***
Aretuza bao gồm ba gờ đá nhô ra từ sườn núi dốc đứng và không thể tiếp cận. Phía trên sườn núi là Garstang. Nền móng của cung điện là một tảng đá khổng lồ, đen ngòm, nhẵn nhụi. Trên tầng cao nhất là cẩm thạch và những ô cửa sổ bằng thủy tinh thuần khiết, mặt trời phản chiếu lại ánh vàng của mái vòm.
Con đường dẫn đến Garstang và xa hơn nữa, lên đỉnh, uốn éo xung quanh ngọn núi như một con rắn. Tuy nhiên, còn có đường khác, một lối tắt, những cầu thang kết nối các gờ đá lại với nhau và ở ngay bên dưới Garstang, chúng biến mất và một đường hầm tối om. Marti Sodergren chỉ cho witcher những bậc thang đó.
Phía sau đường hầm là một cây cầu bắc ngang khe vực. Sau cây cầu, cầu thang dẫn thẳng lên trên, vặn vẹo và biến mất qua một đoạn cong. Witcher bước nhanh hơn.
Lan can của cầu thang được trang trí bằng những bức tượng faun và nymph. Chúng rất có vẻ sống động. Chúng di chuyển. Tấm mề đay của witcher bắt đầu rung lên mạnh mẽ.
Anh dụi mắt. Chuyển động của những bức tượng là do chúng thay đổi hình dạng. Bề mặt đá nhẵn nhụi đã được thay thế bằng một khối không hình thù, thủng lỗ chỗ và bị ăn mòn bởi muối và gió biển. Chúng ngay lập tức quay trở lại bình thường.
Anh biết thế nghĩa là gì. Ảo ảnh bao quanh Thanedd đang mờ dần, sụp đổ. Cây cầu cũng có phần ảo ảnh. Qua lớp ngụy trang là một khe vực và một thác nước đổ ầm ầm ở bên dưới.
Không có viên gạch đen nào để thể hiện lối đi an toàn. Anh bước qua cầu thật chậm, dè chừng từng bước chân, nguyền rủa trong đầu vì thời gian đang lãng phí. Khi qua được khe vực, anh nghe thấy tiếng một người đàn ông đang chạy lại.
Anh nhận ra người đó ngay tức thì. Từ trên cao, đang phi xuống những bậc thang là Dorregaray, vị pháp sư phụng sự vua Ethain xứ Cidaris. Anh nhớ lại lời của Philippa Eilhart. Tất cả các pháp sư đại diện cho các vị vua trung lập đều được mời đến Garstang để chứng kiến. Nhưng cái cách mà Dorregaray phi xuống cầu thang cho thấy rằng lời mời đã bị rút lại bất ngờ.
“Dorregaray!”
“Geralt à?” Người pháp sư thở hổn hển. “Anh đang làm gì ở đây? Đừng đứng đực ra đó như thế, chạy đi! Nhanh lên, xuống dưới cầu thang, đến Aretuza!”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Phản bội.”
“Cái gì?”
Dorregaray bất chợt rùng mình và ho một cách kỳ lạ, ngay lập tức gập đôi người lại và ngã xuống, về phía witcher. Trước khi Geralt kịp đỡ, anh trông thấy một mũi tên đính những chiếc lông chim màu xám thò ra từ sau lưng anh ta. Anh lảo đảo ôm người pháp sư trong tay và nhờ vậy mà thoát chết, bởi vì mũi tên thứ hai, thay vì xuyên qua cổ họng anh, đã cắm vào đá và nụ cười mỉa mai trên gương mặt của một bức tượng faun, đập vỡ sống mũi và một phần bên má. Witcher buông Dorregaray ra và nấp sau lan can của cầu thang. Người pháp sư ngã đè lên anh.
