Cổng dịch chuyển Lara, còn được biết đến theo tên của người khám phá ra nó, Cổng dịch chuyển Benavent. Nằm trên đảo Thanedd ở tầng cao nhất của Tháp Hải Âu. Đứng vững, hoạt động theo chu kỳ. Nguyên lý hoạt động: chưa rõ.
Đích đến: chưa rõ, có lẽ bị rối loạn do sự thoái hóa liên tục, có thể dẫn đến nhiều nơi.
Ghi chú: cổng dịch chuyển rất hỗn loạn và nguy hiểm. Nghiêm cấm mọi hoạt động thí nghiệm. Không được sử dụng ma thuật bên trong Tháp Hải Âu và những khu vực lân cận, đặc biệt là các phép dịch chuyển. Giáo Phái sẽ xem xét mọi đơn đề nghị để cho phép vào Tor Lara và tham quan cổng dịch chuyển. Đề nghị phải được chứng thực bằng các nghiên cứu có trước và chuyên môn trong lĩnh vực này.
Tài liệu tham khảo: Geoffrey Monck, “Phép Thuật của Giống Loài Cổ Xưa”, Immanuel Benavent, “Cổng dịch chuyển Tor Lara”, Nina Fioravanti, “Lý thuyết và thực hành Phép Dịch Chuyển”, Ransant Alvaro, “Những Cánh Cổng Bí Mật.”
- Prohibit (thống kê các tạo tác bị nghiêm cấm), Ars Magica, Ed. LVIII
________
Đầu tiên chỉ có hỗn mang xoay vần, lấp lánh, một dòng thác những hình ảnh, một cơn xoáy của âm thanh và những giọng nói. Ciri nhìn thấy một tòa tháp vươn lên tận thiên đàng, mà phía trên đỉnh là sấm chớp đang nhảy múa. Cô bé nghe thấy tiếng kêu của chim săn mồi, và cô bé chính là con chim. Cô bay với vận tốc chóng mặt, bên dưới cô là biển cả thét gào. Cô trông thấy một con búp bê nhỏ làm từ giẻ rách, và đột nhiên cô trở thành con búp bê, cuộn xung quanh là bóng tối rung động với tiếng ve sầu râm ran. Cô trông thấy một con mèo mướp to lớn, và đột nhiên cô trở thành con mèo, xung quanh cô là một căn nhà tối om, với những tấm ván lát tối màu, sặc mùi nến và sách cũ. Cô bé nghe tiếng ai đó liên tục nhắc đến tên cô, triệu hồi cô. Cô trông thấy một con cá hồi bạc nhảy lên khỏi thác nước, nghe tiếng mưa rơi lộp độp trên những chiếc lá. Và rồi cô bé nghe thấy một tiếng hét lạ lùng, vang vọng của Yennefer. Và tiếng hét đã đánh thức cô dậy, kéo cô ra khỏi vực sâu của thời gian và hỗn mang.
Giờ đây, cố gắng một cách vô vọng để nhớ lại giấc mơ, cô bé nghe thấy những tiếng sáo và đàn khe khẽ, tiếng trống đập thình thịch, những tiếng cười đùa và ca hát. Dandelion và một nhóm những người lang thang tình cờ gặp nhau vẫn đang chơi đùa trong căn phòng phía cuối hành lang.
Ánh trăng rọi xuyên qua ô cửa, chiếu sáng bóng tối và làm cho căn phòng ở Loxia trông như một giấc mơ. Ciri hất chăn qua một bên. Người cô bé toát mồ hôi, tóc bết trên trán. Buổi tối nay cô bé đã trằn trọc rất lâu, cảm thấy khó thở, mặc dù cửa sổ đang mở. Cô biết lý do là gì. Trước khi rời đi cùng Geralt, Yennefer đã cô lập căn phòng bằng một thần chú bảo vệ. Mặc dù mục đích của nó là để ngăn không cho ai vào trong, Ciri thực sự nghi ngờ rằng nó là để cản không cho cô bé ra ngoài. Cô là một tù nhân. Yennefer, mặc dù vui mừng vì đã được gặp Geralt, vẫn không quên hay tha thứ cho cô bé vì đã dám chạy trốn đến Hirundrum, mà nhờ đó mà cuộc gặp gỡ này mới xảy ra được.
