***
“Ngài đã nghe tin chưa?” một trong những người phụ tá hô lên, thở phì phò và mồ hôi đầm đìa. “Người đưa tin từ ngoài mặt trận đã quay về. Chúng ta đã thắng! Chiến thắng! Ngày hôm nay là của chúng ta! Chúng ta đã đánh bại kẻ thù, đánh bại chúng!”
“Trật tự đi,” Evertsen nhăn mặt. “Đầu ta phát nhức vì tiếng la hét của ngươi. Đương nhiên là ta đã nghe rồi. Ngày hôm nay là của chúng ta, trận chiến là của chúng ta và vinh quang cũng là của chúng ta. Ngạc nhiên thật!”
Người thư ký và kế toán im lặng, nhìn cấp trên của mình với vẻ ngỡ ngàng.
“Ngài không thấy vui sao, thưa ngài Thị vệ?”
“Ta có vui. Nhưng ta biết vui trong im lặng.”
Tất cả đều đột nhiên trật tự và xấu hổ nhìn xung quanh. Lũ nghiệp dư, Evertsen nghĩ, một lũ nghiệp dư kiêu ngạo. Cũng chẳng ngạc nhiên cho lắm, trên đồi kia ngay cả Menno Coehoorn và Elen Trahe cũng đang ăn mừng, thậm chí đến thiếu tướng Braibant râu xám, tất cả đều nhảy nhót và la hét, vỗ vào lưng nhau như mấy đứa trẻ con. Chiến thắng! Ngày hôm nay là của chúng ta! Thế nó còn là của ai được nữa đây? Cả Aedirn và Lyria hợp lại mà chỉ tập trung nổi 3 ngàn kỵ binh và 10 ngàn bộ binh, và một phần năm số đó còn bị tách rời khỏi trận chiến trong ngày đầu tiên, mắc kẹt trong các pháo đài và tiền đồn bị vây hãm. Trong số lực lượng còn lại, một phần phải chuyển ra phía sau để bảo vệ hai bên sườn khỏi các đơn vị kỵ binh nhẹ của ta và các biệt đội Scoia’tael. Chỉ còn lại khoảng 5 hay 6 ngàn, trong đó không hơn 1200 hiệp sĩ mang giáp trụ, là đứng trên chiến tuyến phía trước Aldersberg. Coehoorn đã ném một đội quân 13 ngàn người vào bọn họ, trong số đó là 10 lá quân kỳ của kỵ binh nặng, các hiệp sĩ tinh nhuệ nhất của Nilfgaard. Và giờ thì họ ăn mừng, la ó và đòi bia rượu. Chiến thắng! Ngạc nhiên quá nhỉ....
Ông quét mắt một lượt qua những xấp giấy và bản đồ trên bàn, ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh.
“Giờ thì nghe đây,” ông nói với các cấp dưới. “Ta sẽ ra chỉ thị.”
Các kế toán và thư ký hồi hộp chờ đợi.
“Mỗi người trong số các ngươi,” ông bắt đầu, “đều đã nghe bài phát biểu của Nguyên soái Coehoorn với các sĩ quan và binh lính ngày hôm qua. Làm ơn hãy ghi nhớ rằng những gì mà Nguyên soái đã nói ngày hôm qua với quân lính không áp dụng với các ngươi. Các ngươi có những nhiệm vụ và mệnh lệnh khác. Từ ta.”
Evertsen ngẫm nghĩ và xoa trán.
“Chiến tranh trong cung điện, hòa bình với xóm làng, các sĩ quan đã nói vậy ngày hôm qua. Các ngươi đều biết nguyên tắc đó, các ngươi đều đã học được trong Học viện. Nguyên tắc này đã được áp dụng cho đến bây giờ, nhưng ngày mai các ngươi sẽ quên nó đi. Kể từ sáng mai sẽ có một nguyên tắc mới, mà sẽ trở thành khẩu hiệu không chính thức của chiến dịch này. Khẩu hiệu đó và mệnh lệnh của ta là: chiến tranh với mọi thứ đang sống, thiêu trụi mọi thứ có thể đốt được. Chúng ta sẽ chỉ để lại một đống tro tàn đằng sau. Ngày mai, chúng ta sẽ bước qua một lằn ranh, mà trên đó một hòa ước sẽ được ký kết trong tương lai. Trên những vùng đất không thuộc về chúng ta, không được phép còn lại bất kỳ thứ gì. Vương quốc Lyria và Aedirn sẽ bị thiêu trụi! Còn nhớ Sodden không? Giờ là thời khắc báo thù!”