Có hai tên xạ thủ, và cả hai đều đội mũ đính đuôi sóc. Một tên đứng trên cầu thang, tay cầm một cây cung vấy máu, tên còn lại đang rút thanh kiếm ra khỏi vỏ và lao xuống, nhảy cóc vài bậc một lúc. Geralt đẩy Dorregaray sang một bên và bật dậy, cũng rút kiếm ra. Một mũi tên bay, witcher chặn nó lại bằng đầu mũi kiếm trong tích tắc. Tên elf thứ hai đang ở rất gần, nhưng khi trông thấy mũi tên bị đánh văng đi thì lưỡng lự trong giây lát. Nhưng chỉ trong giây lát mà thôi. Hắn lao vào witcher, thanh kiếm rít lên trong không khí với tốc độ chớp nhoáng của nó. Geralt nhanh như cắt tránh sang bên, làm lưỡi kiếm của tên elf sượt qua lưỡi kiếm của anh. Gã elf mất thăng bằng, witcher uyển chuyển xoay mình và cắt một nhát vào má hắn, ngay bên dưới tai. Chỉ một nhát thôi. Thế là quá đủ.
Tên xạ thủ trên cầu thang lại kéo dây cung nhưng không có thời gian để nhả ra. Geralt trông thấy một tia sáng, tên elf la hét, hai tay giơ lên không trung và ngã lăn xuống những bậc thang. Lưng áo hắn bốc cháy.
Đang chạy xuống cầu thang là một pháp sư khác. Khi trông thấy witcher anh ta dừng lại, giơ tay lên. Geralt không tốn thời gian giải thích, anh nằm sấp xuống sàn, và tiếng rít của tia sét bay qua đầu anh, làm bức tượng faun nổ tung thành cát bụi.
“Dừng lại,” anh la lên. “Là tôi đây, witcher!”
“Chết tiệt,” người pháp sư thở hổn hển, tiến lại gần. Geralt không nhớ là đã gặp anh ta ở bữa tiệc. “Tôi cứ nhầm tưởng anh là lũ elves nổi loạn đó....Dorregaray sao rồi, còn sống chứ?”
“Tôi nghĩ vậy....”
“Nhanh lên, sang phía bên kia cây cầu!”
Anh kéo lê Dorregaray đi, trong lúc này anh chẳng còn hơi đâu để ý đến ảo ảnh đang rung động và mờ dần nữa. Không có ai đuổi theo họ cả, nhưng kể cả như vậy, người pháp sư vẫn giơ tay lên, hét một câu thần chú và bắn ra một tia sét phá hủy cây cầu.
“Như thế sẽ chặn được chúng lại.” Anh ta nói.
Witcher lau máu đang chảy ra từ miệng Dorregaray.
“Anh ta bị thủng phổi. Anh giúp được không?”
“Tôi có thể,” Marti Sodergren nói khó nhọc, trèo lên những bậc thang từ Aretuza. “Có chuyện gì vậy Carduin? Ai đã bắn anh ta?”
“Bọn Scoia’tael.” Người pháp sư lấy tay áo lau mồ hôi trên trán. “Đang có đánh nhau ở Garstang. Băng đảng khốn khiếp, bọn nào cũng tệ như nhau. Philippa đi xích người vào buổi đêm, trong đó có Vilgefortz và Francesca Findabair, thế là Francesca đem lũ Sóc lên đảo! Và Tissaia de Vries....Mẹ kiếp, họ làm hỏng bét hết mọi chuyện!”
“Nói rõ ràng hơn đi, Carduin!”
“Tôi sẽ không tốn thời gian tán gẫu đâu! Tôi sẽ tới Loxia, và từ đó có thể dịch chuyển trực tiếp về Kovir. Và những kẻ ở đó, ở Garstang, cứ việc giết lẫn nhau! Chẳng quan trọng nữa rồi! Chúng ta đang có chiến tranh! Tất cả mớ hỗn loạn này là do Philippa bày ra để các vị vua có thể tuyên chiến với Nilfgaard! Meve xứ Lyria và Demavend của Aedirn đã khích động Nilfgaard! Các người hiểu chưa?”
“Không,” Geralt nói. “Tôi không muốn hiểu. Yennefer đang ở đâu?”
“Thôi đi!” Marti Sodergren hét lên, cúi xuống Dorregaray. “Giúp tôi! Giữ lấy anh ta! Tôi không thể rút mũi tên ra được!”
Họ giúp cô. Dorregaray rên rỉ và lắc lư, cầu thang cũng đang lắc lư. Geralt cứ tưởng rằng đó là do ma thuật từ câu thần chú chữa lành của Marti. Nhưng đó là Garstang. Đột nhiên những ô cửa sổ vỡ tung ra, từ bên trong có thể nhìn thấy ánh lửa và khói bốc ra.