Gặp lại Geralt đã khiến cô cảm thấy buồn chán và thất vọng. Witcher tỏ ra ít nói, căng thẳng, lo lắng và rõ ràng là đang giấu điều gì đó. Cuộc trò chuyện diễn ra rất nhanh và rời rạc, đầy những câu hỏi gãy khúc và gián đoạn. Đôi mắt và suy nghĩ của witcher biến mất ở phía xa. Ciri biết là chúng đang ở đâu.
Căn phòng cuối hành lang trở nên im lặng hơn và tiếng hát của Dandelion cùng tiếng gảy đàn nghe như một dòng suối nhỏ róc rách. Cô bé nhận ra giai điệu, mà nhà thi sĩ đã sáng tác trong mấy ngày nay. Bản ballad, mà Dandelion đã khoe mấy lần, có tựa đề là “Trốn tránh” và sẽ đem lại vinh quang cho nhà thơ ở giải thi đấu thường niên của các nhạc sĩ sẽ được tổ chức vào cuối thu ở lâu đài Vartburg. Ciri chăm chú lắng nghe.
Phía trên mái hiên ướt át,
Hoa súng trôi trên mặt hồ vàng,
Nhưng cuối cùng anh vẫn hiểu em,
Nếu em để anh...
Tiếng vó ngựa, các kỵ sĩ phi nước đại trong đêm tối và đường chân trời rực lửa. Một con chim săn mồi cất tiếng rít, sải cánh và bay lên. Ciri lại chìm vào giấc ngủ, nghe thấy ai đó liên tục nhắc đến tên mình. Đầu tiên là Geralt, rồi thì Yennefer, rồi Triss Merigold và cuối cùng là một cô gái mà cô bé không quen biết, mảnh mai, với mái tóc vàng và gương mặt buồn bã, nhìn cô từ trong một góc nhà bao quanh là những bức tượng đồng.
Và rồi cô bé trông thấy con mèo mướp, sau một lúc thì cô lại là con mèo và theo dõi mọi thứ qua cặp mắt của nó. Xung quanh cô là một căn nhà tối tăm, kỳ lạ. Cô trông thấy những giá đầy sách, một vài ngọn nến chiếu sáng chiếc bàn làm việc, phía trước nó là hai người đàn ông đang cúi xuống một tấm giấy da. Một người ho và lau miệng bằng khăn tay. Người kia, một người lùn với cái đầu bự chảng, ngồi trên một cái ghế có bánh xe. Ông ta bị mất cả hai chân.
***
“Thật phi thường...” Fenn thở ra, đưa mắt nhìn một lượt tấm giấy da ẩm mốc. “Khó có thể tin được....anh lấy những tài liệu này ở đâu?”
“Ông sẽ không tin đâu nếu tôi nói với ông.” Codringher ho. “Giờ thì ông đã biết Cirilla, Công chúa của Cintra, thực sự là ai chưa? Một đứa trẻ mang trong mình Dòng Máu Cổ Xưa...nhánh cuối cùng của cái cây hận thù bị nguyền rủa đó! Nhánh cuối cùng và trên nó là một quả táo độc...”
“Dòng Máu Cổ Xưa...quay ngược trở lại tận...Pavetta, Calanthe, Adalia, Elen, Fiona...”
“Và Falka.”
“Các vị thần ơi, không thể thế được! Đầu tiên, Falka không có hậu duệ! Thứ hai, Fiona là con gái hợp pháp của...”
