[Dịch]Vương Phi Thiên Tài

Chương 16 : Dực vương




Tần đô, Khánh thành, Dực Vương phủ.

Bên cạnh hồ nước uốn lượn, một tòa đình bát giác[1] sừng sững đứng đó, bao quanh là dăm ba tấm phi sa[2] màu lục nhạt. Giữa cái nền bích thủy phản chiếu lam thiên, này tầng tầng sắc xanh càng thêm vẻ trong lành tĩnh mịch. Đứng từ xa mà ngắm, cảm giác như đọng trong tầm mắt những khói sóng chao nghiêng, thanh u mà nhã đạm.

Trong đình bát giác, Vân Khinh ôm cây cổ cầm ngồi trên ghế, mười ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt cầm huyền. Một khúc nhạc không có khúc phổ cũng chưa ai từng nghe tới thánh thót vang lên trong miền hồ trong nắng đẹp. Làn gió dìu dịu phất qua mái tóc của Vân Khinh, nhè nhẹ bay lên, lung linh khó tả.

Vân Khinh vừa đánh đàn, vừa lơ đãng nhìn mặt nước trong xanh. Quả thật cô không hề ngờ tới, Độc Cô Tuyệt lại chính là Dực Vương dưới một người trên vạn kẻ nổi tiếng của Tần Quốc. Trước đó khi nghe hắn ta báo họ Độc Cô, cô vẫn không coi đó làm trọng vì tuy rằng vương thất nước Tần mang họ Độc Cô, nhưng dòng họ này đâu phải chỉ có một nhà trong thiên hạ. Thật sự không ngờ rằng hắn ta lại là một người có địa vị cao tới thế.

Gã Độc Cô Tuyệt này, chính là đệ đệ một mẹ sinh ra của Tần vương hiện thời. Nói cách khác, Tần vương Độc Cô Hành chính là đại ca ruột thịt của hắn. Độc Cô Tuyệt mười hai tuổi đã cầm quân, mười lăm tuổi dùng bốn vạn nhân mã đại thắng mười ba vạn quân Triệu quốc, dẫn binh tiến thẳng vào lòng nước Triệu, liên tiếp đoạt lấy bảy tòa thành, lập kỷ lục lấy ít thắng nhiều của Tần quốc. Khi hắn tròn mười bảy tuổi, số trận toàn thắng đã không thể đếm hết. Tuổi còn niên thiếu đã được phong vương, uy vọng trong quân lẫy lừng cao vút, công trạng lẫn thành tích đều to lớn, thủ đoạn lại ngoan độc khó bì, bỏ xa những danh tướng khác trong lịch sử nước Tần. Giờ đây trong tay gã có hơn trăm vạn binh mã của Tần quốc, nắm quân quyền tuyệt đối, chỉ cần gã dậm chân một cái, không nói đến sáu nước còn lại, riêng Tần quốc cũng đã phải rung chuyển dăm lần. Có điều gã Độc Cô này ở bất cứ đâu, dù có là ra trận giết giặc hay lên triều gặp chúa, trên mặt luôn đội một chiếc mặt nạ kim loại. Thế nên từng đó năm qua, chẳng mấy ai biết đến gương mặt thật của hắn ta, ngay cả đa số đại thần của Tần quốc cũng không phải ngoại lệ. Đây vốn là một trong những bí ẩn đương thời.

Mà mấy năm nay bảy nước đình chiến, Độc Cô Tuyệt không hề vào triều, tin tức đối ngoại là để dốc lòng nghiên cứu binh pháp, ngờ đâu hắn ta lại tự thân ẩn mình ở Sở quốc ba năm. Lần này đến cả Sở thái tử cũng ra mặt, mà cũng không ngờ rằng Độc Cô Tuyệt này lại chính là Độc Cô Tuyệt lẫy lừng thiên hạ kia, vì xét cho cùng một Vương gia buông quân quyền trong tay để náu mình nơi nước Sở của y như thế, vốn là điều khó lòng tưởng tượng nổi. Giờ đây hắn ta đã trở lại được nước Tần, không hiểu đang làm cái gì cho nước Tần mà hai ngày nay bặt tăm không thấy mặt.