“Trận chiến vẫn đang tiếp diễn.” Carduin nghiến răng. “Họ đang giao đấu kịch liệt, thần chú nối tiếp thần chú....”
“Thần chú? Ở trong Garstang ư? Nhưng còn lớp bảo vệ ma thuật?”
“Đó là do Tissaia. Bà ta bất chợt chọn phe để đứng cùng. Bà ta đã phá vỡ lớp bảo vệ và vô hiệu hóa dimeritium. Sau đó tất cả mọi người nhảy xổ vào nhau! Vilgefortz và Terranova một bên, Philippa và Sabrina phía bên kia...cây cột chống gãy và mái nhà sập xuống....Và Francesca mở cánh cửa dẫn xuống tầng hầm và rồi, lũ elves ma quỷ này xông ra....Chúng tôi hét lên rằng mình trung lập nhưng Vilgefortz cười. Trước khi chúng tôi kịp dựng khiên lên, Drithelm ăn một mũi tên vào mắt, và sau đó chúng cắm tên đầy lưng anh ta như một con nhím...Tôi đã không ngồi đợi để xem tình hình tiến triển ra sao. Marti, còn bao lâu nữa? Chúng ta phải ra khỏi đây!”
“Dorregaray sẽ không đi được.” Người trị thương chùi bàn tay vấy máu lên bộ váy trắng. “Hãy dịch chuyển chúng ta đi Carduin.”
“Ở đây? Cô bị điên à. Tor Lara đang ở quá gần. Cổng Lara ảnh hưởng lên tất cả các phép dịch chuyển. Không ai có thể ra khỏi đây theo cách đó!”
“Anh ta không bước đi được! Tôi phải ở lại với anh ta....”
“Vậy thì đi mà ở lại!” Carduin đứng lên. “Và chúc vui vẻ! Tôi muốn sống hơn! Tôi sẽ quay về Kovir! Kovir trung lập!”
“Tuyệt vời.” Witcher khạc một bãi, nhìn theo người pháp sư đang biến mất vào đường hầm. “Tình đồng đội và anh em! Nhưng tôi không thể ở lại với cô, Marti. Tôi phải tới Garstang. Người anh em của cô đã phá hủy cây cầu. Còn đường nào khác không?”
Marti Sodergren sụt sịt. Sau đó ngẩng lên và gật đầu.
***
Anh đang ở gần những bức tường của Garstang thì Keira Metz rơi xuống trúng đầu.
Con đường mà người trị thương đã chỉ cho anh dẫn qua một khu vườn treo đầy những cầu thang bắt chéo liên kết với nhau. Những bậc thang dày đặc dây thường xuân và kim ngân, làm nó khó để trèo lên, nhưng lại che chắn cho anh rất tốt. Anh tiến lại gần những bức tường một cách bí mật. Trong khi tìm kiếm lối vào, Keira ngã lên người anh, cả hai lăn vào một bụi mận hoang.
“Tôi gãy mất một cái răng rồi,” nữ pháp sư nói buồn bã, hơi ngọng nghịu. Tóc cô rối bù, bẩn thỉu, mắc đầy hồ dán tường và bồ hóng. Trên má cô là một tụ máu to đùng.
“Tôi nghĩ là mình cũng gãy chân rồi,” cô nói, nhổ máu ra. “Có phải anh không đấy, witcher? Tôi ngã lên người anh à? Sao lại thế nhỉ?”
“Tôi cũng thắc mắc tương tự.”
“Terranova đá tôi ra khỏi cửa sổ.”
“Cô đứng dậy được không?”
“Không, tôi không thể.”
“Tôi muốn vào trong. Mà không bị chú ý. Đi lối nào?”
“Có phải tất cả witcher,” Keira lại nhổ ra, rên rỉ, cố nhổm dậy bằng khuỷu tay, “đều bị điên không? Chiến trận đang diễn ra ở Garstang! Nó nóng đến mức lớp xi măng trên tường cũng phải chảy ra! Anh đang tìm kiếm rắc rối à?”
“Không, tôi đang tìm Yennefer.”
“Ha!” Keira không cố nữa và nằm ngửa ra. “Tôi cũng muốn có người yêu mình đến vậy. Cầm lấy tay tôi.”
