"Dưới vai trái, thật ra thì đó cũng không phải bớt mà là hình xăm, chỉ là có thêm một chút dược thủy mà thôi, như vậy nó sẽ không thể phai màu theo thời gian, còn có thể trở nên tươi mới hơn, từ đỏ nhạt chuyển dần sang màu đỏ thẫm ướt át kiều diễm." Lời nó nói theo những điều hắn biết hoàn toàn trùng hợp, lúc trước hắn còn cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ bớt còn có thể trưởng thành theo tuổi tác mà biến sắc sao? Không thể nghĩ đến là như thế này.
"Vậy, nàng thì sao?" Hắn cũng không có quan tâm chuyện Long tộc vẫn bị đóng băng mấy ngàn năm, mà liếc nhìn Huyết Đại đang dựa vào đại thụ đã bất tỉnh nhân sự, có chút do dự mở miệng hỏi.
"Nàng biết ngài bị thần Sáng Thế giết chết liền một lòng muốn báo thù cho ngài, nhưng dù sao nàng cũng không phải là đối thủ của thần Sáng Thế , cuối cùng liền rời khỏi thần điện Sáng Thế, khổ tu ngàn năm sau đó mới đi tìm ca ca của mình trả thù, kết quả thế nào Ly Nặc cũng không biết, vốn là Ly Nặc vẫn đi theo nàng do lời căn dặn của chủ tử, phải chăm sóc nàng thật tốt, nhưng thái độ của nàng rất kiên quyết, vì không để cho Ly Nặc ngăn cản nàng đi báo thù, cuối cùng đem Ly Nặc phong ấn tại nơi này, cho nên, đối với tình huống cuối cùng của nàng Ly Nặc cũng không biết được." Tính khí của cô gái kia cũng rất quật cường, vô luận mình khuyên giải nàng như thế nào nàng đều không nghe.
"Ngươi nói là nàng đi báo thù cho ta? Vị ca ca kia của nàng có phải là phản đối việc ta và nàng ở chung một chỗ?" Theo như lời kể đứt quãng của nó, hắn cũng nghe ra được vài chi tiết gì đó không đúng.
"Cái này Ly Nặc cũng không biết, mỗi lần hỏi chủ tử ngài liền quát ta lắm mồm, sắc mặt cũng âm trầm dọa người, Ly Nặc thật sự không dám hỏi nữa nhưng có một điều có thể khẳng định." Nó nói đến một nửa liền dừng lại, bởi vì nó hiểu, chủ tử đã tin tưởng tất cả lời nói của mình, chuẩn bị bán cái cái chỗ hấp dẫn , thật không nghĩ đến lại thấy đôi mắt lạnh lẽo của chủ tử.
"Chủ tử ngài đừng nhìn ta như vậy, ta nói là được." Ánh mắt của chủ ử quả thật quá mức bén nhọn, mình nên cẩn thận một chút thì hơn
Nó thật có chút không chịu nổi, vì nghĩ đến mạng nhỏ của mình, lúc này mới chậm rãi nói tới: "Thần Sáng Thế không thể nào tổn thương nàng, bởi vì mỗi lần ba người các ngài đánh nhau hắn chắc chắn sẽ giống như vô tình tránh khỏi việc đụng phải chiêu thức của nàng, càng sẽ không chủ động ra tay tổn thương nàng, vạn bất đắc dĩ thì giả vờ đón nhận vài chiêu, chỉ là vì có thể tránh thoát công kích của nàng, rất nhiều lần đều là như vậy, cho nên Ly Nặc liền suy nghĩ, thật ra thì thần Sáng Thế cũng không phải là vô tình như vậy nha, ít nhất hắn cũng sẽ không xuất thủ thương tổn tới muội muội của mình a, nhưng hắn vì sao lại phản đối chủ tử và muội muội của hắn ở bên nhau đây? Không nghĩ ra a, không nghĩ ra. . ."
"Theo lời ngươi nói, hắn căn bản cũng không sẽ thương tổn nàng như vậy nàng cũng sẽ không chết thật sao?" Mơ hồ cảm thấy có một chút đầu mối, nhưng lại có vài chỗ dù suy nghĩ thế nào cũng không ra, dù sao đều đã qua ba ngàn năm rồi, hắn cũng trải qua rất nhiều kiếp luân hồi, có ít thứ cũng thay đổi.
"Uh, ta đoán chừng là như vậy, nàng nhất định là đánh không lại anh mình, mà ca ca của nàng cũng không phải là thật lòng muốn đẩy nàng vào chỗ chết, hẳn là đã bị nhốt ở đâu đó thôi." Dù sao người ta là huynh muội ruột thịt,ai cũng nhìn ra được thần Sáng Thế rất thương cô muội muội này của hắn,chắc chắn sẽ không nỡ làm tổn thương nàng mới đúng chứ?
