[Dịch]Xà Vương Tuyển Hậu

Chương 308 : XÀ GIỚI [7]




Bóng đêm buông xuống, trên chiếc giường mềm mại, hồng xà và Bối Bối dính chặt vào nhau ngủ say.

Cảm giác bên người hô hấp thực đều, Bối Bối mới từ từ mắt, nhìn hồng xà ngủ say, tay nàng nhẹ nhàng xoa xoa cái trán của hắn.

“Cô Ngự Hàn, chàng ngoan ngoãn ngủ đi nha, ta rất nhanh sẽ trở lại. Nếu tỉnh lại mà không thấy ta, không thể tấn công người khác biết chưa, bằng không ta sẽ tức giận nga.”

Nàng cúi đầu khẽ nói, hôn lên trán hắn.

Sau đó thật cẩn thận xốc chăn bông lên, cố gắng không kinh động đến hắn, chậm rãi đi ra ngoài.

Xuống giường, nàng cẩn thận kéo chăn cho hắn kỹ càng.

Ngồi ở bên giường nhìn hắn một hồi lâu, thấy hắn không có dấu hiệu tỉnh dậy, nàng mới an tâm rời đi.

......

Một nơi khác trong cung điện, ánh nến trong phòng sáng lên.

Thương Tuyệt Lệ đứng lặng ở bên giường, nhìn sắc mặt tái nhợt của giai nhân, đáy mắt giấu không được nét đau lòng.

“Khả Y, nàng cảm thấy thế nào?”

Khả Y mỉm cười với hắn, sau đó nhắm mắt lặng im một chút.

Hồi lâu, nàng sợ hãi vươn tay nắm lấy tay hắn, đôi mắt trong suốt nhìn hắn.

“Ta không sao.”

Tay nàng mềm mại nhỏ bé nằm trong lòng bàn tay hắn, độ ấm tinh tế truyền đến, làm cho tim hắn đập mạnh không thể khống chế.

Hắn cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, ngồi vào mép giường, dịu dàng nhìn chăm chú vào nàng:

“Khả Y, sắc mặt của nàng một chút huyết sắc cũng không có, ta thực lo lắng.”

Lời nói thẳng thắn thành khẩn toát ra cảm tình mãnh liệt của hắn, làm cho Khả Y đỏ bừng mặt.

“Thương công tử, ta chỉ là mất máu một chút thôi, chỉ cần có thể làm cho quốc gia chúng ta yên bình, cho dù muốn ta mất đi nhiều máu hơn nữa, ta cũng nguyện ý, hơn nữa...... Ta cũng muốn giúp chàng, chàng ở trên chiến trường đánh giặc nhất định thực vất vả đúng hay không?”

Nàng ôn nhu uyển uyển nhìn hắn, trong mắt có cảm tình thẹn thùng.

Nàng đã từng trốn tránh hắn, nhưng mà nam nhân ngốc này không chịu buông tha cho nàng, nhìn thấy hắn đau lòng, nàng không thể tiếp tục cố chấp.

Hắn dùng tình cảm chân thành phá bỏ từng gông xiềng trong lòng nàng.

Đối mặt với thâm tình của hắn, chuyện cũ trước kia giống như đã rời đi rất xa rất xa.

Thương Tuyệt Lệ nhịn không được nhẹ nhàng ôm nàng, thương tiếc hôn nhẹ trên tóc mai của nàng.

“Khả Y, Bối Bối tiểu thư đã trở lại, nàng không cần phải tiếp tục lấy máu đi tế thiên nữa.”

Nghe vậy, Khả Y chấn động, nàng từ trong ngực hắn ngước lên, vội vàng nhìn lại hắn.

“Chàng nói Bối Bối đã trở lại? Nàng...... Nàng ở Diễm cung sao? Vương có đả thương nàng hay không? Ta muốn gặp nàng......”

Thấy nàng nóng vội muốn xuống giường, Thương Tuyệt Lệ nhanh chóng giữ nàng lại.

“Khả Y, không cần vội, nàng bây giờ còn rất yếu, cần tĩnh dưỡng.”

Thấy nàng mở miệng muốn nói chuyện, hắn đưa tay để ở của nàng môi:

“Hư...... Không cần nói, hãy nghe ta nói, nàng muốn biết chuyện gì ta đều nói cho nàng nghe.”

Khả Y còn muốn nói cái gì, nhưng thấy tia áp bức trong mắt hắn, nàng đành thỏa hiệp.

Gật gật đầu, nàng tùy ý hắn giúp đỡ nàng nằm xuống giường.

Nhịn không được nóng vội, nàng kéo ống tay áo hắn:“Bối Bối không có việc gì chứ?”

