Điều khó hiểu về kỳ lân đó là dù rất nhút nhát và sợ người, nhưng nếu chúng bắt gặp một thiếu nữ vẫn còn trinh trắng, chúng sẽ tiến lại gần, quỳ gối và ngả đầu vào lòng cô. Người ta nói rằng từ thời xa xưa đã có các trinh nữ lợi dụng điều này. Họ sống nhiều năm liền mà không kết hôn, để có thể làm mồi nhử cho các thợ săn kỳ lân. Tuy nhiên, người ta sớm phát hiện ra rằng chúng chỉ lại gần các thiếu nữ trẻ, mà không để tâm chút nào đến những người lớn tuổi. Là những con vật thông minh, kỳ lân hiểu rằng một người phụ nữ vẫn còn trinh quá lâu là một điều khả nghi và trái với tự nhiên.
- Physiologus.
____________
Cô bé thức dậy vì cái nóng. Cái nóng thiêu đốt da thịt như que sắt nung của đao phủ.
Cô không thể di chuyển đầu, có thứ gì đó mắc kẹt. Cô giãy dụa và rên lên đau đớn, cảm thấy nước mắt chảy ra và thái dương chảy máu. Cô mở mắt. Hòn đá mà cô đang tựa đầu lên hóa nâu vì máu khô tụ lại. Cô đưa tay lên thái dương, ngón tay cô cảm nhận lớp da thô ráp, nứt nẻ. Lớp vảy trên đầu dính vào đá, giờ chảy nhễu máu khi cô nhấc đầu lên khỏi nó. Ciri ho và nhổ ra cát và nước bọt dính dáp. Cô bé chống tay đứng dậy, nhìn quanh, rồi lại nằm xuống.
Khắp xung quanh là một vùng địa hình mấp mô đỏ-xám, đan xen các khe suối và vực, với hàng chồng đá xếp đây đó cùng những tảng đá hình thù kỳ dị. Phía trên cao, mặt trời đỏ rực, nóng bỏng làm nhòe đi khung cảnh bằng ánh sáng chói lóa của nó.
“Mình đang ở đâu thế này?”
Cô bé cẩn thận chạm lên chỗ sưng trên thái dương. Nó đau. Rất đau. Chắc mình đã va phải một tảng đá to lắm, cô nghĩ. Mình chắc phải ngã từ rất cao. Đột nhiên cô nhận ra quần áo của mình rách bươm, và cảm thấy những cơn đau mới đến từ vùng bụng, lưng, cánh tay và bắp đùi. Trong cú rơi, cát và sỏi đã bám vào khắp người cô: tóc, tai, miệng và cả mắt nữa, mà đang bắt đầu chảy nước và sưng tấy lên. Những ngón tay và khuỷu tay cô bầm đỏ, trầy như đến tận xương. Chậm rãi và từ tốn, cô duỗi thẳng chân ra và lại kêu lên, bởi vì đầu gối trái của cô bỗng nhói đau. Cô cẩn thận mát xa nó qua lớp vải, nhưng không phát hiện thấy vết sưng nào. Khi thở, cô cảm thấy tức ở bên hông, và khi cố cúi xuống cô gần như hét lên, một cơn co giật mạnh tỏa ra từ phía sau lưng. Chỉ là vài vết bầm thôi, cô nghĩ. Mình chưa bị gãy cái gì cả. Nếu gãy thật thì đã đau hơn rất nhiều rồi. Mình chỉ hơi bầm dập thôi. Mình có thể đứng dậy được.
Thật từ tốn, cô bé làm được một tư thế quỳ, vụng về ôm lấy cái đầu gối bị thương. Sau đó bò bằng cả tứ chi, rên rỉ và kêu la. Cuối cùng, sau dường như cả một thế kỷ đã trôi qua, cô cũng đứng dậy được. Chỉ để ngay lập tức lại ngã lăn ra nền cát vì chóng mặt. Cảm thấy một cơn buồn nôn kéo đến, cô nằm nghiên sang bên. Những hòn đá nóng rẫy như than hồng.
“Mình không đứng dậy được...” cô mếu máo. “Mình không thể....mình sẽ chết thiêu dưới ánh mặt trời này....”
Đầu cô như muốn vỡ tung ra. Mọi cử động đều khiến cơn đau tệ hơn, nên Ciri không di chuyển nữa. Cô bé lấy tay che đầu, nhưng cái nóng dần trở nên không thể chịu nổi. Cô nhận ra rằng mình phải thoát khỏi nó. Vượt qua những cơn đau trên khắp cơ thể, nheo mắt lại thái dương sưng phù, cô bò đến một tảng đá bị gió đẽo gọt thành dạng một cây nấm. Tán của nó cho một chút bóng râm, và cô cuộn người nằm dưới đấy, ho sù sụ và sụt sịt.
Cô nằm đó một lúc lâu, cho tới khi mặt trời du hành qua bầu trời và lại bắt kịp cô, trút mưa lửa xuống từ trên cao. Cô chuyển sang phía bên kia của tảng đá, chỉ để nhận ra rằng nó chẳng có tác dụng gì cả. Mặt trời đang ở chính ngọ, tảng đá nấm không cho ra được chút bóng râm nào hết. Cô ấn hai tay vào thái dương, lúc này đang đập điên loạn vì đau như sắp vỡ ra đến nơi.
Ciri tỉnh dậy bởi một cơn rùng mình. Quả cầu lửa đã mất đi ánh sáng chói lòa. Giờ nó đang treo gần những phiến đá lởm chởm nơi chân trời. Nhiệt độ đã giảm đi đáng kể.