Vân Khinh nghĩ tới đây khe khẽ lắc đầu. Phàm là người trong sáu nước còn lại, ai chẳng biết đến Dực Vương của Tần quốc tuổi còn trẻ mà tính cách hung hãn, thủ đoạn tàn nhẫn. Tiếng tăm của hắn tỷ lệ ngược với cơ hội nhìn thấy mặt thật của hắn, vậy mà một kẻ thấp cổ bé họng như cô lại đụng đầu giữa đường. Nói thế chứ đụng đầu thì cũng đụng rồi, xét cho cùng cũng chỉ tới đó mà thôi chẳng có gì lớn lao cả. Cô chỉ quan tâm tới lời hứa tìm được bà bà của hắn, còn việc khác, thứ lỗi cô không để vào mắt làm chi. Một khúc đã hết, tiếng đàn Vân Khinh dừng lại.

“Đàn tiếp, ta muốn nghe!” Bỗng tiếng Độc Cô Tuyệt vang lên bên tai. Chẳng hiểu từ lúc nào hắn ta đã tới gần Vân Khinh, đứng tựa vào cây cột mà nghe đàn.

“Tin tức bà bà đâu?” Vân Khinh không thèm để ý đến câu mệnh lệnh của hắn, lạnh nhạt hỏi.

Độc Cô Tuyệt trừng mắt với cô rồi mới trầm giọng quát ra oai.

“Có tin mới tất sẽ báo cho ngươi. Đàn đi!”

Vừa nói hắn vừa lững thững bước lại, ngồi xuống cạnh Vân Khinh. Cô thiếu nữ thấy rõ kẻ này hoàn toàn ra dáng ngang ngược không phân phải trái, nhưng mà hung hăng thế thôi chứ không hề ác ý chút nào. Mà nói nữa họ mới quay lại Tần quốc có vài ngày, làm sao đã có tin tức nhanh thế được. Thế nên cô gái lại vung tay gẩy đàn, khơi nhẹ từng dây, tiếng đàn trong lành như nước nguồn, lưu loát như suối chảy lại vang lên quanh quẩn, liền lạc mà nhẹ nhàng, cần gì chấp kẻ nói ngang.

Độc Cô Tuyệt thấy vậy, cũng thỏa mãn ườn lưng dựa người vào ghế, thong thả khép đôi mắt phượng lim dim thưởng thức, cánh tay cũng tự nhiên mà duỗi ra ôm lấy eo lưng Vân Khinh. Tiếng đàn này không tệ, nghe rất thoải mái, mà khí chất an tĩnh linh động trên người Vân Khinh cũng không tồi. Thích!

“Dực Vương, xin hãy tự trọng.” Vân Khinh không quay đầu lại mà chỉ nhàn nhạt lên tiếng.

Độc Cô Tuyệt khẽ mở mắt ra, đôi mắt nheo nheo lại, bàn tay nhẹ nhàng dùng sức ôm chặt lấy lưng Vân Khinh.

“Chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi, sao giờ lại đòi tự trọng?”

Vân Khinh vừa nghe vậy, ngón trỏ khẽ gảy nhẹ trên cây cổ cầm, một đạo phong nhận liền phóng qua vai Vân Khinh nhằm thẳng hai mắt Độc Cô Tuyệt mà tới. Gã kia chỉ hừ lạnh, thân mình khẽ lắc một cái tránh khỏi dễ dàng, có điều một cử động này cũng khiến gã phải buông tay khỏi người Vân Khinh.

“Ngươi thật to gan.”

Độc Cô Tuyệt sầm mặt, không thèm để ý tới việc Vân Khinh là nữ mà vung thẳng nắm tay về phía cô. Âm nhạc chưa từng ngừng lại, chỉ là giờ đây ẩn ẩn trong tiếng đàn dịu nhẹ là âm công mang theo nội kình lần lượt phát ra. Vân Khinh cũng không thèm ngẩng đầu lên chống lại quyền chiêu của hắn, chỉ từ tốn trả lời.