Evertsen hắng giọng.
“Nhưng trước khi quân đội phá hủy mọi thứ,” ông giải thích với các thư ký đang câm lặng, “nhiệm vụ của ta là thu thập càng nhiều tài nguyên từ những vùng đất này càng tốt, mọi thứ có thể dùng để tăng cường sức mạnh của Đế chế. Ngươi, Audegast, ngươi sẽ phụ trách thu hoạch mọi cây trồng và hoa màu. Mọi thứ còn lại trên những cánh đồng giờ đây đã bị các hiệp sĩ của Coehoorn tiêu hủy đều phải được thu thập....”
“Tôi không có đủ người, thưa ngài Thị vệ....”
“Sẽ có đủ nô lệ, hãy bắt dân trong vùng đi lao động. Marder và ngươi....ta quên mất tên ngươi rồi....”
“Helwet. Evan Helwet, thưa ngài Thị vệ.”
“Hai ngươi sẽ phụ trách thu bắt mọi gia súc. Gom hết các nông trại lại. Giết những con nào khả nghi và bệnh tật, số còn lại phải được lùa về phía nam theo những con đường đã định.”
“Vâng, thưa ngài!”
Và giờ là nhiệm vụ đặc biệt, Evertsen nghĩ, nhìn vào người của mình. Phải giao cho ai đây? Toàn là lính mới cả, miệng còn hôi sữa mẹ, chúng vẫn chưa nhìn thấy nhiều, vẫn chưa trải nghiệm nhiều.....Ài, ta cần thêm nhiều các cấp dưới có kinh nghiệm....Chiến tranh, chiến tranh, luôn là chiến tranh.....Lính chết thì nhanh, đương nhiên là các phụ tá chết cũng nhanh không kém nếu đem ra so. Nhưng chưa bao giờ cần phải tuyển lính, bởi lúc nào cũng có người sẵn sàng gia nhập. Ai cũng muốn làm lính, nhưng ai muốn làm kế toán hay thư ký chứ? Ai muốn nói với bạn bè và gia đình rằng chiến công anh dũng của mình là thu hoạch ngô, đếm gia súc và cân vải. Rằng họ đã dẫn những đoàn xe chở đầy chiến lợi phẩm qua những con đường gập ghềnh ra sao, rằng họ đã lùa từng đàn gia súc hôi hám đi như thế nào, rằng họ chỉ biết đến bụi, phân bò và ruồi muỗi...
Một nhiệm vụ đặc biệt. Nhà máy sắt Gulet với những lò nung đỏ rực. Các xưởng chế tạo kalamin, các xưởng đúc và lò rèn ở Eysenlaan, mỗi năm gia công hàng trăm sản phẩm. Những nhà máy thiếc ở Aldersberg. Các nhà máy dệt may, chế biến rượu bia và phẩm màu ở Vengerberg....
Dỡ bỏ và vận chuyển. Đó là lệnh của Hoàng đế Emhyr – Ngọn Lửa Trắng Nhảy Múa Trên Ngôi Mộ Của Kẻ Thù. Hai từ duy nhất. Dỡ bỏ và vận chuyển.
Mệnh lệnh là mệnh lệnh. Nó phải được thực thi.
Và nhiệm vụ quan trọng nhất. Các mỏ vàng. Tiền. Các tác phẩm nghệ thuật và đồ có giá trị. Nhưng đích thân ta sẽ lo việc đó.
Thêm nhiều những cột khói xuất hiện trên bầu trời. Và nhiều thêm nữa. Quân đội đang thực hiện nghiêm ngặt mệnh lệnh của Coehoorn. Vương quốc Aedirn đang biến thành một Vương quốc Lửa.
