[Dịch]Vương Gia Yêu Nghiệt Vương Phi Vô Lương

Chương 80 : Ngủ cùng giường




"Vậy ta đây nói thẳng." Trầm mặc thật lâu, rốt cuộc chủ nhân vẫn nhìn chằm chằm nó cũng mở miệng nói chuyện, vẻ mặt hắn cũng đã trở lại bình thường một chút, lúc này nó mới cảm thấy an tâm hơn.

Ly Nặc khẩn trương gật gật đầu nói: "Vâng người cứ nói đi." Lại nói, chủ nhân muốn cái gì nó có thể ngăn cản sao? Nó dám nói một chữ “không” sao? Nó không dám, cho nên nó chỉ có thể gật đầu mà không thể lắc đầu, chỉ có thể nghe theo, không thể nói không được, nói tóm lại là không được cãi lời chủ tử.

"Ngươi vẫn đang giữ linh châu của Hồ tộc đúng không?" Thì ra là chủ tử muốn hỏi cái này, làm nó cứ tưởng gì, chủ tử lại còn bày ra bộ dáng ấp úng kia để cố tình dọa nó một phen không được tự nhiên, thật là, từ khi nào chủ tử lại có tính tình trẻ con đi khi dễ tiểu thú là nó thế hả? (mi là tiểu thú sao *khinh bỉ*)

"Đương nhiên rồi." Nó vẫn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, không chút do dự đáp.

"Ừ, rất tốt, vậy ngươi có vì muốn chủ mẫu của ngươi về sau không phải chịu tổn thương mà nguyện ý bỏ ra một thứ quan trọng không?" Nam tử tiếp tục dụ dỗ.

"Đương nhiên nguyện ý, chủ tử nói đi, ta phải làm thế nào mới có thể khiến chủ mẫu không bị tổn thương?" Mà nó thân là hồ ly mang tiếng là giảo hoạt cứ thế ngây ngốc sập bẫy.

Đúng là bị người ta bán không biết lại còn giúp người ta đếm tiền.

"Kỳ thật cũng không có chuyện gì to tát lắm, chỉ là muốn mượn linh châu của ngươi có chút việc mà thôi." Mắt thấy người nào đó, a.... Không phải, là mắt thấy con hồ ly nào đó đã sập bẫy, trên mặt hắn không khỏi nổi lên ý cười nhàn nhạt.

"A... cái này sao, sao chủ nhân không nói sớm, chuyện này thì có gì khó đâu?" Chỉ là mượn dùng một tí thôi, chủ nhân lại làm ra vẻ thần bí như vậy. (nhà mi thực là làm mất mặt tộc hồ ly nổi tiếng là giảo hoạt ==)

Đang lúc nó chuẩn bị lấy thứ gì đó ra mới phát hiện có điều không thích hợp, chủ tử vừa nói muốn mượn cái gì của nó cơ?

Hình như là nó nghe được hai chữ "linh châu" thì phải, sẽ không phải chứ?

"Chử tử, người vừa rồi nói muốn mượn cái gì của Ly Nặc cơ?" Nhất định là nghe lầm, nhất định là.....

"Không phải ngươi nghe lầm, bổn vương là muốn mượn linh châu của ngươi, mà ngươi, vừa rồi đã đáp ứng." Trong lòng nam nhân phúc hắc nở một nụ cười rất không phúc hậu khi thấy âm mưu đã thực hiện được, con hồ ly này đúng là thật dễ lừa.

"Chủ tử, chuyện này không tính, người hẳn nên biết tầm quan trọng của linh châu đối với Ly Nặc chứ, nó còn quan trọng hơn cả sinh mạng của ta, làm sao có thể dễ dàng đưa cho người được chứ?"

Vị chủ tử phúc hắc này thật đúng là... Vậy mà lại từng bước dụ dỗ mình vào cái bẫy hắn đã bố trí trước, mà chính mình lại cũng ngu ngốc thành thật nhảy vào, đây có còn thiên lý không aaaaaa?