“Gan ta to tới cỡ nào, đâu phải hôm nay ngươi mới biết?”

Lại một lần nữa vẻ mặt Độc Cô Tuyệt đen xì gần bằng than. Cũng biết nữ nhân này quả thật coi trời bằng vung, cũng không phải coi trời bằng vung, mà là thản nhiên không để vào mắt điều gì. Tâm tình lạnh nhạt, khiến cho những gì không quan trọng không đáng giá để tâm tự nhiên sẽ bị cô ta không thèm nhìn tới.

“Vương gia, tin tức mật bộ gửi tới.”

Đúng lúc hai người khẽ dừng tay lại, Sở Vân bước tới, trên người khoác trường sam nho nhã màu xanh nhạt, tay cầm một vật gì đó. Độc Cô Tuyệt lạnh lùng không thể hiện gì trên mặt mà nhận lấy liếc nhìn thoáng qua, rồi cũng lạnh lùng cười.

“Tốc độ không đến nỗi, mấy năm nay cũng chưa thành đồ bỏ.

“Bọn họ nào dám thành đồ bỏ.” Sở Vân mỉm cười. Vân Khinh nhìn họ Độc Cô.

“Là tin tức của bà bà sao?”

Độc Cô Tuyệt nhìn vẻ mặt lo lắng quan tâm của cô, vẻ mặt đang lạnh lùng vô cảm bỗng nhiên nhích nhích khóe môi lên thành nụ cười gian xảo.

“Phải.”

Thấy hắn ta thừa nhận dễ dàng, Vân Khinh không khỏi đề phòng mà hỏi lại.

“Như thế nào?”

Độc Cô Tuyệt khẽ cầm tờ giấy kẹp giữa hai ngón tay giơ lên, nhìn Vân Khinh nói.

“Muốn biết sao, được thôi.”

Vừa dứt lời, gã lắc mình vọt tới sát cạnh cô, vươn cánh tay kia tóm lấy eo Vân Khinh kéo lại ôm chặt. Trong nháy mắt Vân Khinh đã hiểu ý của gã, nghiến răng nghiến lợi giận dữ. Kẻ này đúng như lời đồn, thù dai vô cùng mà có thù tất báo, tóm được nhược điểm của cô mất rồi, thật đáng ghét!

Mà Độc Cô Tuyệt rất là mãn nguyện nở một nụ cười diễm lệ với cô, tay ôm ngang hông thật chặt, người cúi xuống, thản nhiên mà ngang tàng hôn cái chụt lên má cô, rồi khi ngẩng lên, trên nét mặt hiện rõ cung miệng cong cong, cho thấy tâm trạng hắn lúc này vô cùng hài lòng. Sở Vân đứng cạnh đó thấy thế, hai mắt trợn tròn sững sờ hồi lâu rồi lắc đầu không biết nói sao. Vương gia nhà y thành danh từ thời niên thiếu, tính ra bây giờ cũng mới hai mươi tuổi, nhưng luôn toát ra vẻ trầm ổn nghiêm trang lãnh khốc vô tình. Không ngờ ngài ấy cũng có một bộ mặt vênh vang tự đắc đi kèm với hành động phi lễ một cách thản nhiên mặt dầy như thế, thật sự là mất hết cả hình tượng trong lòng thuộc hạ nha.

“Nhớ cho kỹ, không được làm trái ý ta.” Độc Cô Tuyệt cúi xuống nhìn thẳng vào mắt Vân Khinh, giọng nói vô cùng độc đoán.

“Giờ nói cho ta biết được chưa?” Vân Khinh chỉ trừng hắn, thản nhiên hỏi lại. Ai kia với vẻ mặt vô cùng thỏa mãn giờ mới đưa tờ giấy trong tay cho Vân Khinh, rồi làm như thờ ơ trả lời.