Với nhiều những tiếng loảng xoảng và mây bụi, tập đoàn cỗ máy chiến tranh di chuyển dọc con đường. Tới Aldersberg vẫn còn đang kháng cự. Và tới Vengerberg, thủ phủ của vua Demavend.
Peter Evertsen nhìn xung quanh và nhẩm đếm. Tính toán. Ông là người trông giữ Quốc Khố của Đế chế trong thời kỳ chiến tranh và là quan Thị vệ của quân đội Nilfgaard. Ông đã tại vị được 25 năm rồi. Các con số và phép tính, đó là cuộc đời của ông.
Máy bắn đá tốn 50 floren, ná tên tốn 200, một cái trục cẩu tốn ít nhất 150, một cái nỏ phóng đơn giản tốn 80. Lương của một người lính là 9 floren rưỡi một tháng. Đoàn hành quân tới Vengerberg tốn đến 300 lượng, bao gồm ngựa, bò, các loại dụng cụ lớn nhỏ.
Phía trước đoàn diễu hành là các kỵ binh nhẹ. Evertsen nhận ra vài biểu tượng trên những lá cờ: quân kỳ của hoàng tử Winneburg, được huy động ra tiền tuyến từ Cintra. Phải, ông nghĩ, họ có thứ để mong đợi. Trận chiến đã kết thúc, quân đội Aedirn đã tan tác. Lực lượng tiếp viện sẽ không cần phải tham chiến cùng với quân chính quy. Họ chỉ phải chặn các đơn vị quân tháo chạy, những nhóm nhỏ lẻ không còn chỉ huy, giết chóc, cướp phá và đốt nhà. Họ đang mong chờ điều đó, bởi vì đó là niềm vui nho nhỏ của đời lính. Loại công việc không tốn sức. Và không chết người.
Evertsen tính toán.
Quân kỳ bao gồm hai lá cờ, nghĩa là khoảng 2 ngàn kỵ binh. Bởi vì người của Winneburg sẽ không phải tham gia trận đánh lớn nào, sẽ chỉ khoảng một phần sáu trong số đó bị thương hoặc chết trong những vụ giao tranh nhỏ lẻ. Trên cả, khu trại với bụi, chấy rận, ruồi muỗi và nước nhiễm độc đang đợi họ. Và thêm nữa, những thứ không thể tránh được trong thời chiến: sốt rét, thương hàn, kiết lị. Bệnh thường chỉ giết được một phần tư số lính. Cũng không thể bỏ qua các loại tai nạn và sự cố không ngờ xảy ra, dự tính mất tầm một phần năm nữa. Nếu gộp toàn bộ lại, chỉ khoảng 800 trong số đó sẽ trở về được nhà. Có lẽ còn ít hơn.
Thêm nhiều lá cờ trên con đường, phía sau các kỵ sĩ là bộ binh. Cung thủ mặc áo vàng và mũ tròn, lính nỏ đội mũ thiếc phẳng, lính khiên và giáo binh, tất cả đều hướng lên phương bắc. Phía sau họ là bộ binh nặng, các đơn vị cựu chiến binh đến từ Thurn, Maecht, Gesso, Ebbing,...
Bất chấp cái nóng, các trung đoàn Nilfgaard hành quân rất nhanh. Trống rền vang, cờ vẫy, những mũi giáo và thương sáng loáng trong ánh mặt trời. Những người lính hành quân vui vẻ và can đảm. Đó là cách mà một đội quân chiến thắng di chuyển. Một đội quân bất khả chiến bại. Tiến lên nào anh em, ra trận! Tiến về Vengerberg! Hãy đập tan quân địch, và trả thù trận Sodden! Hãy tận hưởng niềm vui của chiến tranh, hãy cướp phá để rồi quay về nhà....Nhà!
Peter Evertsen quan sát. Và tính toán.
***
“Vengerberg thất thủ sau một tuần,” Dandelion thêm vào. “Anh sẽ ngạc nhiên cho mà xem, ở đó các thương nhân và hội lái buôn trấn thủ cho đến hơi thở cuối cùng. Những kẻ tấn công giết hết toàn bộ người trong lâu đài, các nhóm bảo vệ thành phố và tất cả ai sống trong đó, khoảng 6 ngàn người tổng cộng. Một cuộc đào thoát khổng lồ diễn ra sau đó. Các đơn vị thua trận và dân thường bắt đầu di tản xuống Temeria và Redania. Hàng người tị nạn trải dài từ thung lũng Pontar cho đến chân núi Mahakam. Nhưng rất nhiều trong số đó không thoát được, các đơn vị kỵ binh nhẹ của Nilfgaard săn lùng họ....anh có biết vì sao không?”