Cô bé khó nhọc ngồi dậy và nhìn xung quanh. Đầu cô đã dịu bớt và không còn đau như trước nữa. Cô mát xa đầu và nhận ra nhiệt độ đã sấy khô vết thương trên thái dương, đóng cho nó một lớp vảy giòn. Tuy nhiên, khắp người cô vẫn còn đau, đến mức cảm tưởng như chẳng có chỗ nào là còn lành lặn cả. Cô hắng giọng, cát lạo xạo trong miệng. Cô cố nhổ cát ra, một cách vô ích. Cô tựa lưng vào tảng đá nấm, vẫn còn nóng do ánh mặt trời. Cuối cùng nó cũng hết thiêu đốt, cô nghĩ. Giờ khi mặt trời đã lặn, sẽ không còn quá khổ sở nữa, và sớm thôi....
Sớm thôi, đêm sẽ xuống.
Cô rùng mình. Mình đang ở chỗ quái nào thế này? Sao mà mình đến được đây? Và đi đâu bây giờ? Có nên ở yên tại đây và hy vọng họ sẽ tìm ra mình không? Họ sẽ đi tìm mình thôi. Geralt. Yennefer. Họ sẽ không bỏ rơi mình đâu....
Hết lần này tới lần khác, cô bé cố nhổ cát trong miệng ra nhưng không thể. Và rồi cô hiểu ra.
Khát.
Cô nhớ lại. Ngay cả trong lúc chạy, cơn khát đã đang giày vò cô rồi. Cô nhớ lại rằng trên yên con ngựa mà cô dùng để trốn khỏi Tháp Hải Âu có treo một cái bình gỗ ở đấy. Vào lúc đó, cô không có thời gian để uống. Và giờ thì cái bình gỗ đã không còn. Giờ chẳng còn lại gì hết. Chẳng còn lại gì ngoại trừ những tảng đá nóng rẫy, cơn đau trên thái dương và khắp người, và cổ họng cô khô rát. Không có cách nào để đỡ khát.
Mình không thể ở đây. Mình phải đi tìm nước. Nếu không có nước mình sẽ chết.
Cô bé cố đứng dậy, chống tay lên tảng đá hình nấm. Thật chậm rãi. Cô bước một bước. Và với một tiếng la, lại ngã xuống, cả người run lên bần bật. Một cơn chóng mặt tạt vào người mạnh đến nỗi buộc cô lại phải nằm xuống.
Mình bất lực. Và cô độc. Một lần nữa. Mọi người đều phản bội mình, bỏ rơi mình, để mặc mình cô độc. Đúng như trước đó....
Ciri thấy cổ họng mình như bị bóp nghẹt bởi một bàn tay vô hình, hàm cô bé nhức nhối và đôi môi nứt nẻ bắt đầu run rẩy. Cô nhớ lại những lời của Yennefer: “Không có cảnh tượng nào thảm hại hơn là một pháp sư đang khóc.” Nhưng làm gì có ai ở đây để mà nhìn....Chẳng có một ai....
Cuộn tròn dưới tán của tảng đá hình nấm, Ciri nức nở, và bắt đầu khóc. Mà không có nước mắt.
Khi cố mở đôi mắt sưng vù lên, cô nhận ra rằng nhiệt độ đã tiếp tục giảm, và bầu trời không còn sắc cam nữa mà là một màu xanh cô ban chấm vài dải mây trắng mỏng. Quả cầu lửa treo thấp hơn trước, nhưng vẫn tiếp tục xả từng đợt nóng xuống sa mạc. Hay có lẽ là những tảng đá đang phát nhiệt?
Cô bé ngồi xuống, nhận thấy rằng cơn đau trên đầu và khắp cơ thể đã không còn quá khó chịu nữa. Vào lúc đó, không gì có thể sánh được với cái đói đang cồn cào trong bao tử cô và cảm giác ngứa khủng khiếp mà bắt cô ho đến rách cổ họng.
Mình không thể bỏ cuộc, cô nghĩ. Mình không được bỏ cuộc. Giống như hồi ở Kaer Morhen, mình phải đứng dậy, mình phải đánh bại cơn đau và sự yếu đuối này. Mình phải đứng dậy ngay và bước đi. Giờ thì ít ra mình đã biết phải đi đâu. Mình phải tìm nước và thứ gì đó để ăn. Nếu không mình sẽ chết. Đây là một sa mạc. Mình đã bay đến một sa mạc. Cái thứ mà mình đã bước vào trong Tháp Hải Âu là một cổng dịch chuyển ma thuật....
Cánh cổng trên Tor Lara rất khác thường. Khi cô bé chạy lên tầng trên cùng, chẳng có gì cả, thậm chí là một cửa sổ, chỉ là 4 bức tường bám rêu. Và trên một bức tường có vẽ một hình ô van chứa đầy thứ ánh sáng màu trắng đục. Cô đã lưỡng lự, nhưng cánh cổng mê hoặc cô, mời gọi cô, thậm chí van xin cô. Và chẳng còn đường nào để ra cả, chỉ có hình ô van sáng rực. Cô nhắm mắt lại và bước qua đó.
Và rồi, một ánh sáng chói lòa và một cơn bão sét, một vụ nổ đập gãy xương sườn cô, làm cô nghẹt thở. Cô nhớ chuyến bay trong im lặng, cánh lạnh và sự trống rỗng, và rồi lại một ánh sáng nữa và tiếng gió rít. Phía trên cô là một màu xám xịt....
