[Dịch]Vương Gia Yêu Nghiệt Vương Phi Vô Lương

Chương 76 : Nước mắt của thần nữ




Cũng không biết từ nơi nào lại có lời đồn đãi, nói đóa Tuyết Liên này thật ra là một giọt lệ của thần nữ rơi từ trên trời xuống ngưng kết mà thành, ngàn năm lại ngàn năm truyền đi, trải qua miệng bao nhiêu người, đã trở thành một câu chuyện tình xưa cảm động lòng người, dĩ nhiên những thứ này cũng chỉ giới hạn trong lời đồn mà thôi, không phải tất cả mọi người đều tin tưởng.

Đoàn người không có một chút đầu mối nào tìm mấy canh giờ, cũng không phát hiện ra được đỉnh Tuyết Sơn là chỗ nào, nhất thời lòng như lửa đốt, mắt thấy người cũng sắp bị đông thành băng, lúc này không khỏi mở miệng oán trách.

"Rốt cuộc là cái đỉnh Tuyết Sơn này ở đâu chứ, sao lại khó tìm như vậy, đi tiếp nữa nếu không chết vì đói thì cũng là chết vì rét!" Cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh Mặc Tử Hằng dừng bước bất mãn nói, nàng trước đây đều là sống trong thâm cung, cuộc sống luôn được người khác hầu hạ đến nơi đến chốn, đã bao giờ phải chịu khổ như thế này đâu. (ta nói này, mi kêu sống trong cung sướng thế thì sao mi k ở lun trong đấy đi còn đòi ra đây làm j rồi lại kêu la vớ vẩn? Bệnh thần kinh =_=)

"Được rồi, Yên Nhiên, muội cũng đừng oán trách nữa, nếu không đi được nữa thì để đại ca cõng muội, nào đến đây." Yên Nhiên là công chúa duy nhất của Lan quốc, là bảo bối trong tay hoàng thất, tuyệt đối không thể để nàng ta chịu một chút ủy khuất nào nếu không phụ hoàng và mẫu hậu sẽ không tha cho hắn.

"Kia là cái gì?" Đột nhiên, một đạo quang mang màu bạc cách đó không xa truyền đến, trông giống cầu vồng xông thẳng lên trời.

Ngay sau đó từng màu sắc bên trong cầu vồng bay tản ra tứ phía, hồng cam vàng lục lam chàm tím, bảy sắc màu tụ hội, cùng nhau hướng về phía chân trời phóng tới, trong nháy mắt bầu trời rực sáng.

"Thất sắc chi liên, nhất định là thất sắc chi liên đã nở, mau nhanh lên!" Trong đám người, rốt cục có người phục hồi tinh thần, vừa nói vừa chạy tới chỗ ánh sáng bắt đầu, người phía sau phản ứng kịp cũng bắt đầu chạy về hướng đó.

Lúc này Huyết Đại cũng giống như mọi người đang tìm kiếm xung quanh chợt phát hiện một màn hoành tráng như vậy, nàng rất nhanh phản ứng, biết nhất định đây là hoa Tuyết Liên đã nở, trong lòng trở nên kích động, vội vàng chạy về phía ánh sáng.

Ở chỗ bí mật, cực kì giống một hang động rộng rãi, ánh sáng chính là từ bên trong truyền ra, Huyết Đại không để ý nguy hiểm xông vào, sau khi vào mới phát hiện bên trong lại là một không gian riêng biệt, vô cùng rộng rãi.

Trải khắp nơi đều là kì trân dị bảo*, các loại tinh thạch ngàn năm khó thấy, linh chi ngàn năm càng thêm vô tận, đủ loại bảo vật,.... thật sự khiến người ta nhìn mà thèm nhỏ dãi.

Bên trong đều là những bảo bối có giá trị liên thành, tùy tiện hái một vài thứ về đều có thể khiến một kẻ nghèo trở nên giàu có, nhưng Huyết Đại từ lúc đi vào cũng không hề liếc những thứ kia một cái, cặp mắt trong trẻo nhìn thẳng tắp tới nơi Tuyết Liên đang phát ra ánh sáng chói lòa, thời khắc ánh mắt nàng nhìn thấy Tuyết Liên, lòng nàng bỗng trở nên hoảng hốt, nhất thời có một loại thương cảm lan tràn, nàng cũng không biết loại cảm xúc kia đến từ đâu nhưng không khỏi cảm thấy không vui, mặc dù vật mà mình muốn đang ở trước mắt, đưa tay ra là có thể đụng tới vậy mà nàng cũng không cảm thấy vui vẻ gì.

Nàng cau mày, hơi xoa nhẹ huyệt thái dương đang có chút đau, không hề trì hoãn nữa mà bước tới, một hồi sau những người đó sẽ đến đây, mặc dù nàng không để bọn họ vào mắt nhưng cũng không muốn lãng phí thời gian, nàng phải nhanh chóng hái được Tuyết Liên về.