“Đầu tiên, về thời niên thiếu của Falka, chúng ta chẳng biết gì hết. Thứ hai, đừng kể chuyện hài, Fenn. Ông biết rõ là nghe đến từ “hợp pháp” thôi là đã làm tay tôi run bắn vì buồn cười rồi. Tôi tin tài liệu này, bởi vì theo ý kiến của tôi nó xác thực. Fiona, bà cố ngoại của Pavetta, chính là con gái của Falka, con quái vật đội lốt người đó. Mẹ kiếp, tôi chưa bao giờ tin vào mấy trò bói toán, tiên tri hay mấy thứ nhảm nhí tương tự, nhưng khi tôi nhớ lại lời tiên đoán của Ithlinne...”
“Dòng Máu bị ô uế?”
“Ô uế, nguyền rủa, có thể được hiểu theo nhiều cách khác nhau. Và dựa theo truyền thuyết, nếu ông còn nhớ, thì Falka đã bị nguyền, bởi vì Lara Dorren aep Shiadhal đã nguyền rủa mẹ của mụ ta.”
“Đó chỉ là những câu truyện cổ tích, Codringher.”
“Ông nói đúng, đây là truyện cổ tích. Nhưng ông có biết khi nào thì nó không còn là truyện cổ tích nữa không? Khi có kẻ bắt đầu tin vào nó. Và có kẻ đã tin vào truyền thuyết về Dòng Máu Cổ Xưa. Đặc biệt là đoạn mô tả rằng một kẻ báo thù được sinh ra từ dòng máu của Falka sẽ hủy diệt thế giới cũ, và trên đống tàn tích của nó sẽ dựng nên một thế giới mới.”
“Và kẻ báo thù này chính là Cirilla?”
“Không. Không phải Cirilla. Mà là con trai của con bé.”
“Và người đang tìm kiếm Cirilla...”
“Là Emhyr var Emreis, Hoàng đế của Nilfgaard.” Codringher kết thúc bằng một giọng lạnh lùng. “Giờ thì ông đã hiểu chưa? Cirilla, dù muốn hay không, cũng sẽ trở thành mẹ của người thừa kế ngai vàng. Hoàng tử sẽ trở thành Hoàng tử Bóng Tối, người kế thừa và báo thù cho con quỷ dữ Falka đó. Đại họa, và sau đó là công cuộc xây dựng lại thế giới, theo như tôi thấy thì đang được kiểm soát và dẫn dắt một cách điềm tĩnh và tự chủ.”
Người tàn tật im lặng trong một lúc lâu.
“Anh có nghĩ rằng,” cuối cùng ông ta nói, “chúng ta nên báo cho Geralt về chuyện này không?”
“Geralt?” Codringher bặm môi. “Và anh ta là ai? Có thật sự ngẫu nhiên là anh ta đã nói với tôi rằng anh ta không làm vì tiền không? Ôi, tôi không nghĩ rằng anh ta đang làm vì lợi ích của bản thân. Anh ta đang làm vì kẻ khác. Mà không hề hay biết. Anh ta truy đuổi Rience, kẻ đang bị buộc xích, nhưng ngay chính anh ta cũng không cảm nhận thấy sợi xích quanh cổ mình. Tại sao tôi lại thông báo với anh ta? Để giúp những kẻ đang muốn bắt con ngỗng đẻ trứng vàng tống tiền hay gây thiện cảm với Emhyr hay sao? Không, Fenn à. Tôi không ngu đến thế.”
“Witcher đang bị buộc xích ư? Của ai?”
“Nghĩ đi!”
“Chết tiệt!”
“Đúng lắm. Người duy nhất có thể tác động đến anh ta. Mà anh ta tin tưởng. Nhưng tôi không tin cô ta. Và chưa bao giờ tin. Tôi sẽ tham gia vào trò chơi này.”
“Đó là một trò chơi nguy hiểm, Codringher.”
“Chẳng có trò chơi nào an toàn hết. Chỉ có những trò xứng đáng để chơi và những trò không phải vậy. Fenn, người anh em, ông không hiểu cái gì đã rơi vào tay chúng ta hay sao? Một con ngỗng sẽ đẻ trứng cho riêng chúng ta, những quả trứng vàng chói...”
Codringher ho sù sụ. Khi bỏ chiếc khăn tay ra khỏi môi, nó lấm chấm máu.