Cô rơi xuống, như một con hải âu thả một con cá bởi vì nó quá nặng. Khi va phải đá, cô bất tỉnh. Cô không chắc là trong bao lâu.
Mình đã đọc về các cổng dịch chuyển trong đền thờ, cô nhớ lại, rũ cát khỏi đầu. Sách nói rằng các cổng dịch chuyển bị hỏng thường rất hỗn loạn, chẳng dẫn đến đâu hoặc ném người ta vào những nơi vô định. Chắc chắn cánh cổng trên Tháp Hải Âu đã bị hỏng. Mình đã bị ném đến tận cùng thế giới. Không ai biết mình đang ở đâu. Sẽ không có ai đi tìm mình hết. Nếu ở lại đây, mình sẽ chết.
Cô bé đứng dậy. Vận hết toàn bộ sức lực trong người và dựa vào tảng đá, cô bước một bước. Rồi bước thứ hai. Rồi bước thứ ba.
Những bước chân đầu tiên đó làm cô nhận ra rằng đai giày phải của mình đã gãy, và khóa giày tuột xuống làm cô không đi được. Cô ngồi xuống, lần này là chủ đích chứ không phải ngã, và kiểm tra quần áo cùng dụng cụ mang theo.
Thứ đầu tiên cô tìm thấy là thanh kiếm. Cô đã quên mất nó vì bao kiếm đã tuột khỏi hông. Trên thắt lưng, cạnh thanh kiếm, như mọi khi, là một cái túi nhỏ. Một món quà từ Yennefer, chứa đầy “những thứ mà một quý cô không thể thiếu”. Ciri tháo nó ra. Không may là các vật dụng cơ bản của một quý cô không giúp ích gì được cho cô bé trong lúc này. Cái túi chứa một cái lược, giũa móng tay, và một lọ mỡ bôi tay quấn trong một tấm vải lanh. Ciri ngay lập tức đổ lọ mỡ lên mặt và đôi môi nứt nẻ. Không nghĩ ngợi, cô liếm sạch cái lọ, tận hưởng hương vị tuyệt vời của mỡ và độ ẩm. Chamomile, amber và camphor dùng để tạo mùi cho món mỡ có vị kinh tởm, những đóng vai trò làm chất xúc tác.
Cô buộc lại giày bằng một sợi vải xé ra từ tay áo, đứng dậy và đi thử vài bước. Cô xé thêm và băng bó thái dương cùng với trán bị mặt trời thiêu đốt.
Cô chỉnh lại thắt lưng và di chuyển thanh kiếm quanh hông. Theo bản năng, rút nó ra khỏi vỏ và lướt ngón tay dọc lưỡi kiếm. Vẫn rất sắc, cô cảm thấy vậy.
Mình có một vũ khí, cô bé nghĩ. Mình là một witcher. Không, mình sẽ không chết ở đây. Còn về cơn đói, mình đã có lần chịu được hai ngày không ăn hồi ở Đền thờ Melitele. Và nước....mình phải tìm nước. Mình sẽ đi cho đến khi tìm được. Cái sa mạc chết tiệt này sẽ phải kết thúc ở nơi nào đó, nếu nó to thì mình đã để ý thấy trên những tấm bản đồ của Jarre rồi. Jarre....không biết giờ này cậu ấy đang làm gì nhỉ...
Mình quyết rồi. Mình sẽ đi về hướng tây, mình sẽ xem mặt trời lặn ở đâu. Đó là nơi duy nhất an toàn. Sau cùng thì mình chưa bao giờ sai, mình luôn biết phải đi đâu. Nếu cần, mình sẽ đi cả đêm. Mình là một witcher. Ngay khi khỏe lại, mình sẽ chạy Con Đường. Rồi mình sẽ sớm đến rìa sa mạc. Mình chịu được. Mình phải chịu....Ha, mình chắc Geralt đã từng ở rất nhiều sa mạc như thế này rồi, ai mà biết được, có khi ông ấy còn đi qua những nơi tồi tệ hơn nhiều...
Đi thôi.
Cảnh quan không có gì thay đổi trong suốt giờ đầu tiên. Xung quanh chỉ toàn là những phiến đá xám-đỏ, sắc nhọn, chỉ trực khiến cô bé vấp ngã. Một vài bụi cây, khô héo và gai tua tủa đâm ra từ những vết nứt trên mặt đất. Khi trông thấy những bụi cây lần đầu, Ciri đã nghĩ rằng có thể có vài chiếc lá hay cành cây mà cô bé có thể nhai được. Nhưng những bụi cây chẳng có gì ngoại trừ gai làm xước hết tay cô. Thậm chí còn chẳng dùng làm gậy đi đường được. Sau khi gặp đến bụi cây thứ hai hay thứ ba trông hệt nhau, cô không buồn dừng lại nữa.