“Tôi không biết. Tôi không hiểu....tôi không biết nhiều lắm về chiến tranh, Dandelion.”
“Chúng muốn tù binh. Nô lệ. Chúng muốn bắt càng nhiều người càng tốt. Đó là lực lượng lao động rẻ nhất ở Nilfgaard. Đó là vì sao chúng lại tập trung săn lùng người tị nạn như vậy. Đó là một cuộc săn người khổng lồ, Geralt. Một cuộc săn dễ dàng. Bởi vì quân đội đã tan tác hết cả và không còn lại ai bảo vệ những kẻ khốn cùng đó nữa.”
“Không còn ai sao?”
“Gần như không còn ai.”
***
“Chúng ta không chạy được đâu….” Willis ho sù sụ, nhìn qua vai. “Chúng ta sẽ không thể thoát được….”
“Chết tiệt, biên giới đã ở rất gần rồi….rất gần…..”
Rayla đứng trên bàn đạp và nhìn theo hướng mà họ đã đi qua. Con đường chạy vòng quanh những cây thông từ trong thung lũng. Tất cả mọi nơi đều có hành lý ngổn ngang, bị ném dọc đường, trong những hố rãnh cùng với những xe chở hàng vỡ nát và gia súc chết vương vãi. Ngay cả từ cách xa khu rừng, vẫn thấy những cột khói đen bốc lên. Và người ta có thể nghe thấy tiếng la hét và gầm rú – những âm thanh vọng lại từ chiến trường.
“Đoàn xe đi sau,” Willis lau mồ hôi và bụi trên mặt. “Cô có nghe thấy không, Rayla? Chúng đã bắt kịp đoàn xe đi sau rồi! Chúng sẽ giết họ!”
“Giờ thì chúng ta là đoàn xe đi sau.” Người lính đánh thuê nói khô khan. “Giờ đến lượt chúng ta.”
Willis tái đi, một trong những người lính đang lắng nghe thở dài. Rayla giật dây cương và quay đầu con ngựa lại.
“Đằng nào thì chúng ta cũng chẳng thoát được đâu,” cô nói. “Chút nữa là mấy con ngựa sẽ chết vì mệt thôi. Chúng sẽ bắt kịp và giết hết chúng ta trước khi đến khe núi.”
“Hãy ném hết những đồ dùng không cần thiết đi, và trốn vào trong rừng,” Willis đề nghị, nhưng không nhìn Rayla. “Thân ai người ấy lo thôi. Có lẽ….chúng ta sẽ sống sót.”
Rayla không trả lời, chỉ hất đầu về phía con đường, và hàng dài những người tị nạn cuối cùng đang bỏ chạy về phía biên giới. Willis hiểu. Anh ta nguyền rủa và nhảy xuống đất, vấp chân và đứng tựa vào thanh kiếm.
“Xuống ngựa!” cô hét lên với những người lính. “Hãy chặn con đường lại bằng tất cả những gì có thể! Các anh còn đang nhìn cái quái gì nữa? Chúng ta chỉ sống một lần, và cũng chỉ chết một lần! Chúng ta là những người lính! Chúng ta là đoàn hộ vệ! Chúng ta phải chặn lũ chó săn lại, kìm chân chúng….”
Cô ngừng nói.
“Nếu chúng ta giữ chân bọn truy đuổi, người dân sẽ chạy được sang phía bên kia dãy núi, đến Temeria,” Rayla nói nốt và cũng xuống ngựa. “Ở phía đằng trước ta là phụ nữ và trẻ em. Sao các anh lại có vẻ ngạc nhiên thế? Đây là công việc của chúng ta! Họ đã trả công cho ta để làm, các anh còn nhớ chứ?”