“Vàng không chữa được cho anh đâu,” Fenn nói, nhìn vào chiếc khăn tay của người bạn đồng hành. “Và nó cũng không trả lại được cho tôi đôi chân...”
“Ai mà biết được?”
Có ai đó gõ cửa. Fenn di chuyển lo lắng trên ghế.
“Anh đang trông đợi ai à, Codringher?”
“Phải. Những người mà tôi sẽ cử đến Thanedd. Để bắt con ngỗng vàng.”
***
“Đừng mở cửa,” Ciri la lên. “Đừng mở cửa! Đằng sau nó là cái chết đấy! Đừng mở cửa!”
***
“Tôi ra đây, tôi ra đây.” Codringher la, đẩy cái chốt cửa, sau đó quay lại con mèo đang kêu ầm ĩ. “Im đi, đồ thú vật ngu ngốc...”
Anh ta dừng lại. Ở cửa không phải là những người anh ta đang trông đợi. Ở cửa là ba người đàn ông anh ta không hề quen biết.
“Có phải anh là Codringher không?”
“Chủ nhân đã đi có việc rồi.” Người luật sư chuyển sang nói bằng một giọng hơi ré. “Tôi là người hầu của ông ấy, tôi tên là Glomb, Mikael Glomb. Tôi có thể làm gì cho các ngài?”
“Không gì cả,” một người nửa-elves cao ráo nói. “Vì chủ nhân của anh không ở đây, chúng ta sẽ để lại một lá thư và một thông điệp. Đây là lá thư.”
“Tôi sẽ đưa lại cho ông ấy cẩn thận.” Codringher hoàn toàn nhập vai người hầu vụng về, cúi chào tôn kính và đưa tay ra đỡ lấy những cuộn giấy được buộc với nhau bằng một sợi chỉ đỏ. “Còn thông điệp?”
Sợi chỉ buộc những cuộn giấy bung ra như một con rắn, lao lên và trói chặt cổ tay anh ta lại với nhau. Gã cao ráo kéo một phát mạnh. Codringher mất thăng bằng, bay về phía trước, anh ta nghiêng sang trái, chống tay lên ngực gã nửa-elves để không va vào hắn. Ở trong tư thế này, anh ta không thể tránh được con dao đang đâm thủng bụng mình. Anh ta hét lên và lùi lại, nhưng sợi dây ma thuật vẫn trói ở cổ tay. Gã nửa-elves tiến lại và đâm anh ta thêm lần nữa. Lần này Codringher đã chặn được con dao.
“Đây là thông điệp và lời chào từ Rience,” gã nửa-elves cao ráo rít lên, đâm con dao lên phía trước và rạch một nhát thật mạnh, mở toang người luật sư như một con cá. “Xuống địa ngục đi, Codringher. Xuống thẳng địa ngục đi.”
Codringher ho. Anh ta có thể cảm thấy lưỡi dao nghiền nát xương sườn và xương ức của mình. Người luật sư ngã xuống đất, co tròn lại. Anh ta muốn hét lên, cảnh báo Fenn, nhưng chỉ có thể ậm ực trong họng và ngay lập tức chết ngộp trong vũng máu của chính mình.
Gã nửa-elves cao ráo bước qua cái xác, theo sau là hai người đàn ông. Chúng là con người.
Fenn không bị bất ngờ.
Vang lên như một tiếng chuông, một trong hai tên tùy tùng ngã ngửa ra sau, bị một quả đạn thép bắn thẳng vào giữa trán. Fenn rời xa khỏi cái bàn, cố gắng trong vô vọng để nạp lại cây nỏ với bàn tay đang run lẩy bẩy.
Gã cao ráo nhảy về phía ông ta, và với một cú đạp cực mạnh, lật đổ cái ghế. Người lùn ngã lăn ra những xấp giấy rơi vãi tung tóe trên sàn nhà. Bò một cách bất lực bằng đôi tay bé nhỏ và đôi chân cụt, trông giống một con nhện đã bị vặt hết tám chi. Gã nửa-elves đá cái nỏ ra khỏi tầm với của Fenn. Hắn nhanh chóng xem qua các tài liệu để trên bàn mà không thèm để tâm đến người tàn tật đang bò trên mặt đất. Hắn bỗng chú ý đến một cái kèn đồng nhỏ và một bức tượng khắc một cô gái tóc vàng. Hắn nhặt nó lên và cầm theo.