Đêm xuống rất nhanh. Mặt trời khuất sau hàm răng lởm chởm phía đường chân trời, ánh hoàng hôn tràn đầy sắc đỏ và tím. Mặt trời lặn kèm theo cái lạnh. Ban đầu, cô bé vui mừng đón nhận nó. Làn không khí mát mẻ làm dịu bớt lớp da cháy nắng của cô. Tuy nhiên, trời sớm trở nên lạnh hơn nhiều, và răng Ciri bắt đầu đánh cầm cập. Cô bước nhanh chân lên, hy vọng rằng làm vậy sẽ ấm hơn, nhưng nỗ lực đó lại đánh thức cơn đau trên đầu gối. Cô bắt đầu lết chân. Mặt tiêu cực của việc mặt trời khuất hoàn toàn đó là bóng tối dày đặc bao phủ. Trăng vẫn còn non và các ngôi sao lấm chấm cũng không giúp được gì nhiều cho cô bé. Không lâu sau, Ciri không còn có thể nhìn thấy con đường phía trước nữa. Cô vấp ngã mấy lần, làm trầy hết cổ tay. Đã hai lần chân cô mắc vào một khe nứt trên mặt đất và chỉ thoát khỏi việc bị gãy cổ chân nhờ vào thành quả tập luyện của một witcher. Không thể đi trong bóng đêm này được.
Cô ngồi lên một tảng đá bazan nhẵn nhụi, cảm thấy sự tuyệt vọng dần xâm chiếm toàn bộ cơ thể. Cô không biết liệu hướng mà mình đang đi có phải là hướng mà mặt trời đã lặn không. Cô đã để mất dấu hoàn toàn chút ánh sáng còn sót lại đã chỉ đường cho mình từ lúc hoàng hôn. Xung quanh giờ chỉ toàn một màu đen dày đặc. Và cái lạnh thấu xương. Cái lạnh tê liệt , bắt cô phải co người lại và lấy tay ôm đầu. Ciri bắt đầu thấy nhớ mặt trời, mặc dù cô bé biết rằng sự quay trở lại của nó đồng nghĩa với cái nóng mà cô không thể chịu nổi. Cô sẽ không thể đi tiếp được. Lại lần nữa, cô cảm thấy ham muốn được khóc, và cái ôm của vô vọng. Nhưng lần này, sự tuyệt vọng đã biến thành cơn thịnh nộ.
“Ta sẽ không khóc!” Cô hét lên vào bóng đêm. “Ta là một witcher, ta là một...”
Pháp sư.
Ciri giơ tay lên, ấn vào thái dương. Thần lực có ở mọi nơi. Trong nước, trong không khí, trong đất,..
Cô nhanh chóng đứng dậy, đưa hai tay ra trước, bước vài bước rụt rè, dò tìm Thần lực. Cô rất may mắn. Gần như ngay lập tức, cô nghe thấy âm thanh vo vo quen thuộc bên tai, cảm nhận năng lượng từ một mạch nước ngầm chảy trong lòng đất. Cô cẩn thận rút Thần lực vì biết mình đang rất yếu, và nếu bất chợt mất oxy lên não, cô có thể bất tỉnh và khiến toàn bộ chuyện này thành công cốc. Năng lượng dần tràn đầy cơ thể, cho cô cảm giác hưng phấn như mọi khi. Phổi cô bắt đầu hoạt động mạnh hơn và nhanh hơn. Ciri kiềm chế nhịp thở lại. Quá nhiều oxy cũng có thể gây bất tỉnh.
Cô bé đã thành công.
Đầu tiên là sự mệt mỏi, cô nghĩ. Rồi sau đó là cơn đau trên cánh tay và đùi mình. Rồi đến cái lạnh. Mình phải nâng thân nhiệt lên...
Dần dần, cô nhớ lại những câu thần chú. Một vài câu cô thực hiện thật nhanh – đột nhiên cô bị chuột rút và co giật, cơn đau làm đầu gối cô khuỵu xuống. Ciri nằm lên tảng đá bazan, kiểm soát nhịp thở và kiềm chế cơn co giật.
Cô lặp lại công thức, ép bản thân mình phải điềm tĩnh và tập trung trí lực. Và lần này kết quả đến tức thì. Đầu gối và chân cô ấm dần lên. Cô đứng dậy, không còn cảm thấy mệt mỏi nữa, và cơ bắp cũng được thư giãn.
“Ta là một pháp sư!” Cô gầm lên chiến thắng, hai tay giơ cao. “Lại đây, hỡi ánh sáng bất tử! Ta triệu hồi ngươi! Aen’drean va, eveigh Aine!”
Một quả cầu nhỏ hiện ra và lơ lửng phía trên bàn tay cô. Kích cỡ chỉ như một con bướm và ánh sáng leo lắt hắt lên những phiến đá. Cô chậm rãi di chuyển bàn tay, ổn định quả cầu, làm cho nó bay ra phía trước mặt cô. Không phải một ý kiến hay. Ánh sáng làm cô lóa mắt. Cô cố đưa quả cầu ra sau lưng, nhưng kết quả cho ra cũng tệ không kém, bóng của cô đè lên con đường trước mặt, che hết cả tầm nhìn. Ciri từ tốn chuyển quả cầu sang bên, cho nó bay lơ lửng phía trên vai phải. Mặc dù không thể sánh được với một phép Aine thực sự, cô bé vẫn rất tự hào về thành quả của mình.
“Ha!” cô hú lên, “thật tiếc là Yennefer lại không được nhìn thấy điều này!”
Cô tiếp tục bước đi, vui vẻ và nhiệt huyết, từng bước chân nhanh nhẹn và tự tin, chọn lựa lối đi trong ánh sáng lập lòe của trái cầu. Vừa đi cô vừa cố nhớ lại những câu thần chú khác, nhưng không cái nào ứng dụng được vào lúc này, hơn nữa, một số câu yêu cầu rất nhiều sức lực và cô bé không muốn dùng chúng trừ khi bắt buộc. Đen đủi là cô không biết câu nào có thể tạo ra được đồ ăn hay nước uống. Cô biết chúng có tồn tại, nhưng không biết chúng là gì.