“Có lẽ là để khi khác. Giờ tôi hơi vội.”
“Tôi bảo cầm lấy tay tôi! Tôi sẽ chỉ anh đường vào Garstang. Tôi phải khử được tên khốn Terranova này. Thế nào, anh còn đợi gì nữa? Anh không thể tìm được lối vào, và kể cả nếu có, anh cũng sẽ bị tụi elves xử tử thôi....Tôi không đi được, nhưng tôi vẫn có thể làm phép. Nếu có kẻ nào ngáng đường chúng ta, chúng sẽ phải hối hận.”
Cô hét lên khi anh đỡ cô dậy.
“Xin lỗi.”
“Đừng bận tâm,” cô vòng tay qua vai anh. “Là chân này. Anh có mùi như nước hoa của cô ấy, anh biết không? Không, không phải lối đó. Quay lại và đi lên đồi. Là cửa thứ hai, bên cạnh Tor Lara. Có lẽ sẽ không có elves ở đó.....Auu! Cẩn thận đi chứ, chết tiệt!”
“Xin lỗi. Làm sao Scoia’tael đến được đây?”
“Chúng ở dưới tầng hầm. Thanedd trống rỗng như vỏ sò, phía bên dưới là một hang động vĩ đại, anh có thể đến đó bằng thuyền, nếu có người chỉ đường. Có kẻ đã phản bội chúng ta.... Auu! Cẩn thận đi! Đừng lắc tôi như thế!”
“Xin lỗi. Vậy là lũ Sóc đến bằng đường biển? Khi nào?”
“Chỉ có thần linh mới biết. Có lẽ là hôm nay, hay một tuần trước? Chúng tôi đang chuẩn bị cho Vilgefortz và Vilgefortz thì lại chuẩn bị cho chúng tôi. Vilgefortz, Francesca, Terranova và Fercart....Chúng tôi đã làm hỏng bét. Philippa nghĩ rằng họ muốn chiếm quyền của Giáo Phái, để gây ảnh hưởng lên các vị vua....Và rồi họ sẽ giết chúng tôi trong buổi hội thảo....Geralt, tôi không đứng được....cái chân.....đặt tôi xuống một lúc nào. Auu!”
“Keira, nó là một vết thương hở. Máu đang chảy xuống chân cô.”
“Im lặng và nghe đi. Bởi vì nó là về Yennefer của anh. Chúng tôi đến Garstang, đến phòng họp. Nó có một lớp bảo vệ ma thuật, nhưng không có tác dụng với dimeritium. Chúng tôi cảm thấy an toàn. Cuộc họp bắt đầu. Tissaia và phe trung lập quát lên với chúng tôi, chúng tôi quát lại họ. Và Vilgefortz giữ im lặng và mỉm cười....”
***
“Tôi nhắc lại, Vilgefortz là một kẻ phản bội! Hắn đã thông đồng với Emhyr của Nilfgaard, tham gia vào một âm mưu! Hắn đã phá luật, phản bội lại chúng ta và các vị vua...”
“Chậm thôi Philippa. Ta biết ơn huệ mà Vizimir dành cho cô có ý nghĩa với cô hơn là tình đoàn kết của Hội Anh Em. Cô cũng thế thôi Sabrina, vai trò của cô ở Kaedwen cũng tương tự. Keira Metz và Triss Merigold đại diện cho lợi ích của Foltest xứ Temeria, Radcliffe là một công cụ cho Demavend của Aedirn....”
“Chuyện này thì có liên quan gì, Tissaia?”
“Lợi ích của các vị vua không nhất thiết là một với chúng ta. Ta biết rất rõ chuyện gì đang xảy ra. Các vị vua đã bắt đầu cuộc thanh trừng người elves, và các chủng loài không-phải-người khác. Có lẽ là cô, Philippa, cảm thấy điều đó là đúng đắn. Có lẽ là anh, Radcliffe, anh nghĩ là phù hợp khi hỗ trợ quân đội của Demavend tập kích Scoia’tael. Nhưng ta thì không. Và chẳng ngạc nhiên khi Enid Findabair chống lại các người. Nhưng điều đó vẫn không có nghĩa là phản quốc. Đừng cắt lời ta! Ta biết chính xác vua của các ngươi có ý định gì, ta biết các ngươi muốn châm ngòi cho một cuộc chiến. Những động thái dẫn đến việc ngăn chặn nguy cơ chiến tranh có thể bị coi là phản quốc trong mắt Vizimir của các ngươi, nhưng không phải trong mắt ta. Nếu các ngươi kết tội Vilgefortz và Francesca, thì cũng kết tội luôn cả ta đi!”