Tên côn đồ thứ hai mà vừa mới xem xét người đàn ông bị nỏ bắn tiến lại gần. Gã nửa-elves nhướng lông mày lên như để hỏi. Tên côn đồ lắc đầu.
Gã nửa-elves nhét bức tượng và một vài tài liệu mà hắn đã lấy trên bàn vào túi ngực. Sau đó cầm lên một nắm bút lông và mấy lọ mực, rồi đốt chúng bằng nến. Hắn vứt chúng xuống bàn, giữa những cuộn giấy da làm chúng ngay lập tức bắt lửa.
Fenn rú lên.
Gã nửa-elves cao ráo nhấc một chai rượu dùng để tẩy mực lên khỏi cái bàn đang cháy, đến bên người lùn và đổ khắp người ông ta. Fenn kêu lên một tiếng chói tai. Tên côn đồ thứ hai rút ra một bó giấy từ trên giá sách và rải ra khắp xung quanh người tàn tật. Ngọn lửa trên chiếc bàn liếm lên tận trần nhà. Một cái chai khác, nhỏ hơn, nổ đùng một cái, làm tro bụi bay tứ tung ra giá sách. Các tập giấy và tài liệu bắt đầu đen sì, vặn vẹo và bắt lửa.
Fenn hét lên.
Gã nửa-elves đứng bên cạnh ông ta đang cầm một cuộn giấy cháy rực.
Con mèo mướp của Codringher ngồi trên một bức tường gần đó. Đôi mắt vàng long lanh phản chiếu ngọn lửa đang biến một buổi tối dễ chịu thành một sự bắt chước kinh hoàng ban sáng. Các khu vực xung quanh vang vọng những tiếng la hét. Lửa! Lửa! Nước! Mọi người chạy về phía căn nhà. Con mèo đứng im, nhìn với vẻ sửng sốt và khinh miệt. Lũ ngốc đó đang chạy về phía cái hố lửa mà nó chỉ vừa mới kịp thoát ra.
Quay đi với vẻ thờ ơ, con mèo tiếp tục liếm láp bàn chân mà dính máu của Codringher.
***
Ciri tỉnh dậy, người ướt đẫm mồ hôi, đôi bàn tay nắm chặt lấy tấm ga trải giường đến phát đau. Xung quanh cô bé là sự tĩnh lặng và bóng đêm mềm mại, bị xuyên thủng bởi một lưỡi dao làm từ ánh trăng.
Lửa. Lửa. Máu. Ác mộng...Mình không nhớ gì cả, mình không nhớ...
Cô bé hít vào bầu không khí hanh khô của đêm tối. Có vẻ như không còn khó thở nữa. Cô bé biết tại sao.
Câu thần chú bảo vệ đã không còn tác dụng.
Có chuyện gì đó đã xảy ra, Ciri nghĩ. Cô bé nhảy khỏi giường và nhanh chóng mặc quần áo. Cô giắt theo một con dao găm. Cô không có kiếm, Yennefer đã lấy mất và giao nó cho Dandelion quản lý. Nhà thơ có lẽ đang ngủ, Loxia rất im lặng. Ciri đang tự hỏi không biết có nên đi đánh thức cậu dậy không thì bỗng cảm thấy mạch máu đập thình thịch gần tai.
Ánh trăng sáng chói xuyên qua ô cửa trở thành một con đường. Ở phía cuối đường, tít đằng xa, là những cánh cửa. Những cánh cửa mở ra và Yennefer xuất hiện.
Lại đây.