Trong ánh sáng của quả cầu ma thuật, sa mạc tưởng như chết chóc bỗng trở nên sống động. Một bầy bọ hung và nhện trốn thoát khỏi bước chân của cô. Một con bọ cạp vàng pha đỏ, kéo theo cái đuôi gấp khúc chạy ngang con đường, nhanh chóng lủi mất vào giữa những tảng đá. Một con kỳ nhông với cái đuôi xanh lục dài biến vào bóng đêm, làm cát lạo xạo dưới chân. Theo ngay sau nó là một sinh vật gặm nhấm to lớn nhảy từng bước duyên dáng trên đôi chân cao lêu nghêu. Cô bé có thể trông thấy vài cặp mắt sáng lên trong bóng đêm và đã một lần nghe được một tiếng rít phát ra từ vách đá mà làm máu trong người cô phải đông cứng lại. Đầu tiên cô còn định bắt lấy con gì đó để ăn, nhưng sau khi nghe thấy tiếng rít, ham muốn lang thang giữa những vách đá biến mất hoàn toàn. Ciri bắt đầu để ý nơi đặt chân cẩn thận hơn, và những trang sách ở Kaer Morhen vụt qua trước mắt cô bé. Bọ cạp khổng lồ. Scarletia. Vicht. Lamia. Những sinh vật sống trong sa mạc. Cô bước đi, thận trọng nhìn xung quanh, tai vểnh lên cảnh giác trong khi bàn tay đẫm mồ hôi nắm lấy chuôi kiếm.
Một vài giờ sau, quả cầu ánh sáng bắt đầu yếu đi. Vùng chiếu sáng của nó thu hẹp lại, tối dần và mờ nhạt. Ciri khó nhọc tập trung và nhắc lại câu thần chú. Quả cầu lại sáng rực trong một lúc, rồi lại bắt đầu mờ dần và thu nhỏ. Nỗ lực làm cô kiệt sức, những đốm sáng đen đỏ nhảy múa trước mắt. Cô nặng nhọc ngồi xuống, cát sỏi lạo xạo dưới chân.
Quả cầu ánh sáng tắt hẳn. Ciri không còn muốn thử câu thần chú nào nữa, sự mệt mỏi, trống rỗng và thiếu hụt năng lượng trong người đảm bảo không thể thực hiện được việc đó.
Trước mặt cô, ở phía đường chân trời, một vầng sáng mờ nhạt đột nhiên xuất hiện. Mình đã đi sai hướng rồi, cô khiếp đảm. Mình đang đi thành một vòng tròn....Đầu tiên mình hướng về phía tây, giờ thì mặt trời đang mọc ngay trước mặt, thế nghĩa là....
Người cô bé tràn ngập cảm giác mệt mỏi và mơ màng, mà không thể xua đi được dù bằng nỗi sợ hay cái lạnh đang làm cô run rẩy. Mình sẽ không ngủ, cô quyết định. Mình không được... mình không được.....
Cô bất chợt tỉnh dậy bởi cái lạnh thấu xương, ánh sáng đang tỏ dần, cơn đau bụng làm cô quằn quại và cái cổ ngứa khủng khiếp. Cô cố đứng dậy nhưng không thể. Chân tay đau nhức và tê cứng từ chối tuân theo mệnh lệnh. Nắm tay lại, cô cảm thấy ướt trên đầu ngón tay.
“Nước....” cô rên rỉ. “Nước!”
Toàn thân run rẩy, cô bò dậy và áp môi vào tảng đá bazan, hút lấy hút để từng giọt nước đang chảy xuống bề mặt nhẵn nhụi, tập trung vào những khe nứt. Một khe chứa phải đến 2 phân nước. Cô uống hết cả nước lẫn đất cát, không dám nhổ ra. Cô nhìn xung quanh.
Cẩn thận để không làm rơi giọt nào, cô liếm những chiếc lá của một bụi cây gai góc mà bằng cách nào đó đã mọc được giữa những phiến đá. Thanh kiếm của cô nằm dưới đất. Cô không nhớ là đã rút nó ra khỏi vỏ. Lưỡi kiếm lấm tấm những giọt sương. Cẩn thận và kỹ càng, cô liếm láp chất thép lạnh lẽo.
Vượt qua cơn đau tê liệt khắp người, cô bò bằng cả tứ chi, tìm kiếm nước trên những phiến đá khác. Nhưng vành đĩa vàng của mặt trời đang vươn lên từ đằng sau những rặng núi xả ngập sa mạc một thứ ánh sáng chói lóa, và những tảng đá khô quắt trong tích tắc. Ciri chào đón cái nóng, tuy nhiên cô biết rằng sớm thôi mình sẽ lại bị nướng chín và rồi cô sẽ lại nhớ cái lạnh đêm khuya.
Cô bé quay lưng lại khối cầu sáng chói. Nó rực rỡ ở phía đông. Và cô thì phải đi về phía tây. Cô phải đi.
Cái nóng tăng lên với tốc độ chóng mặt và sớm trở thành không thể chịu nổi. Khi buổi trưa tới gần, rõ ràng có thể thấy là dù muốn hay không, cô bé cũng phải đổi hướng và đi tìm một cái bóng râm nào đó. Cuối cùng cô cũng tìm được nơi trú ẩn, một tảng đá to lớn có dạng như một cây nấm. Cô bò xuống bên dưới nó.