Hắn lắc đầu, nhớ lại, trong mắt không khỏi dâng lên tình cảnh cảm động khi đó.

“Lúc Bối Bối tiểu thư vừa trở về, Vương đang công kích tới toàn bộ thị vệ cùng cung nữ tại Diễm cung, tình hình đang rất rối loạn......”

Tiếng nói trầm thấp chậm rãi thuật lại tình hình lúc đó, khi hắn diễn tả lại tình cảnh lúc đó, Khả Y trong mắt rốt cuộc nhịn không được một tầng mây mù.

Hồi lâu, rốt cục nghe xong toàn bộ, nước mắt của nàng đã không khống chế được chảy xuống.

Thương Tuyệt Lệ nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng.“Vương thực yêu Bối Bối.” Nàng nhẹ nhàng khẳng định.

Hắn gật gật đầu:“Đúng vậy, Bối Bối tiểu thư cũng thực yêu Vương, bọn họ hai người tình cảm tựa như tường đồng vách sắt, không có gì có thể lay động.”

“Đúng vậy, tình cảm hai người họ thật sự làm cho người ta hâm mộ, cảm tình khắc sâu vào tận đáy lòng như vậy, khiến mỗi người đều hy vọng có được .”

Lơ đãng, ánh mắt của nàng dừng ở trên mặt hắn, nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của hắn, hai má của nàng chợt hồng lên một chút.

Lời nàng vừa nói...... Hắn có một chút cảm giác nào hay không?

Trong lòng có chút không yên, có chút kỳ vọng, chờ mong hắn nói.

Thương Tuyệt Lệ yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, bàn tay dày rộng ấm áp nâng lên khuôn mặt của nàng, ánh mắt kiên định không tiếng động như nói cho nàng biết cảm tình của hắn.

“Khụ khụ.”

Một thanh âm cố ý thanh thúy vang lên đưa bọn họ từ trong thâm tình đánh thức.

Bọn họ đồng thời quay đầu, nhìn thấy vẻ mặt bắt được trộm của Bối Bối, mặt hai người không ngừng nóng lên.

Khả Y nhanh nhẹn che giấu xấu hổ, nàng không chút nghĩ ngợi liền xuống giường muốn đi đến gần Bối Bối :

“Bối Bối.”

“Aiz aiz aiz, không cần xuống dưới, ta đi qua là tốt rồi.”

Bối Bối ra tiếng ngăn cản, sau đó bước đi đến bên giường.

Nhìn Thương Tuyệt Lệ lo lắng cho giai nhân, Bối Bối chế nhạo :

“Xem ra ta không ở đây có mấy ngày, tình cảm hai người các ngươi phát triển nhanh như vậy a, Thương đầu gỗ cũng không phải là rất đầu gỗ, ha ha......”

Khả Y mặt đỏ tới mang tai liếc Thương Tuyệt Lệ một cái, xấu hổ cắn môi không biết nên trả lời như thế nào.

Cẩn thận đem chăn cẩn thận đắp lại cho Khả Y, Thương Tuyệt Lệ thức thời đứng lên, hắng giọng:

“Bối Bối tiểu thư, thuộc hạ có việc cần phải ra ngoài.”

Bối Bối quay đầu nhìn bóng dáng Thương Tuyệt Lệ rời đi, trêu chọc nói:

“Chậc chậc chậc, thật sự là săn sóc cẩn thận.”

Nghe được lời nói giễu cợt của nàng, mặt của Thương Tuyệt Lệ càng thêm đỏ sậm, bước chân càng nhanh hơn đi ra ngoài.

“Ha ha a...... Khả Y, nàng nói xem hắn là đối với nàng che chở chu toàn đúng không a?”

Mặt của Khả Y nóng nóng, giả bộ không có nghe thấy lời trêu chọc của Bối Bối.

Nàng vươn tay cầm chặt tay của Bối Bối, hốc mắt bởi vì kích động mà phiếm hồng:

“Bối Bối, ta thật là vui mừng nàng rốt cục đã trở lại.”

“Ta cũng thật vui mừng gặp lại nàng, đúng rồi, nghe trưởng lão nói nàng vừa mới dùng máu để tế thiên, vất vả cho nàng rồi.”

Khả Y lắc đầu:

“Một chút cũng không vất vả, đây là điều ta phải làm. So với Vương mà nói, chút này của ta không đáng kể chút nào, Bối Bối, Vương sẽ tốt lên đúng không?”

“Ta sẽ làm cho hắn tốt lên!”

Đôi mắt của Bối Bối lộ ra ánh kiên định.

“Ta biết Bối Bối nhất định làm được.”

Khả Y tràn ngập tin tưởng nhìn nàng, trong mắt hoàn toàn chỉ có tín nhiệm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.