Đằng sau nữ pháp sư là một cánh cửa khác mở ra. Hết cái này đến cái khác, vô tận. Trong bóng tối cô bé chỉ có thể trông thấy lờ mờ hình dáng những cây cột. Hoặc có lẽ chúng là những bức tượng....Mình đang mơ, Ciri nghĩ, mình không tin vào chuyện này. Mình đang mơ. Đây không phải con đường, mà là ánh sáng, một dải ánh sáng. Không được bước qua...
Lại đây.
Cô bé vâng lời.
***
Nếu không phải vì sự lưỡng lự ngốc ngếch của witcher, nếu không phải vì những quy tắc vô lý của anh, thì nhiều sự kiện diễn ra sau đó sẽ đi theo những hướng hoàn toàn khác. Nhiều sự kiện sẽ thậm chí còn chẳng xảy ra. Và rồi lịch sử của thế giới sẽ khác đi.
Nhưng lịch sử của thế giới diễn ra đúng theo cách mà nó đã diễn ra, và lý do duy nhất cho việc đó là witcher đã do dự. Khi anh thức dậy vào lúc bình minh và cảm thấy có nhu cầu, anh đã làm những gì mà bất kỳ ai cũng sẽ làm. Anh bước ra ngoài ban công và tè vào một chậu cây. Do dự. Anh mặc quần áo trong im lặng để không đánh thức Yennefer, vẫn đang ngủ say, nằm bất động và thở đều đều. Anh rời khỏi tòa nhà và bước về phía khu vườn.
Buổi tiệc vẫn đang tiếp diễn, nhưng dựa vào những âm thanh phát ra, nó chỉ còn ở mức độ nhàm chán nhất. Những ô cửa sổ của phòng khiêu vũ vẫn phát ra ánh sáng chiếu rọi hành lang và mấy bụi mẫu đơn. Witcher tiến sâu vào hơn một chút những bụi cây dày đặc và đứng đó ngắm nhìn bầu trời, từ phía đường chân trời là những tia sáng đầu tiên của bình minh.
Khi anh chậm rãi quay lại, suy ngẫm về những vấn đề quan trọng, tấm mề đay của anh bắt đầu rung lên dữ dội. Anh nắm chặt nó trong tay và cảm nhận cơn rung tỏa ra khắp cơ thể. Không còn nghi ngờ gì. Ai đó đã làm phép ở trong khuôn viên của Aretuza. Geralt dỏng tai lên và nghe thấy những tiếng kêu ậm ực và những âm thanh loảng xoảng đến từ phía phòng tranh bên trái cung điện.
Bất kỳ người nào khác vào lúc đó cũng sẽ quay đầu lại ngay tức khắc và trở về phòng của mình, giả vờ như không nghe thấy gì hết. Và rồi, lịch sử của thế giới cũng sẽ diễn ra theo một cách khác. Nhưng witcher đã lưỡng lự và có những nguyên tắc và đã quen với việc tuân theo những luật lệ ngớ ngẩn, không thực tế đó.
Khi anh chạy tới phòng tranh và vào dãy hành lang, cuộc vật lộn vẫn tiếp diễn. Một vài người lính mặc áo khoác xám đang kiềm chế một pháp sư nằm yên trên sàn. Đang chỉ đạo những người lính là Dijkstra, trưởng cơ quan tình báo của Vua Vizimir của Redania. Trước khi Geralt kịp làm gì đó, anh cũng đã bị bắt. Hai người lính khác mặc đồ xám ấn anh vào tường trong khi người thứ ba chĩa một cây giáo sắt vào ngực anh.
Tất cả những người lính đều mang mề đay với hình đại bàng của Redania trên ngực.
“Cái này gọi là “không đúng nơi đúng chỗ” đây mà”, Dijkstra giải thích khe khẽ trong khi tiến lại gần. “Và anh, witcher, có vẻ như có tài năng bẩm sinh trong chuyện này. Đứng im đó và cố đừng chú ý nhé.”
Cuối cùng anh cũng nhìn rõ người pháp sư đang bị kẹp chặt. Đó là Artaud Terranova, một thành viên của Giáo Phái.