Những người lính nhìn nhau ngại ngùng. Trong một thoáng, Rayla nghĩ rằng họ sẽ bỏ chạy, rằng họ sẽ ép những con ngựa đã kiệt sức chạy một chuyến tuyệt vọng cuối cùng, rằng họ sẽ sang phía bên kia – vượt qua khe núi. Cô đã sai. Cô đã nghĩ sai cho họ.
Họ lăn một cái xe hàng vào một ngõ hẹp. Họ nhanh chóng dựng một hàng rào chắn. Khá cẩu thả. Thấp. Chẳng vững chãi gì hết.
Họ không phải đợi lâu.
Hai con ngựa phi đến. Thở hồng hộc, giậm chân, rũ bụi khỏi người. Chỉ có một kỵ sĩ.
“Blaise!”
“Chuẩn bị đi….” người lính đánh thuê lắp bắp và ngã khỏi yên ngựa vào vòng tay của những người bảo vệ. “Chuẩn bị đi.....chết tiệt, chúng ở ngay sau tôi....”
Con ngựa rên rỉ, bước vài bước sang bên như đang nhảy và đổ rạp xuống đất.
“Rayla....” Blaise hổn hển, mắt rời khỏi con vật đang khốn khổ. “Đưa cho tôi thứ gì đó....Vũ khí. Tôi mất thanh kiếm rồi....”
Người chiến binh, vẫn đang dõi theo những cột khói bốc lên từ thung lũng, hất đầu về phía chiếc xe hàng. Một cây rìu đang đặt dựa vào đó. Blaise cầm lên. Khi anh ta đứng dậy, máu đang chảy ra từ chân trái.
“Những người còn lại đâu, Blaise?”
“Chết cả rồi,” người lính đánh thuê thì thầm. “Tất cả bọn họ. Cả sư đoàn....Rayla, không phải bọn Nilfgaard đâu....Đó là lũ elves. Tụi Sóc....Scoia’tael đang dẫn đầu đoàn quân.”
Một trong những người lính không ngại nấc lên một tiếng, một người khác quỵ xuống và ôm mặt. Willis nguyền rủa và thắt chặt lại đai lưng.
“Vào vị trí!” Rayla hô lên. “Nấp sau hàng rào! Chúng sẽ không bắt sống được chúng ta đâu! Tôi thề đó!”
Willis khạc một bãi, xé tấm phù hiệu ba màu đỏ-đen-vàng tượng trưng cho lực lượng đặc nhiệm của vua Demavend và ném nó đi. Rayla vuốt phẳng phiu phù hiệu của mình. Cô mỉm cười ranh mãnh:
“Tôi không biết liệu làm thế có giúp gì được cho anh không Willis. Tôi thực sự không biết.”
“Rayla, cô đã hứa với tôi....”
“Tôi đã. Và tôi sẽ giữ lời. Vào vị trí nào các chàng trai! Lấy nỏ đi!”
Họ không phải đợi lâu.
Sau đợt tấn công đầu tiên, họ chỉ còn lại 6 người. Trận chiến rất ngắn nhưng vô cùng khốc liệt. Những người lính từ Vengerberg chiến đấu như một bầy sói, họ cũng hung bạo như những người chiến binh từng trải. Không ai muốn bị Scoia’tael bắt sống. Họ chọn cái chết trong chiến trận. Và họ chết vì tên bắn trúng, giáo đâm thủng, kiếm chém đứt. Blaise ngã xuống, hai tên elves cầm dao nhảy lên người anh sau khi chúng kéo anh ra khỏi hàng rào. Nhưng cả hai cũng đều không đứng dậy được nữa. Blaise cũng đang cầm một con dao trong tay.
Bọn Scoia’tael không để cho họ kịp thở. Chúng mở đợt tấn công thứ hai. Willis ăn một mũi giáo đến lần thứ ba, khuỵu xuống đất.
“Rayla!” anh gọi yếu ớt. “Cô đã hứa rồi!”
Người lính đánh thuê đẩy lui một tên elf khác và nhanh nhẹn quay người lại.
“Đi vui vẻ, Willis.” Cô dí thanh kiếm vào sườn anh và đẩy mạnh. “Hẹn gặp lại dưới địa ngục!”