Và rồi cô trông thấy vật nằm giữa những tảng đá. Đó là một lọ kem thoa tay nhỏ, đã bị liếm sạch.
Cô thấy mình vẫn còn đủ sức để khóc.
***
Cái đói và cơn khát đã thống trị sự mệt mỏi và đầu hàng của Ciri. Cô bé bắt đầu một cuộc hành quân cưỡng bức. Mặt trời thiêu đốt ở trên cao.
Xa ở phía đường chân trời, qua một tấm rèm nhiệt mờ ảo, cô bé trông thấy một thứ mà chỉ có thể là một dãy núi. Một dãy núi ở rất xa.
Khi đêm xuống, cô phải rút thần lực đầy khó khăn, nhưng chỉ có thể tạo ra một quả cầu ánh sáng sau một lúc và nó làm cô kiệt sức đến nỗi không thể tiếp tục đi được. Trong người cô không còn lại chút năng lượng nào, câu thần chú sưởi ấm và thư giãn đã không có tác dụng, mặc dù tốn rất nhiều lần thử. Ánh sáng từ quả cầu tiếp thêm cho cô bao nhiêu can đảm thì cái lạnh dập tắt đi bấy nhiêu. Cái lạnh thấu xương quấn chặt lấy cô, làm cô phải co ro cho đến tận lúc bình minh. Cô run rẩy, kiên nhẫn chờ đợi mặt trời lên. Cô rút thanh kiếm ra khỏi vỏ, cẩn thận đặt nó lên một phiến đá để lưỡi kiếm hấp thu được chút sương sớm. Cô mệt khủng khiếp nhưng cái đói và cơn khát đã xua giấc ngủ đi nơi khác. Cô trụ được đến sáng. Trời vẫn còn nhá nhem khi cô bắt đầu liếm tham lam những giọt nước đọng trên chất thép sáng loáng. Khi ánh sáng bắt đầu bừng lên, cô bò bằng cả tứ chi đi tìm nước trong các khe nứt và lỗ hổng.
Cô nghe thấy một tiếng rít.
Một con thằn lằn màu mè đang ngồi trên một tảng đá gần đấy, hé ra hàm răng sún, cái cổ sưng phồng ấn tượng và chiếc đuôi dài. Phía trước nó là một khe nứt bé xíu chứa đầy nước.
Đầu tiên, Ciri hoảng sợ lùi lại nhưng ngay lập tức cảm thấy một cơn thịnh nộ hoang dại và tuyệt vọng dấy lên trong mình. Nắm trong bàn tay run rẩy một tảng đá sắc nhọn, cô hét lên.
“Đấy là nước của ta! Của ta!”
Cô ném hòn đá. Trượt. Con thằn lằn nhảy dựng lên trên bộ móng vuốt thon gọn và biến mất vào mê cung đá. Ciri nằm rạp xuống, và uống nốt số nước còn đọng lại trong khe nứt. Đó là lúc mà cô bé trông thấy nó.
Đằng sau tảng đá, nằm giữa một cái tổ tròn trịa, là bảy quả trứng nhô một phần ra khỏi nền cát đỏ quạch. Cô không bỏ phí một giây nào. Bò lại gần cái tổ, cô cầm lên một quả và cắn răng vô đó. Lớp vỏ như da thuộc vỡ ra và thứ chất lỏng nhờn nhờn, dinh dính chảy xuống tay cô. Ciri hút hết quả trứng và liếm tay. Cô nuốt khó khăn và không thèm để tâm xem vị nó như thế nào.
Cô hút những quả trứng còn lại trong khi vẫn đang quỳ, bẩn thỉu, dính đầy đất cát và nước miếng chảy ra từ khóe miệng, vừa điên dại đào bới đụn cát vừa lầm bầm những âm thanh nức nở không giống người. Cô đột nhiên dừng lại.
Ngồi thẳng lên, Công chúa! Đừng chống khuỷu tay lên bàn! Cẩn thận khi với lấy cái đĩa, nếu không sẽ chấm hết tay áo vào bát súp đấy! Lau miệng bằng khăn ăn đi, và đừng liếm môi thế nữa! Thần linh ơi, không có ai dạy cho cô cách cư xử ở bàn ăn hay sao? Hả Cirilla!
Ciri bắt đầu khóc, đầu tựa lên gối.
***
Cô bé trụ được đến trưa, cho tới khi cái nóng buộc cô phải nghỉ. Cô ngủ một lúc lâu, ẩn nấp trong bóng râm của một mỏm đá chìa ra. Bóng râm không mát, nhưng còn đỡ hơn là mặt trời rực lửa. Cái đói và cơn khát lại xua giấc ngủ đi.
Rặng núi ở xa trông nhưng bừng cháy với ánh nắng chói chang. Ở trên đỉnh núi có thể có tuyết, cô bé nghĩ, có thể có băng, và có thể có suối. Mình phải tới đó. Mình phải tới đó khẩn trương.
Cô bước đi gần như thâu đêm. Cô quyết định đi theo những ngôi sao. Cả bầu trời rợp ánh sao. Ciri hối hận là đã không chú ý đến những bài giảng về bầu trời hồi còn học trong thư viện Đền thờ. Tuy nhiên, cô vẫn biết những chòm sao quan trọng nhất: Chòm Bảy Dê, Chòm Bình Hoa, Chòm Mãng Xà, Chòm Thần Long, và Chòm Nữ Thần Mùa Đông, nhưng chúng ở quá cao và khó có thể trông cậy vào chúng.