Nghĩ đến đây liền phi thân về chỗ Tuyết Liên, mắt thấy mình sắp chạm được vào bông hoa, lại bị một luồng khí tức bén nhọn ngăn cản mà phải dừng lại, mượn lực để kéo khoảng cách với luồng khí, nàng lộn nhào rơi vào mặt đất phía sau, mắt lạnh dò xét về phía nam tử mặc áo trắng đứng đối diện.

Mặt nam tử là vẻ lạnh lùng, tóc dài được buộc đơn giản ở sau gáy, ngũ quan cũng là tuyệt mỹ xuất trần, khí chất hư ảo như tiên, Huyết Đại trời sinh trên người đã có khí chất điềm đạm mà người nam nhân trước mắt cũng rất có phong thái thần tiên, bất kể là hơi thở hay thực lực đều không phải người phàm có thể so sánh được, chính hắn tự xưng thần cũng không ai dám dị nghị.

"Hôm nay ta nhất định phải hái được Tuyết Liên, ngươi đừng hòng ngăn cản." Tu vi người nọ chắc chắn rất cường hãn, lúc trước chỉ bằng một chiêu đã khiến nàng phải lùi một bước dĩ nhiên là không thể kém được, giờ phút này nàng không dám có chút khinh thường, coi như hắn có lợi hại hơn nữa nàng cũng nhất định phải đoạt được Tuyết Liên.

"Hừ, vậy thì phải xem ngươi có bản lãnh này hay không." Nam tử khinh thường cười lạnh một tiếng, lại nói tiếp: "Cho ngươi một cơ hội, nếu có thể tiếp được mười chiêu của ta thì ngươi thắng, ngươi có thể cầm thất sắc chi liên đi, ta tuyệt không ngăn cản."

Huyết Đại không để ý tới hắn kiêu ngạo, cho dù hắn có đủ tư cách kiêu ngạo nàng cũng sẽ không buông tay, nàng không nói hai lời bay đến trước đối phương, ở trên không trung đánh ra một chưởng về phía nam tử vẫn đang đứng yên không nhúc nhích, mắt thấy sắp đánh trúng nam tử, một giây kế tiếp lại không thấy bóng dáng nam tử đâu.

Huyết Đại đáp xuống, tỉnh táo quan sát động tĩnh bốn phía, muốn tìm được phương hướng nam tử, mà lúc này, nam tử áo trắng đang đứng sau lưng Huyết Đại, lạnh giọng nói: "Xem ra ngươi cũng chỉ có chút bản lãnh này, ta xem hay là thôi đi, hiện tại rời đi, ta sẽ coi như không thấy ngươi, nếu không cũng đừng trách ta không lưu tình."

Huyết Đại xoay người, nhìn thẳng mặt nam tử, cũng lạnh giọng nói: "Đừng nói nhảm, ra tay đi." Nói xong cũng đánh ra một chưởng, buộc người nọ cũng động thủ với mình, mặc kệ như thế nào, bỏ dở giữa chừng không phải là tác phong của nàng, dù có mất mạng nàng cũng phải làm đến cùng.

Nam tử thấy nàng cứng đầu như vậy, cũng ra tay động thủ thật, chỉ thấy hắn dễ dàng trách được một kích của nàng, lui sang một bên, vẻ mặt khinh thường nói: "Ta vốn không muốn động thủ nhưng ngươi thật không biết phải trái, nếu đã vậy thì đừng trách ta vô tình, chịu chết đi." Trong nháy mắt, nam tử mặc áo trắng không thấy đâu, mà thay vào đó là một con vật khổng lồ, ặc, cụ thể mà nói là một thần thú, còn là loại thần thú nàng chưa từng được thấy qua, Kỳ Lân, theo lời đồn được xưng là Thần Thú Thượng Cổ, là tọa kỵ của thần tiên.

Những thứ kia chỉ là nàng đã từng xem qua trong sách, lúc ấy nàng cũng chỉ nghĩ đây là truyền thuyết mà thôi, không nghĩ tới bây giờ lại được nhìn thấy tận mắt, thật là khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.

Không đợi nàng suy nghĩ nhiều, con Kỳ Lân đã hướng về phía nàng công kích, nàng cũng không dám lơ là, ra sức chống đỡ, qua mấy hiệp trên mặt nàng đã xuất hiện mồ hôi lạnh, hơi thở có chút dồn dập, đang lúc nàng mệt mỏi kiên trì, Kỳ Lân lại ngừng lại, lạnh lùng nhìn nàng nói: "Ta hỏi lại lần cuối cùng, ngươi thức thời tự rời đi hay là ở lại nhận cái chết?"

"Không hái được Tuyết Liên ta sẽ không rời đi." Lau đi vệt máu dưới môi, nàng kiên định trả lời.