“Bà nói về cuộc chiến nào vậy? Vua của tôi, Esterad xứ Kovir, sẽ không hỗ trợ những hành động gây hấn với Đế chế Nilfgaard. Kovir đang và sẽ luôn trung lập!”
“Anh là một thành viên của Hội Đồng, Carduin, chứ không phải sứ giả cho vua của anh!”
“Nhìn xem ai đang nói kìa, Sabrina?”
“Đủ rồi!” Philippa dộng nắm đấm lên bàn. “Tôi sẽ thỏa mãn sự tò mò của anh, Carduin. Anh hỏi, ai đang chuẩn bị cho chiến tranh ư? Nilfgaard đang chuẩn bị, chính chúng là những kẻ đang lên kế hoạch tấn công và tiêu diệt chúng ta. Nhưng Emhyr var Emries vẫn còn nhớ Đồi Sodden, và lần này ông ta quyết định tự bảo vệ mình, bằng cách loại các pháp sư ra khỏi cuộc chơi trước tiên. Vì thế ông ta đã liên lạc với Vilgefortz vùng Roggeveen. Ông ta đã mua chuộc hắn, hứa hẹn quyền lực và tham vọng. Phải, Tissaia. Vilgefortz, vị anh hùng của Sodden, sẽ bán đứng chúng ta để cai trị toàn bộ phương Bắc. Chính là Vilgefortz, hỗ trợ bởi Terranova và Fercart, sẽ là thống đốc của các tỉnh thành lập nên từ những vương quốc bị chinh phạt, hắn sẽ là kẻ quất roi của người Nilfgaard lên những cư dân trên vùng đất này, ép họ lao động cho đế chế, và Francesca Findabair, Enid an Gleanna, sẽ là nữ hoàng của những người elves tự do. Họ đương nhiên là sẽ ở dưới sự bảo hộ của Nilfgaard, nhưng người elves chỉ đơn giản muốn hoàng đế Emhyr cho phép được tự do tàn sát con người. Và người elves thì không có khao khát nào cháy bỏng hơn là được giết Dh’oine.”
“Đó là một lời buộc tội nghiêm trọng đấy. Vậy nên chứng cứ cũng cần phải tương xứng. Nhưng trước khi cô ném những bằng chứng này lên bàn cân, Philippa Eilhart, hãy suy xét tình thế của ta. Bằng chứng có thể được ngụy tạo, hành động và động cơ có thể được diễn giải theo nhiều cách khác nhau. Tuy nhiên sự thật ngay trước mắt thì không thể thay đổi được. Cô đã phá vỡ sự đoàn kết và tình đồng đội của Hội Anh Em, Philippa Eilhart. Cô xích cổ các thành viên của Giáo Phái lại như trộm cướp. Đừng có mà dám đề nghị một vị trí mới cho cô và bè lũ phản loạn của cô ở trong cái Giáo Phái mới mà các người định sẽ tạo ra, và bán cho các vị vua này. Giữa chúng ta chỉ có máu và cái chết. Cái chết của Hen Gedymdeith. Và máu của Lydia van Bredevoort. Với sự khinh miệt cô đã làm đổ những giọt máu này. Cô đã từng là học trò xuất sắc nhất của ta, Philippa Eilhart. Ta vẫn luôn tự hào về cô. Nhưng giờ ta chỉ có sự khinh miệt dành cho cô.”
***
Keira Metz trắng bệch như tờ giấy.
“Đã yên lặng được một lúc rồi.” Cô thì thầm. “Đang đến hồi kết....họ đang đuổi nhau qua cung điện. Nó có 5 tầng, 76 phòng và hành lang. Đây là nơi họ....”
“Cô đang định nói về Yennefer. Nhanh lên đi. Tôi sợ cô sẽ ngất xỉu mất.”