Cuối cùng cô chọn ra một ngôi sao sáng nhất, mà theo cô thì là đang chỉ đúng hướng. Cô không biết tên nó là gì, nên đã nghĩ ra một cái.
Cô gọi nó là Con Mắt.
***
Cô bước đi. Rặng núi đích đến của cô chẳng tiến lại gần tí nào, mà trông còn xa hơn cả ngày hôm qua. Nhưng nó vẫn chỉ đường cho cô.
Vừa đi cô vừa chú ý đến cảnh vật xung quanh. Cô tìm thấy một ổ thằn lằn nữa cùng với bốn quả trứng. Cô phát hiện ra một thân cây xanh, không dài hơn ngón tay cô, mà bằng cách nào đó đã mọc được giữa những khe nứt. Cô lùng được một con bọ hung lớn màu nâu. Và một con nhện chân nhỏ.
Cô ăn hết mọi thứ.
***
Đến trưa, cô nôn hết mọi thứ mình đã ăn và lả đi. Khi tỉnh dậy, cô tìm một bóng râm để trú ẩn, hai tay ôm bụng.
Mặt trời lặn, cô lại tiếp tục chuyến hành trình của mình. Từng bước cứng nhắc, như một cỗ máy. Cô vấp ngã vài lần nhưng lại đứng lên đi tiếp.
Cô bước đi. Cô phải bước đi.
***
Tối. Nghỉ ngơi. Đêm xuống. Con Mắt dẫn đường. Đi cho tới khi kiệt sức, mà chắc chắn là sẽ trước khi bình minh đến. Phải nghỉ. Chợp mắt một lúc. Cái đói. Lạnh. Chẳng có nguồn năng lượng ma thuật nào xung quanh, không thể tự làm ấm và triệu hồi ánh sáng. Chỉ còn khao khát được liếm chút sương sớm đọng trên lưỡi kiếm và phiến đá.
Khi mặt trời lên, cô bé thiếp đi dưới cái nóng. Thức dậy khi thấy lưng bắt đầu cháy. Cô tiếp tục bước đi.
Cô ngất sau chưa đầy một giờ đi bộ. Khi tỉnh lại, mặt trời đang ở chính ngọ, ánh nắng chói chang. Cô không còn sức để tìm bóng râm nữa. Cũng chẳng còn sức để đứng dậy. Nhưng cô đã đứng dậy.
Cô bước đi. Cô không bỏ cuộc. Trong gần cả ngày và một phần buổi đêm.
***
Lại lần nữa giữa lúc nóng nhất trong ngày, cô thiếp ngủ, cuộn tròn dưới tán của một mỏm đá chìa ra khỏi cát. Giấc ngủ rất ngắn và hành hạ cô bé. Cô mơ thấy nước. Một thác nước trắng xóa, sương mù bao phủ và cầu vồng chói lọi trên bầu trời. Một khe suối bập bẹ. Một con lạch xinh xắn chảy trong rừng, bị những bụi dương xỉ che khuất. Mùi thơm ngào ngạt, những phiến cẩm thạch ẩm ướt. Miệng giếng và bồn nước phủ đầy rêu phong....Từng giọt nước tí tách, chảy ra từ những chỏm băng đang tan chảy....Nước. Lạnh, dòng nước khô héo khiến răng cô bé đau nhức, nhưng nó có vị thật tuyệt vời, và khó quên....
Ciri bật dậy và bắt đầu bước đi. Lại lần nữa, vấp ngã. Cô bé phải đứng dậy! Cô đã bước qua nơi có nước mất rồi! Cô đã để lại đằng sau những tảng đá bốc hơi mù mịt! Sao cô lại có thể ngu ngốc đến vậy chứ!
Cô tỉnh ra.
Cái nóng dịu đi đôi chút, đêm đang xuống. Mặt trời tiến dần về phía tây. Về phía những rặng núi. Không có lý nào mặt trời lại ở ngay sau lưng cô được. Ciri gạt bỏ ảo tưởng khỏi đầu và thôi không khóc nữa. Cô bé quay gót và bắt đầu bước đi.
***
Cô đi cả đêm, nhưng với tốc độ rùa bò. Cô không đi được xa. Giữa chừng cô lại ngủ gục, mơ về nước. Ánh mặt trời mọc tìm thấy cô đang ngồi trên một tảng đá, nhìn chằm chằm vào thanh kiếm trước mặt.
Máu cũng là nước. Mi có thể uống nó.
Cô xua đi những ảo giác và ác mộng, liếm lưỡi gươm lấm tấm sương rồi tiếp tục cất bước.
***
Cô lại ngất lần nữa. Khi tỉnh dậy, cô đang nằm trên nền đất bỏng rẫy, dưới ánh mặt trời thiêu đốt.
Phía trước cô, nhìn xuyên qua lớp màn nhiệt mờ ảo, là những rặng núi lởm chởm.
Gần rồi. Gần lắm rồi.
Tuy nhiên, cô chẳng còn lại chút sức lực nào. Cô ngồi xuống.
Lưỡm kiếm trên tay cô phản chiếu lại ánh mặt trời. Nó rất sắc. Cô biết điều đó.
“Tại sao mi lại phải tự hành hạ bản thân mình?” chất giọng điềm tĩnh và nghiêm nghị của người nữ pháp sư Tissaia de Vries hỏi. “Tại sao phải kéo dài sự chịu đựng? Hãy kết thúc nó đi!”