Ánh sáng đã giúp anh nhìn rõ cảnh vật đến từ một quả cầu treo lơ lửng phía trên đầu Keira Metz, một nữ pháp sư mà Geralt đã nói chuyện cùng tối qua trong bữa tiệc. Anh gần như không nhận ra cô ta. Keira đã thay bộ váy bằng vải tuyn sáng màu bằng một bộ đồ nam tính và giắt theo một con dao bên hông.
“Cùm hắn ta lại,” Cô ta ra lệnh. Trong bàn tay là một chiếc cùm làm từ một thứ kim loại xanh xao đang kêu loảng xoảng.
“Đừng có mà dám đặt thứ đó lên người ta,” Terranova kêu lên. “Đừng có mà dám, Metz. Ta là một thành viên của Giáo Phái!”
“Ông đã từng là thôi. Giờ thì ông chỉ là một kẻ phản bội không hơn. Và ông sẽ bị đối xử đúng như một kẻ phản bội.”
“Và cô là đồ chó cái, cô...”
Keira bước lên một bước, hơi xoay hông và với tất cả sức lực đấm thẳng vào mặt ông ta. Đầu của người pháp sư bay ra sau mạnh đến nỗi Geralt có cảm tưởng nó sắp lìa ra khỏi cổ đến nơi rồi. Terranova treo bất động trên hai cánh tay đang giữ ông ta, máu nhỏ ra từ mũi và môi.
Nữ pháp sư không đánh nữa, nhưng bàn tay cô ta giơ lên. Witcher thấy ánh sáng lóe lên từ nắm đắm sắt đeo trên tay cô ta. Anh không ngạc nhiên. Keira rất nhỏ con, một cú đánh như vậy không thể nào chỉ là do nắm tay của cô ta được.
Geralt không di chuyển. Hai người lính giữ anh không chặt lắm, và mũi của ngọn giáo sắt chọc vào ngực anh. Geralt không chắc rằng nếu di chuyển liệu anh có thoát ra được không. Đó là kể cả khi anh biết mình phải làm gì sau khi đã thoát được.
Những người lính quấn xích vào xung quanh cổ tay người pháp sư, mà đang bị bẻ quặt ra sau lưng. Terranova hét lên, vặn vẹo, cúi gập người lại và cố nôn mửa. Geralt biết ngay rằng những chiếc cùm đó làm bằng gì. Chúng là một loại hợp kim của sắt và dimeritium, một khoáng vật khan hiếm, mà có khả năng khắc chế ma thuật. Sự khắc chế này đem đến vài tác dụng phụ không mấy dễ chịu lắm cho các pháp sư.
Keira Metz ngẩng đầu lên, gạt tóc ra khỏi trán. Và trông thấy anh.
“Anh ta đang làm gì ở đây, mẹ kiếp? Làm sao anh ta vào được đây?”
“Anh ta đã nhúng mũi,” Dijkstra bình thản đáp lời, “vào chỗ mà anh ta có biệt tài nhúng vào. Cô muốn tôi làm gì anh ta?”
Keira gầm gừ và giậm chân vài lần bằng gót đôi ủng đang đi.
“Để mắt đến anh ta. Giờ tôi đang không có thời gian.”
Cô ta bỏ đi nhanh chóng, theo sau là những người lính Redania kéo lê Terranova. Quả cầu sáng chói lơ lửng phía sau nữ pháp sư, nhưng bình minh đã bắt đầu ló rạng rồi. Theo hiệu lệnh của Dijkstra, hai người lính thả Geralt ra. Người gián điệp lại gần và nhìn vào mắt witcher.
“Đừng nghĩ gì hết.”
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Cái gì...”
“Và giữ im lặng tuyệt đối.”
Keira Metz quay lại sau một lúc, không phải một mình. Cô ta đi cùng một người pháp sư tóc bạc mà ngày hôm trước đã được giới thiệu với Geralt là Dethmold đến từ Ban Ard. Khi nhìn thấy witcher, người pháp sư nguyền rủa và dộng nắm đấm vào nhau.