"Bổn vương biết nó rất quan trọng đối với ngươi nên mới nói là mượn, cũng không phải bắt ngươi phải cho, đợi khi nào Huyết Đại trở nên cường đại có năng tự bảo vệ mình sẽ trả lại cho ngươi."

Tầm quan trọng của linh châu đối với nó hắn làm sao có thể không biết? Trên thân nó là linh châu tượng trưng cho Hồ Vương của Hồ tộc, có năng lượng phòng ngự vô cùng cường hãn, có thể khiến cho kẻ mang theo trên người có tu vi tăng lên rất nhiều.

Không chỉ có như vậy, bản thân linh châu có linh khí chí cao vô thượng, trải qua ngàn vạn năm truyền thừa, chỉ có mỗi thế hệ Hồ vương mới có tư cách mang trên người, hiện giờ nó theo bên người Ly Nặc đã qua ngàn vạn năm, mỗi ngày đều hấp thụ nhật nguyện tinh hoa của thiên địa, hiện giờ đã ẩn chứa một lực lượng vô tận, hơn nữa còn là lực lượng thuần khiết nhất thiên địa.

Tu vi của Huyết Đại trước mắt ở Nhân giới không ai theo kịp, nhưng nếu gặp phải những kẻ không phải loài người như bọn hắn, hơn nữa lại là cao thủ cấp bậc cao thì rất nguy hiểm, vì an toàn của nàng, hắn sẽ không từ mọi thủ đoạn.

"Này..." Nó vẫn là có chút do dự, dù sao đây cũng không phải là chuyện nhỏ, chủ tử muốn mạng của nó, nó cũng tuyệt đối không dám chần chừ, nhưng đây là linh châu, thật sự là làm khó nó rồi.

“Một năm, bổn vương đáp ứng ngươi, mượn đủ một năm liền trả cho ngươi, được chứ?" Trong vòng một năm hắn nhất định phải đem Huyết Đại bắt được vào trong tay, cho dù là dụ dỗ là lừa gạt đều tốt, chỉ khi Huyết Đại ở bên cạnh hắn mới yên tâm, đến lúc đó có mình ở bên làm bạn với nàng, còn cần một viên linh châu bảo hộ nữa sao?

"Này, được rồi." Chủ tử trước nay đã nói thì luôn giữ lời, nó cũng không lo lắng chủ tử sẽ không trả cho nó đúng hẹn, chỉ là một năm mà thôi, nghĩ thông suốt rồi, cứ xem như nó vẫn còn ở trên người mình là tốt rồi.

Nói xong liền ngầm vận lực, một viên linh châu to cỡ quả trứng gà liền xuất hiện trước ngực nó, linh châu bị nó bức ra khỏi cơ thể tựa hồ không thích ứng với không khí bên ngoài, vừa ra khỏi cơ thể Ly Nặc liền bay tán loạn chung quanh, bay tới bay lui, trong lúc này, khắp nơi đều là bóng dáng của linh châu, một hồi bay đến trước mặt bọn hắn, trong chớp mắt lại bay ra rất xa.

Bàn tay to của Dạ Khuynh Thành vung lên, linh châu liền ngoan ngoãn rơi vào trong lòng bàn tay hắn, cũng không dám lộn xộn nữa.

Ách, linh châu này, như thế nào giống như cùng tên nào đó giống nhau? Ở trước mắt nam nhân này chúng nó đều không dám ho he gì, thật đúng là không thể tưởng tượng được. (Ý nói là Ly Nặc và linh châu giống nhau đều sợ Dạ ca)

Bên trong gian phòng, Huyết Đại lẳng lặng nằm trên giường, sắc mặt đã tốt hơn lúc trước, không còn vẻ tái nhợt trắng bệch không có sức sống, nằm đó giống như ngủ rất say, hô hấp vững vàng.

Dạ Khuynh Thành mang theo linh châu đi vào, Ly Nặc vốn cũng muốn tiến vào xem tình trạng của Huyết Đại, lại bị Dạ Khuynh Thành bắn cho một ánh mắt sắc lẻm chặn ở bên ngoài.