“Không. Tôi sẽ không đầu hàng đâu.”
“Mi không hiểu rồi. Mi có biết chết vì mất nước sẽ như thế nào không? Bất kỳ lúc nào đó thôi, mi sẽ phát điên và khi đấy sẽ là quá muộn. Và rồi mi sẽ không biết phải kết thúc như thế nào.”
“Không. Tôi sẽ không đầu hàng. Tôi sẽ chịu đựng.”
Cô bé tra lại thanh kiếm vào vỏ. Đứng dậy, lảo đảo, ngã. Cô lại đứng dậy lần nữa, lảo đảo và tiếp tục dấn bước.
Phía trên đầu, trên bầu trời cao vời vợi, cô trông thấy một con kền kền.
***
Khi tỉnh lại, cô không nhớ mình đã ngất lúc nào nữa. Cô không nhớ nổi mình đã nằm đó bao lâu. Cô ngước lên bầu trời. Thêm hai con kền kền nữa đã gia nhập và lượn thành một vòng tròn. Cô không còn sức để đứng dậy nữa.
Ciri nhận ra đây chính là kết thúc. Cô bé bình thản đón nhận nó. Thậm chí còn thấy nhẹ nhõm.
***
Có gì đó chạm vào cô bé.
Thứ gì đó nhẹ nhàng và cẩn thận xoa lên cánh tay cô. Sau một khoảng thời gian dài cô độc, khi mà chỉ có những tảng đá vô hồn lạnh lẽo vây xung quanh, sự đụng chạm khiến cô bật phắt dậy, hay ít ra là cố bật dậy, mặc dù mệt mỏi vô cùng. Thứ đã chạm vào cánh tay cô lùi lại, giậm giậm chân.
Với nỗ lực phi thường, Ciri ngồi dậy, dụi dụi đôi mắt nhoèn nước.
Mình đã phát điên rồi, cô bé nghĩ.
Đứng cách cô vài mét phía trước mặt là một con ngựa. Cô chớp mắt. Đó không phải là một ảo ảnh. Đó là một con ngựa thật sự. Một con ngựa nhỏ xíu. Một con ngựa non.
Cô kiểm soát lại bản thân mình, liếm đôi môi nứt nẻ và hắng giọng. Con ngựa nhỏ lùi lại, nghiền vụn cát sỏi dưới móng guốc của nó. Nó di chuyển rất kỳ lạ và có màu cũng rất khác thường, hồng hoặc nâu. Hay có lẽ đó là do ánh mặt trời.
Con ngựa nhỏ khịt mũi và tiến vài bước về phía cô. Giờ thì cô có thể nhìn nó rõ hơn. Rõ tới mức thêm vào màu sắc hiếm hoi, cô còn trông thấy các đặc điểm lạ lùng khác nữa trên cơ thể nó: một cái đầu bé xíu, cái cổ mảnh dị dạng, bắp chân khẳng khiu và chiếc đuôi dài ngoằng. Con ngựa dừng lại và nhìn vào cô, quay đầu sang. Ciri khẽ trầm trồ.
Từ trên trán của con ngựa mọc ra một cái sừng dài ít nhất 20 phân.
Không thể nào, không thể nào, cô bé nghĩ thầm, tỉnh táo lại và bắt đầu suy ngẫm. Kỳ lân không còn tồn tại ở thế giới này nữa, chúng đã tuyệt chủng rồi! Kể cả trong những cuốn sách ở pháo đài witcher cũng không có bất cứ mô tả nào! Mình chỉ đọc thấy truyền thuyết về chúng trong thư viện ở Đền thờ....À, và còn cả quyển Physiologus hồi ở ngân hàng của ông Giancardi cũng có tranh vẽ một con kỳ lân....Nhưng trong tranh vẽ trông nó giống một con dê hơn là ngựa, nó có râu dưới hàm và sừng chỉ khoảng 10 phân thôi, mình nghĩ vậy....
Cô bé ngạc nhiên là mình vẫn còn nhớ những sự kiện đó. Cảm giác như chúng đã xảy ra từ cả trăm năm trước rồi. Đầu cô bất chợt quay mòng mòng và bụng đau âm ỉ. Cô cuộn tròn người lại, nức nở. Con kỳ lân khụt khịt và tiến lại phía trước cô, ngẩng cao đầu. Ciri nhớ lại những gì mà cuốn sách đã nói về kỳ lân.
“Cứ tự nhiên mà lại gần...” cô bé rên rỉ, cố ngồi xuống lần nữa. “Mi có thể, bởi vì ta...”
Con kỳ lân khịt mũi, quay đầu lại và chạy mất, đuôi vẫy vẫy. Nhưng sau một lúc nó dừng lại, lắc đầu, chân cào bới nền đất và hý vang.
“Không phải!” Ciri khóc, sụt sịt mũi. “Jarre chỉ hôn ta một cái thôi, như thế không tính! Quay lại đi!”
Cố gắng quá sức làm cô mờ mắt và ngã lăn ra những tảng đá. Sau khi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên được, cô thấy con kỳ lân lại đang đứng ở gần. Nó nhìn cô thắc mắc, cúi đầu và khẽ khụt khịt.
“Đừng sợ ta...” cô thì thầm. “Mi không phải sợ ta, bởi vì....bởi vì sau cùng, ta cũng đang chết rồi....”
Con kỳ lân hý vang, lắc đầu. Ciri ngất đi.