“Chết tiệt! Đây là người mà Yennefer thích đây phải không?”
“Đây,” Keira xác nhận, “là Geralt xứ Rivia. Vấn đề là tôi không biết anh ta có quan hệ thế nào với Yennefer...”
“Tôi cũng không biết.” Dethmold nhún vai. “Dù sao thì, anh ta đã dính vào chuyện này rồi. Anh ta đã nhìn thấy quá nhiều. Đưa anh ta đến chỗ Philippa đi, cô ấy sẽ quyết định.”
“Không cần,” Dijkstra nói với giọng ngái ngủ, “Tôi có thể làm chứng cho anh ta. Tôi sẽ đưa anh ta đến đúng nơi cần đến.”
“Được thôi.” Dethmold nói. “Bởi vì chúng ta không có thời gian. Đi nào, Keira, trên kia đang phức tạp lắm...”
“Hãy coi chừng những ai đang tức giận đấy.” Người gián điệp Redania lầm bầm, nhìn theo cặp đôi đang rời đi. “Thiếu kỹ năng, không gì hơn. Một cuộc đảo chính như mọi cuộc đảo chính đều giống súp lạnh. Phải ăn lạnh. Đi nào, Geralt. Và nhớ đấy, bình tĩnh, đàng hoàng, không gây rối. Đừng làm tôi phải hối hận là đã không xích anh lại.”
“Đang xảy ra chuyện gì thế, Dijkstra?”
“Anh vẫn chưa đoán ra được sao?” Người gián điệp đi bên cạnh anh, ba người lính đi phía sau. “Nói thật đi, witcher, làm sao mà anh lại ở đây?”
“Tôi đã sợ là mấy chậu cây bị thiếu nước.”
“Geralt.” Dijkstra nhìn anh bằng ánh mắt độc địa. “Anh đang ngập đến cổ trong bãi phân rồi. Và anh đang giữ mồm ở phía trên bề mặt, nhưng chân không với được tới đáy. Ai đó đang chìa tay ra giúp anh, liều rằng họ cũng có thể bị rơi xuống và cùng chết đuối. Vậy nên hãy thôi mấy trò đùa ngu ngốc đó đi. Yennefer bảo anh đến đây, có phải không?”
“Không, Yennefer vẫn đang ngủ trên giường. Điều này có làm ông an tâm không?”
Người điệp viên to lớn quay ngoắt lại, túm lấy vai witcher và dí anh vào tường.
“Không, nó không làm tôi an tâm, đồ ngu,” ông ta la lên. “Anh không hiểu sao, hả thằng hề, rằng các pháp sư chính trực và trung thành với các vị vua đã không hề ngủ tối nay? Thậm chí còn chưa bước vào giường? Những kẻ đang ngủ trên giường là lũ phản bội bị Nilfgaard mua chuộc. Lũ phản bội mà đã chuẩn bị sẵn một cuộc đảo chính, sau đó. Chúng không biết rằng kế hoạch của mình đã bị lộ và chúng ta đã được cảnh báo về ý định của chúng. Và ngay giờ đây chúng đang bị kéo ra khỏi những chiếc giường êm ấm, ăn đấm vào mũi và tay bị cùm bởi xích dimeritium. Lũ phản bội đã xong đời rồi, hiểu chưa? Nếu anh không muốn gia nhập với chúng, thì hãy thôi giả vờ đi đồ ngu! Có phải Vilgefortz đã tuyển mộ anh tối qua không? Hay là anh đã được tuyển trước đó bởi Yennefer? Nói đi? Nhanh lên, bởi vì đống phân đã bắt đầu ngập đến mồm anh rồi đấy!”
“Súp lạnh, Dijkstra.” Geralt gợi cho ông ta nhớ. “Hãy dẫn tôi đến Philippa. Bình tĩnh, đàng hoàng và không gây rối.”
Người gián điệp buông anh ra và lùi lại.
“Đi thôi.” Ông ta lạnh lùng nói. “Lên cầu thang này. Nhưng cuộc trò chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu. Tôi hứa với anh đó.”