Dạ Khuynh Thành đi đến trước giường ngồi xuống, lẳng lặng nhìn chăm chú dung nhan say ngủ của Huyết Đại nửa ngày, lúc này mới từ từ cầm linh châu trong tay lên, vươn tay phải ra, để cho linh châu bay đến giữa không trung, một đạo ngân quang gắt gao đem nó bao bọc bên trong.

Một hồi lâu sau ngân quang mới trở thành nhạt, rồi từ từ biến mất, lúc này hắn mới đưa linh châu đã được tinh lọc đẩy vào trong ngực Huyết Đại, mãi cho đến khi nó thuận lợi đi vào trong cơ thể Huyết Đại, hắn mới thả lỏng tâm mình.

Thả lỏng thân mình xong mới phát hiện cả người mệt mỏi lạ thường, có lẽ do cả ngày hôm qua lúc cứu Huyết Đại đã làm tổn thương quá nhiều nguyên khí, lại thêm tinh thần đang trong tình trạng căng thẳng tột độ, bây giờ mới cảm thấy cả người như muốn mệt lả.

Liếc nhìn người đang say giấc trên giường, lúc này hắn mới thỏa mãn cười cười, nghiêng người nằm lên trên giường, nhẹ nhành ôm Huyết Đại vào lòng, cảm nhận được ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, hắn thỏa mãn nhắm hai mắt lại, vốn là chỉ nghĩ đến chợp mắt một hồi, lại không nghĩ rằng lại ngủ thiếp đi.

Khi Huyết Đại tỉnh lại liền nhìn thấy một hình ảnh như vậy, một tuyệt sắc nam tử áo đỏ đang nằm cùng mình trên một cái giường, hai tròng mắt nam tử bây giờ đang gắt gao nhắm chặt, lông mi dài tựa như cánh quạt che ở mi mắt hắn, chiếu ra một đạo bóng mờ nhạt.

Trên mặt vẫn còn lờ mờ hiện ra thần sắc mệt mỏi, mà tay hắn, giờ phút này lại đang ôm chặt nàng, Huyết Đại cũng không giống như những nữ tử khác la to, cũng không có tức giận một cước đá cái nam nhân đang nhân cơ hội chiếm tiện nghi của mình xuống giường.

Chỉ thấy nàng từ từ ngồi dậy, nhẹ nhàng di chuyển cánh tay đang ôm chặt mình của nam nhân ra, nhẹ nhàng từ đứng dậy từ trên giường, chỉnh sửa lại quần áo thật tốt mới bắt đầu đánh giá gian phòng mình đang ở.

Chỉ nhìn lướt qua, nàng liền nhận ra ngay đây chính là phòng tân hôn hôm đại hôn đó của nàng, lại nhìn người nam nhân đang ngủ say trên giường, tất cả đều minh bạch rồi. Nam tử nhiều lần cứu chính mình trong lúc nguy nan giờ phút này lại đang nằm ngủ ở trên giường của Lục Vương gia, điều này nói lên cái gì? Nếu nàng vẫn không biết đây là chuyện gì thì thật sự là sống uổng phí hai kiếp rồi. (...ờ thật ra tỷ đã sống mấy...opps)

Có lẽ là cảm nhận được ánh mắt của Huyết Đại hay là do nguyên nhân gì, nam tử nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, nhìn trong vòng tay mình trống rỗng thì nhìn khắp giường như tìm kiếm, mãi đến khi nhìn thấy thiếu nữ áo trắng đang đứng trước giường mới thoáng yên tâm.

"Thân thể nàng vẫn rất yếu, sao không nghỉ ngơi lâu hơn một chút?" Dạ Khuynh Thành quan tâm hỏi.

"Đa tạ Lục Vương gia đã quan tâm, Huyết Đại đã không còn chuyện gì rồi." Nàng rất gọn gàng dứt khoát kéo xa khoảng cách giữa hai người.