Sau một lúc, chỉ còn lại mình cô. Lũ Scoia’tael bao vây cô từ mọi phía. Người chiến binh ngập trong máu từ đầu đến chân. Cô giơ cao thanh kiếm lên và xoay tròn, đuôi tóc đen bay trong gió. Cô đứng giữa hàng xác chết, lừng lững, hung tợn như một con quỷ. Những tên elves tự động lùi lại một bước.
“Vào đi!” cô gầm lên thách thức. “Các ngươi còn đợi gì nữa? Các ngươi sẽ không bắt sống được ta đâu! Ta là Rayla!”
“Gláeddyv vort, beanna,” một tên elf tóc vàng điển trai, với gương mặt thiên thần và đôi mắt xanh trong veo như trẻ con lên tiếng, hiện ra từ đằng sau những tên Scoia’tael đang lưỡng lự. Con ngựa trắng tuyết của hắn khụt khịt, lắc đầu qua lại và đá những hòn sỏi đẫm máu trên con đường ra chỗ khác.
“Gláeddyv vort, beanna,” tên kỵ sĩ nhắc lại. “Ném thanh kiếm đó đi, người phụ nữ kia.”
Người chiến binh cười man rợ. Cô lau mặt bằng găng tay, khiến lớp bụi và máu bám trên đó biến thành một lớp hóa trang kinh hoàng.
“Thanh kiếm của ta quá đắt giá để có thể ném đi bừa bãi, người elves!” Cô hét. “Nếu ngươi muốn nó, ngươi sẽ phải bẻ gãy ngón tay ta! Ta là Rayla Trắng! Đến đây nào!”
Cô không phải đợi lâu.
***
“Không ai đến giúp Aedirn sao?” witcher hỏi sau một hồi im lặng. “Tôi tưởng họ đang ở cùng trong một liên minh chứ?”
“Redania,” Dandelion hắng giọng “rơi vào khủng hoảng sau khi vua Vizimir bị ám sát. Anh thậm chí có biết là Vizimir đã bị ám sát không đó?”
“Tôi biết.”
“Người đứng đầu quốc gia, theo như luật, thì là nữ hoàng Hedwig, nhưng vương quốc đang hỗn loạn kinh khủng. Và sợ hãi. Họ đang săn lùng các gián điệp Scoia’tael và Nilfgaard. Dijkstra giờ trông coi đất nước, nơi hành quyết tràn ngập máu. À, và Dijkstra vẫn chưa đi lại được. Họ phải khiêng ông ta đi!”
“Tôi cũng nghĩ thế. Ông ta có truy lùng cậu không?”
“Không. Ông ta có thể, nhưng ông ta không làm vậy. Nhưng điều đó không quan trọng. Dù sao thì, tình hình chính trị không cho phép Redania gửi quân đến viện trợ Aedirn được.”
“Còn Temeria? Tại sao Foltest lại không giúp Demavend?”
“Ngay sau khi Dol Angra thất thủ,” Dandelion nói khẽ. “Emhyr var Emreis gửi một sứ thần đến Vizima....”
***
“Chó má!” Bronibor gầm gừ, mắt dán vào cánh cửa đóng chặt. “Họ làm gì mà lâu thế nhỉ? Mà tại sao Foltest lại đồng ý gặp con chó Nilfgaard kia chứ? Ông ta lẽ ra phải chặt đầu hắn và gửi lại cho Emhyr. Trong một cái bao!”
“Thần linh ơi, công tước,” Tư tế Willemer thở dài. “Nhưng đó là một sứ giả, một con người không được đụng đến. Ông không thể....”
“Tôi không thể sao? Tôi sẽ nói cho ông tôi không thể làm gì! Tôi không thể cứ đứng đây mà nhìn, trong khi kẻ thù tàn phá đất đai đồng minh của ta! Lyria đã sụp đổ rồi và Aedirn đang gặp nguy hiểm! Demavend không thể ngăn chặn quân Nilfgaard một mình được! Chúng ta phải ngay lập tức cử một lực lượng viễn chinh đến Aedirn và giúp Demavend, bằng cách tấn công bờ bên kia của Yaruga! Giờ ở đó không còn nhiều quân nữa, đa số đều đã di chuyển lên phương bắc! Thế mà chúng ta lại ngồi đây thương lượng! Chúng ta đang tán gẫu thay vì chiến đấu! Và chúng ta thậm chí còn đang tiếp một thằng khốn Nilfgaard!”