“Về Yennefer ư? À, phải....Mọi thứ đang diễn ra theo ý chúng tôi, thì đột nhiên Yennefer xuất hiện. Và mang vào căn phòng một bà đồng....”
“Ai?”
“Một đứa bé gái, khoảng 14 tuổi. Tóc màu tro, cặp mắt xanh lục....Trước khi chúng tôi kịp nhìn cho kỹ, con bé bắt đầu tiên đoán. Nó nói về sự kiện xảy ra ở Dol Angra. Không ai nghi ngờ sự thật trong lời nói của con bé. Nó đang lên đồng, những ai đang lên đồng không thể nói dối được.”
***
“Đêm qua,” bà đồng nói, “một đội quân đi dưới cờ của Lyria và Aedirn đã tổ chức một cuộc công kích chống lại người trị vì của Nilfgaard. Họ đã tấn công Glevitzingen, một tiền đồn nằm ở Dol Angra. Một sứ giả thay mặt vua Demavend đã thông báo tới các ngôi làng lân cận rằng kể từ hôm nay, Aedirn sẽ tiếp quản toàn bộ khu vực đó. Rồi kêu gọi mọi người đứng lên chống lại Nilfgaard....”
“Không thể nào! Đó là một lời vu khống!”
“Những câu từ đó rời khỏi miệng cô thật dễ dàng làm sao, Philippa Eilhart.” Tissaia nói khẽ. “Nhưng đừng lo, tiếng hét của cô đã không làm gián đoạn lời tiên đoán. Nói tiếp đi, cô bé.”
“Hoàng đế Emhyr var Emreis đã ra lệnh đáp trả bằng vũ lực. Sáng nay quân đội Nilfgaard đã tiến vào Aedirn và Lyria.”
“Thế là,” Tissaia mỉm cười. “Các vị vua của chúng ta đã chứng tỏ được mình là những người trị vì thông minh, sáng suốt và yêu chuộng hòa bình ra sao. Và vài pháp sư đã làm rõ rằng họ đang đứng ở bên nào. Những ai muốn tránh nguy cơ chiến tranh, họ cùm lại bằng xích dimeritium và vu cho tội phản quốc....”
“Tất cả chỉ là dối trá!”
“Mặc xác tất cả các người!” Sabrina Glevissig đột nhiên la lên. “Philippa! Chuyện này là thế nào đây? Rắc rối ở Dol Angra này nghĩa là sao? Chẳng phải chúng ta đã thống nhất là không nên để nó xảy ra quá sớm rồi còn gì? Tại sao tên đần Demavend đã không dừng lại? Tại sao ả lăng loàn Meve này....”
“Im đi, Sabrina!”
“Ôi không, cứ để cô ta nói.” Tissaia de Vries ngẩng đầu lên. “Chúng ta sẽ nói về quân đội Kaedwen của Henselt đang xáp lại gần biên giới. Chúng ta sẽ nói về lính Temeria của Foltest đang cho ra khơi hết những con thuyền mà ông ta đã giấu trong những khu rừng của Yaruga. Chúng ta sẽ nói về các đơn vị đặc nhiệm Redania dưới quyền chỉ huy của Vizimir đang đứng ngay cạnh Pontar. Cô nghĩ rằng tất cả chúng ta đều mù và điếc hay sao hả Philippa?”
“Đây chỉ là một lời vu khống trắng trợn, không gì hơn! Vua Vizimir....”
“Vua Vizimir,” giọng nói đều đều của bà đồng với mái tóc màu tro cắt ngang, “đã bị sát hại đêm qua. Bị ám sát. Redania không còn vua nữa.”
“Redania từ lâu đã không còn vua nữa rồi.” Tissaia de Vries đứng dậy. “Ở Redania người trị vì là Philippa Eilhart, kẻ thừa kế xứng đáng của Raffard Áo Trắng. Sẵn sàng hy sinh hàng chục ngàn sinh mạng để đạt được quyền lực tối thượng.”
“Đừng nghe!” Philippa la lên. “Đừng nghe bà đồng này! Đây chỉ là một công cụ, một công cụ vô tri vô giác....Cô phục vụ cho ai hả Yennefer? Ai đã ra lệnh cho cô mang con quái vật này đến đây?”
“Chính là ta.” Tissaia de Vries trả lời.