Dạ Khuynh Thành đã sớm dự liệu được tình huống này, nhưng hắn vẫn muốn sớm ngày nói rõ với nàng, cũng mong sớm ngày được ôm mĩ nhân về, "Không cho gọi Vương gia nữa, nàng là Vương phi của ta, gọi ta Khuynh Thành là được rồi, hoặc gọi là tướng công hay phu quân thì càng tốt." Mặt hắn đầy ý cười nói, giờ phút này nét mệt mỏi đã biến mất không còn bóng dáng.

Huyết Đại nhàn nhạt liếc hắn một cái, lúc này mới không nhanh không chậm nhắc nhở: "Vương gia có vẻ như quá mức dễ quên rồi, có cần Huyết Đại nhắc nhở ngươi một phen không?"

"Hả? Ta có quên gì rồi sao? Ha ha vậy thì cũng thật là phiền phức nương tử nhắc nhở vi phu một phen rồi."

Đổi lời nói trái lại rất nhanh, hắn đã nhanh như vậy diễn tốt vai một tên phu quân tuyệt sắc vô lại. Người xưa có câu nói gi ấy nhỉ? Hình như là nữ ngay thẳng sợ nam dây dưa đi, hắn đã quyết định chủ ý, đời này, vì nàng hắn sẽ làm một tên vô lại thật tốt, sẽ cuốn lấy nàng đến khi nàng đồng ý trở thành nương tử của hắn mới thôi.

Huyết Đại thấy hắn rõ ràng chơi xấu, nhất thời nguy hiểm nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn hắn nói: "Nếu Vương gia đã không nhớ rõ, vậy thì Huyết Đại liền làm người tốt một lần, nhắc nhở ngươi một phen, ta và ngươi đã hết duyên từ đêm tân hôn hôm đó, trong tay ta còn có hưu thư có chữ ký của ngươi, có cần ta cầm đến trước mặt hoàng thượng đối chứng một phen không?" Nàng cũng biết uy hiếp người, không phải hắn muốn làm một người con hiếu thuận không muốn hoàng thượng lo lắng hay sao, vậy nàng liền lấy cái đó đến uy hiếp hắn.

"Nương tử có phải nhớ lầm rồi hay không? Vi phu căn bản chưa từng thấy hưu thư như trong lời nàng, càng đừng nói đến đã ký tên.”

"Vậy sao? Không làm việc trái với lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa, ngươi đã nói ngươi không ký tên, vậy ngươi dám cùng ta đi gặp hoàng thượng đối chứng không?" Nàng nhất định phải hung hăng nhục mạ hắn ở trước mặt mọi người, đây là cái giá phải trả vì dám trêu đùa nàng.

Tuy hắn đã cứu nàng vài lần, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ lấy thân mình ra báo ân, đây căn bản chính là hai chuyện khác nhau, không thể nói là một, nếu hắn đã muốn đùa giỡn, vậy thì đừng trách nàng không nể mặt.

Dạ Khuynh Thành nhíu mày, vẻ mặt không xác định hỏi: "Nương tử muốn gặp phụ hoàng?” Kỳ thật trong lòng hắn đã sớm cười ngất, bộ dáng tức giận của nha đầu kia thật đúng là thú vị, càng muốn trêu chọc nàng hơn.

"Như thế nào, không dám đi?" Nang cũng nhíu mày, khinh thường hỏi lại.

"Đương nhiên không phải, nếu nương tử đã có lòng, biết vào phủ lâu như vậy vẫn chưa đi gặp phụ hoàng, muốn đi bái kiến một hồi, vi phu há có gì không vừa ý?" Vẻ mặt Dạ Khuynh Thành đầy ý cười, công phu chơi xấu trái lại rất lợi hại, nhìn gương mặt tuyệt mĩ đầy ý cười trêu tức của hắn, trong mắt Huyết Đại là dị thường chướng mắt, chỉ hận không thể đi lên đem khuôn mặt xinh đẹp khiến cho người và thần đều căm phẫn kia xé nát để trừ họa cho dân. (Tỷ nỡ sao :v)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.