Nam tử nhận được câu trả lời kiên định của nàng thì nhíu mày không vui, không kiên nhẫn mở miệng: "Vì muốn thành tiên mà ngay cả mạng sống cũng không cần nữa sao, ngươi cho rằng ta thật không dám giết ngươi? Thật không biết tốt xấu!" Ở trong mắt hắn, những ai tới hái thất sắc chi liên, đơn giản chỉ muốn nâng cao tu vi, hoặc là muốn trường sinh bất lão, đắc đạo thành tiên.

Huyết Đại không muốn nhiều lời, ý định đã quyết, lấy ra Xích Huyết, hướng Kỳ Lân đâm tới.

Trải qua hồi lâu, mọi người thật vất vả mới tìm thấy chỗ bắt đầu của ánh sáng, vừa tiến lên thì nhìn thấy một người một thú đang đại chiến, mà nữ tử áo trắng giờ phút này cả người đều là vết thương, quần áo màu trắng dính đầy máu, tựa như những đóa hoa mai nở rộ giữa mùa đông, trông thật diêm dúa.

"Đó là Kỳ Lân sao? Tổ tiên phù hộ, ta có thể sống mà nhìn thấy được thần thú Kỳ Lân, cho dù chết xuống hoàng tuyền cũng sẽ mỉm cười." Trong đám người, có một người đến chiêm ngưỡng thất sắc chi liên vui mừng thở dài nói.

"Thật sự là Kỳ Lân, ta đã từng xem qua trong cổ thư tổ tiên lưu lại, nhưng không phải trong lời đồn Kỳ Lân là tọa kỵ của thần tiên hay sao, sao lại xuất hiện ở nơi này?" Một người có kiến thức uyên bác bởi vì đọc nhiều cổ thư ghi lại, cho nên hắn dám khẳng định, con vật trước mắt chính là thần thú Kỳ Lân, nhưng lại không nghĩ ra, Kỳ Lân không phải nên ở một không gian khác sao? Sao lại chạy đến đây?

Mấy người khác cũng tham gia náo nhiệt nghị luận ầm ĩ, chỉ chỉ trỏ trỏ một người một thú đang đấu với nhau, nhìn thấy thần thú cũng không sợ hãi, mà lại tò mò nhiều hơn.

Mấy người khác cũng không kịp thưởng thức màn chiến đấu kia, đều tranh nhau đi đến chỗ thất sắc chi liên, Thượng Quan Cẩn Nam chăm chú nhìn người con gái mình đầy vết thương vẫn không chịu bỏ cuộc, đối với đóa hoa thất sắc chi liên có thể đem về vô tận vinh dự cho gia tộc cũng không để ý, chỉ nhìn bóng lưng quật cường của cô gái, tim mơ hồ nhói đau, hắn biết nàng sẽ không muốn mình tiến lên giúp đỡ nàng, hắn cũng không thể làm gì khác hơn là đợi đến khi nàng gặp nguy hiểm mới ra tay cứu giúp, hắn cũng không hiểu vì sao chỉ mới gặp mặt vài lần, mình cũng không hiểu rõ nàng, hắn không hiểu, thật không hiểu, có phải là hắn đã bỏ lỡ gì chăng?

Một đạo cuồng phong quét qua, đám người có ý đồ hái Tuyết Liên đều bị cuồng phong thổi bay bốn phương tám hướng, người ngã ngựa đổ té trước cửa động, mà những người còn lại còn chưa kịp hành động thấy vậy cũng không dám tiến lên.

A, đang êm đẹp, cuồng phong từ đâu tới vậy? Nhìn lại chỗ một người một thú vẫn đang hăng hái chiến đấu, cũng không thấy các nàng có động tác gì nha? Chuyện này thật kì quái, vậy cuồng phong tập kích mọi người từ đâu tới?

Mọi người bị ngã xuống đất rối rít bò dậy, đáng giá chung quanh một cái, cũng không phát hiện mục tiêu tập kích bọn họ, trong bụng nghi ngờ rất nhiều nhưng vẫn bất động tại chỗ, an phận đợi một hồi không thấy dị thường lại bắt đầu bước về phía thất sắc chi liên.

"Còn dám bước lên một bước, các ngươi sẽ không đơn giản là chỉ bị té đâu, không muốn chết thì hãy mau chóng rời đi, không sợ thì cứ việc bước tiếp." Một giọng nói hư ảo truyền vào lỗ tai mọi người, lần này tất cả đều khiếp sợ, nguyên bản những người muốn tiến lên hái hoa đều rối rít dừng bước, nghi ngờ và trâm tư.

Cuối cùng cũng không thắng nổi lòng tham, một đám người liều mạng chạy về phía trước, có chết cũng muốn hái thất sắc chi liên, kết quả những kẻ chạy ở đầu lại bị thổi bay lần nữa, nhưng lần này cũng không phải là té ngã đơn giản, sau khi bị thổi bay ngã từ trên không trung xuống, trong miệng không ngừng chảy ra máu tươi, không bao lâu liền đi đời nhà ma


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.