc của nhiều loài trong người, làm cho người ta nghe tiếng đã sợ mất mật.
Đôi tay cô thấy nặng, thân thể hơi run rẩy, “Trúc Thanh, lấy kẹp cực dài.” Cô bình tĩnh nói.
Kẹp cực dài là thứ cô đặc biệt đặt làm để kẹp xà cổ, cô lo rằng con quái vật này lấy tay cầm, hay dùng gậy khều cũng không thích hợp, chỉ có dùng kẹp an toàn mà lại nhanh chóng. Kẹp cực dài có cán rất dài, khoảng cách giữa hai càng rộng, khi kẹp nó, không làm nó tỉnh lại, cũng không làm đau nó.
“Nhanh!” Vân Ánh Lục vừa dứt lời, phía sau đã đưa tới cái kẹp cực dài. Cô hé mắt nhìn, Tiểu Đức Tử không biết tỉnh lại từ khi nào, mặt trắng bệch không có một tia huyết sắc, nhưng kiên cường đứng ở đằng sau cô, dùng chiếc khăn vải sạch trong tay lau sạch mồ hôi đằng sau gáy cho cô.
Vân Ánh Lục cười thoải mái.
Cô cẩn thận cầm cái kẹp dài, từ từ đưa tới hướng xà cổ. Không biết là bị mùi máu tươi nồng nặc hấp dẫn, hay là tác dụng của thuốc mê đã qua, hay là xà cổ cảnh giác, cảm thấy nguy hiểm, cái đầu bèn bẹt của xà cổ đột nhiên giật giật, đôi mắt hình tam giác trên đầu từ từ mở ra, cái đuôi nhỏ nâng lên, quơ quơ trong không trung, thân thể uốn khúc dần dần dài ra…