“Trật tự đi, ngài công tước!” Hoàng tử Hereward của Ellander lạnh lùng trấn tĩnh người chiến binh già dặn. “Đây là chính trị. Ông phải biết nhìn xa hơn là cái đầu của con ngựa và mũi giáo nghiêng trên vai. Chúng ta phải lắng nghe người sứ giả. Hoàng đế Emhyr chắc chắn không cử ông ta đến đây mà không có lý do.”
“Đúng là có một lý do thật.” Bronibor cắt ngang anh ta. “Emhyr đang nghiền nát Aedirn trong lúc này. Hắn biết, rằng nếu chúng ta đánh ngay bây giờ, cùng với Redania và Kaedwen, chúng ta có thể đẩy lui hắn thậm chí ra khỏi Dol Angra và lùi về tận Ebbing. Hắn biết, rằng nếu chúng ta tấn công Cintra, chúng ta sẽ đánh ngay vào cái bụng đang sơ hở của hắn, chúng ta sẽ ép hắn vào một cuộc chiến trên hai mặt trận. Hắn sợ điều đó! Hắn đang cố dọa để chúng ta không động thủ. Đó là lý do hắn cử sứ giả đến!”
“Lắng nghe các sứ giả luôn là một việc khôn ngoan,” hoàng tử lên tiếng. “và sau đó, quyết định điều gì là tốt nhất cho vương quốc. Demavend đã khiêu khích Nilfgaard và giờ đang phải trả giá. Còn tôi, bản thân tôi cũng chẳng hăm hở đi chết vì Vengerberg cho lắm. Những gì đang xảy ra ở Aedirn không liên quan đến chúng ta.”
“Không liên quan đến chúng ta? Anh đang phun ra cái thứ nhảm nhí gì thế hả? Người Nilfgaard giờ đây đã ở Lyria và Aedirn, bên bờ phải của Yaruga! Và chỉ còn Mahakam là chắn giữa chúng và chúng ta. Đấy không phải việc của chúng ta ư? Chỉ có mấy thằng ngu mới nói thế....”
“Cãi nhau thế đủ rồi,” Willemer cắt ngang hai người. “Im lặng hết đi, đức vua đang đến.”
Cánh cửa căn phòng bật mở. Các thành viên của Hội Đồng Hoàng Gia nháo nhác đẩy ghế ra, và đứng dậy. Rất nhiều ghế bỏ trống. Thống đốc và hầu hết các chỉ huy đang ở cùng với quân lính, chờ đợi trong Thung lũng Pontar, Chân núi Mahakam, và trên bờ của Yaruga. Ghế của các pháp sư cũng trống. Các pháp sư....Phải, Willemer nghĩ, trong triều đình hoàng gia Vizima này, ghế của các pháp sư sẽ còn bỏ trống dài dài. Ai mà biết được, có khi là vĩnh viễn cũng nên.
Vua Foltest nhanh nhẹn bước qua căn phòng, dừng lại trước ngai vàng, nhưng không ngồi xuống, chỉ hơi cúi chào và tựa lên bàn. Trông ông nhợt nhạt.
“Vengerberg đang bị vây hãm,” người trị vì của Temeria nói khẽ. “và sẽ thất thủ trong vài giờ nữa. Nilfgaard đang hành quân lên phương bắc. Các trung đoàn còn lại sẽ tiếp tục kháng cự, nhưng họ không thể thay đổi kết cục của cuộc chiến này. Aedirn đã mất rồi. Demavend đã chạy sang Redania. Số phận của Nữ hoàng Meve vẫn còn chưa rõ.”
Hội đồng im lặng.