“Ngoài Khu thành có người nhìn thấy một người giống bức họa của ngươi, hẳn là bà ta.”

Vân Khinh nhanh chóng nhìn lướt nội dung, không khác gì so với Độc Cô Tuyệt vừa nói. Tuy cô không rõ hắn ta lấy tin tức từ đâu, nhưng bằng vào địa vị và danh tiếng chiến tích của hắn, hẳn là không sai. Lập tức cô thở dài.

“Khu thành, bà bà tới Khu thành làm gì?”

Khu thành ở miền Nam nước Tần, gần với Yến quốc, là một tòa thành hạng trung. Độc Cô Tuyệt nhìn thẳng vào mắt Vân Khinh, lạnh lùng thốt.

“Ba ngày trước ở Khu thành có một tội phạm quan trọng vốn là phụng mệnh xử trảm thị chúng bị cướp đi, mà cũng đúng thời gian này bà bà của ngươi xuất hiện tại đó. Rồi thì hai tốp người lại biến mất cùng nhau. Cũng vì thế mà mới có người chú ý tới bà ta.”

Dù sao cũng chỉ là một bà bà có tuổi, nơi nào cũng có người như thế, dù cho trên mặt có bị sẹo chằng chịt đi nữa cũng vẫn không khác đáy biển tìm kim. Nếu không phải trùng hợp có chuyện xảy ra, dù Độc Cô Tuyệt có bản lĩnh cao cường tới đâu cũng chưa chắc đã có tin tức nhanh đến thế. Độc Cô Tuyệt liếc nhìn Vân Khinh rồi lạnh nhạt nói.

“Người của ta dù thế vẫn không tra ra được tung tích tiếp theo của bà bà nhà ngươi, cả hai bên nhân mã đều như bốc hơi khỏi mặt đất. Điểm này… có chút vấn đề.”

Nói không hết ý, cơ mà ý đã ở ngoài lời. Vân Khinh không khỏi sửng sốt, bà bà đi cướp phạm nhân? Sao lại có thể chứ, cô sống với bà bà từng đó năm rồi, nhưng quanh quẩn vẫn chỉ hai người với nhau, không hề tiếp xúc với người ngoại. Liệu có phải tin tức đã nhầm, là trùng hợp thôi hay không?

Đúng lúc đó, có tiếng bước chân dồn dập vang lên. Mặc Ly rảo bước tới gần họ, rồi cung kính cúi đầu.

“Bẩm Vương gia, Tần vương tới.”

Độc Cô Tuyệt nhướng mắt, khẽ liếc nhìn Vân Khinh ra hiệu cô nên tránh mặt, mà Vân Khinh cũng không có hứng thú gặp Tần vương gì đó làm chi. Nhưng cô còn chưa kịp quay đi, đã nghe thấy một tiếng cười sang sảng hùng hậu mà không kém phần uy nghiêm vang lên thật gần, rồi một bóng người vô cùng nhanh nhẹn bước tới, hoàn toàn không hề khách sáo như thể nhà mình.

“Vương đệ, đại ca tới xem… Oa… Chỗ của Vương đệ sao lại có nữ nhân thế này?”

——— —————— —————— —————— —————–

[1] Đình bát giác: bát giác là tám góc. Đình bát giác là đình ‘tám góc’, chung quanh là khoảng trống, dùng tám cột lớn chống đỡ, mái có tám đỉnh cong vút.

[2] Phi sa: loại vải lụa sợi thật mỏng và dệt thật thưa, tính chất rất nhẹ nên hay dùng làm rèm cửa.

PS của Lãnh Vân:

+ Anh Tuyệt ơi là anh Tuyệt, hình tượng lãnh khốc vô tình của anh không những sụp đổ trong lòng thuộc hạ Sở Vân của anh mà còn cả trong lòng các fan gờ như em… Giờ em sẽ gọi anh là mặt dầy ngang ngược!

+ Thích cả anh Tần vương Độc Cô Hành nữa. Tình huynh đệ của hai chàng thật sự là rất rất đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.