“Quân Nilfgaard sẽ tới biên giới phía đông của ta, chính là Thung lũng Pontar, trong vài ngày nữa.” Foltest tiếp tục. “Pháo đài cuối cùng của Aedirn, Hagge, sẽ không thể trụ được lâu. Và Hagge, cũng chính là biên giới phía đông của ta. Và ở biên giới phía nam....một việc rất không may đã xảy ra. Vua Ervyll của Verden đã đi theo Hoàng đế Emhyr. Ông ta đã mở cổng các thành trì ở phía hạ lưu Yaruga, những pháo đài mà lẽ ra phải canh giữ sườn bên của chúng ta. Tại Nastrog, Rozrog và Bodrog hiện giờ, lính của Nilfgaard đang đóng quân.”
Hội đồng vẫn im lặng.
“Nhờ vào việc đó, Ervyll đã giữ được tước vị của mình, dù rằng giờ đây Emhyr mới là lãnh chúa của ông ta. Trên danh nghĩa thì Verden vẫn là một vương quốc, không phải một Tỉnh thuộc Nilfgaard. Ta hy vọng các ngươi đều hiểu điều này nghĩa là gì chứ? Tình thế đã thay đổi đột ngột. Các pháo đài của Verden kiểm soát dòng Yaruga và giờ chúng đang nằm trong tay người Nilfgaard. Vì vậy, việc chúng ta vượt qua sông giờ đây là bất khả thi. Chúng ta thậm chí còn chẳng thể làm suy yếu quân Nilfgaard bằng cách cử viện trợ tới Aedirn. Đó là điều không thể. Trách nhiệm của ta là phải đảm bảo an toàn cho vương quốc và thần dân của ta.”
Hội đồng tiếp tục im lặng.
“Hoàng đế Emhyr var Emreis, người trị vì của Nilfgaard,” đức vua nói tiếp. “đã gửi đến ta một đề nghị....thỏa thuận. Ta đã chấp nhận. Ta sẽ nói với các ngươi nội dung của nó. Và các ngươi, sau khi nghe xong, sẽ hiểu....các ngươi sẽ chấp nhận....các ngươi sẽ nói.....”
Hội đồng im lặng.
“Các ngươi sẽ nói,” Foltest ngập ngừng kết thúc, “rằng ta mang đến hòa bình.”
***
“Vậy là Foltest cúp đuôi và bỏ chạy,” witcher gầm gừ và bẻ gãy một cành cây nữa bằng ngón tay. “Ông ta đã thỏa thuận với Nilfgaard. Ông ta đã bỏ mặc Aedirn cho số phận...”
“Phải,” nhà thơ xác nhận. “Ông ta chỉ cử quân đến Thung lũng Pontar và chiếm đóng Hagge. Người Nilfgaard đã không tiến vào Mahakam, không vượt qua Yaruga ở Sodden, không tấn công Brugge, mặc dù sau khi Ervyll đầu hàng, chúng đã có nó trong gọng kìm. Đó là cái giá cho sự trung lập của Temeria.”
“Ciri đã nói đúng,” witcher thì thầm, “Trung lập....trung lập thật tàn ác.”
“Cái gì?”
“Không có gì. Vậy còn Kaedwen, Dandelion? Tại sao Henselt lại không giúp Demavend và Meve? Sau cùng thì họ vẫn là đồng minh kia mà? Ông ta không hiểu rằng sau khi Aedirn sụp đổ và Temeria xin hàng, Kaedwen là mục tiêu tiếp theo sao? Những kẻ tiếp theo đứng ngáng đường của Emyr? Lẽ ra ông ta nên giúp Demavend đơn giản chỉ vì lẽ thường thôi. Lòng tin và sự thật có thể không còn trên thế gian này nữa, nhưng chẳng lẽ logic cũng biến mất nốt rồi ư? Chỉ còn lại có thù hận và khinh ghét thôi sao?”
Dandelion quay đi. Những ngọn đèn xanh giờ đang ở gần họ, vây xung quanh họ thành một vòng tròn. Cậu đã không để ý lúc trước. Giờ thì cậu biết rằng tất cả các dryad đang lắng nghe cậu.
“Cậu im lặng,” Geralt nói. “Thế có nghĩa là Ciri đã đúng, Codringher đã đúng. Tất cả mọi người đều đã đúng. Chỉ có tôi, gã witcher hết thời, ngu ngốc và ngây thơ, là đã sai.”