"Thật sao?" Nhưng vì sao lại có loại dự cảm mãnh liệt là nàng nhất định cũng sẽ đi theo bồi mình, nghĩ đến chỗ này không khỏi vừa nhìn về phía Huyết Đại, cái loại tình yêu say đắm không cách nào quên được đó, suy nghĩ một chút lại mở miệng hỏi: "Bản thân ngươi là một con Tuyết Hồ vạn năm tại sao lại biến thành bộ dáng này?"
"Ngài vừa nhắc tới cái này Ly Nặc chỉ cảm thấy uất ức, kể từ bị phong ấn ở nơi này, mỗi ngày đều trợn tròn mắt nhìn mặt trời mọc, sau đó sẽ xem mặt trời lặn, sau đó lại. . . Cứ như vậy một ngày rồi lại một ngày, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, thân thể Ly Nặc liền xảy ra biến hóa, từ thân mình tiểu hồ ly liền biến thành bộ dáng quỷ quái thê thảm không nỡ nhìn ngày hôm nay, ô ô. . . Chủ tử ngài nhất định phải cứu ta a, ta không muốn xuất hiện trước mặt mọi người với dáng vẻ xấy xí này." Mệnh của nó quả thật rất khổ a, bị phong ấn ở nơi này 2000 năm còn chưa tính ( bởi vì chủ tử của nó mới chết đi ba ngàn năm, mà nàng lại là khổ tu ngàn năm sau mới đi trả thù , cho nên coi như nó chỉ bị mệt nhọc 2000 năm. ), hôm nay còn biến thành bộ dạng quỷ quái này, nó vốn dĩ là một hồ ly mỹ thiếu niên yêu thích cái đẹp làm sao có thể chịu nổi, làm sao có thể ra ngoài gặp người a?(Pe:Nó gặp ko bik bao nhiu người r ak, chỉ có điều sau đó mấy người đi cũng đi đời nha ma, nhưng cũng có thể tính là đã gặp người đúng không, đúng không???)
"Cứu ngươi? Bổn vương không có giết ngươi cũng đã rất nhân từ rồi." Chuyện của ngàn năm trước thì để qua một bên, hôm nay Huyết Đại bị nó đánh cho trọng thương đến như thế này thì làm sao hắn có thể tha thứ cho nó được?
"Ta nói tất cả đều là thật, chủ tử vì sao vẫn là nghĩ đến việc giết ta "
Nó cũng không hiểu, nó vốn rất hiểu rõ chủ tử, chủ tử có thể nghe nó giải thích lâu như vậy, nên chắc chắn đã tin tưởng nó mới đúng chứ nhưng bây giờ lại đột nhiên thay đổi sắc mặt là sao chứ? Chẳng lẽ ngàn năm ngăn cách, tính tình của chủ tử đã thay đổi sao?
"Làm bị thương người bổn vương yêu mến, chẳng lẽ còn trông cậy vào Bổn vương sẽ giúp ngươi sao? Bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu không kịp thời cứu tỉnh nàng, như vậy ngươi chờ ngày hồn bay phách tán thôi."
Thật ra thì hắn cũng có thể chữa khỏi cho nàng nhưng hắn chính là không muốn bỏ qua cho tên tiểu tử kia, lại dám làm tổn thương nặng đến cô gái mà hắn xem như là trân bảo, dù là sủng vật của mình vậy thì như thế nào? Hắn làm cũng sẽ không bỏ qua, hắn không dám tưởng tượng, ngộ nhỡ mình đến chậm một bước như vậy không phải là nàng sẽ cùng mình âm dương cách biệt sao? Nghĩ đến chỗ này hắn sẽ đau lòng không chịu nổi, mà đầu sỏ gây nên lại vẫn muốn mình giúp nó, thật là không biết sống chết!
"Người yêu? Chủ tử ngài quả nhiên là thay đổi a, không chỉ có đối với Ly Nặc độc ác tuyệt tình mà còn thích một cô gái loài người, ngài làm như vậy không phải là phụ lòng với nàng sao?" Mặc dù nó vốn không thích cô gái kia, nhưng hôm nay thấy chủ tử di tình biệt luyến, rồi lại cảm thấy không đáng giá thay nàng, nhất thời kích động liền thay nàng bất bình lên tiếng, chỉ trích vị chủ tử mà ngày thường nó sợ nhất.
"Hả? Ngươi có ý kiến?" Hắn có loại dự cảm mãnh liệt là mọi chuyện chưa chắc đã giống như nó nghĩ, nhưng hắn cũng không tính toán nói cho nó biết bởi vì hắn cho là không cần thiết.
"Không có, không có ý kiến." Liếc nhìn chủ tử đang liếc mắt nhìn mình, lúc này nó mới lẩm bẩm nói, khí thế lúc trước đã không còn sót lại chút gì.
"Nếu không có ý kiến, vậy ngươi liền chọn đi, vẫn giống như lúc trước hai chọn một, nhanh lên một chút."
Hắn cố ý mặt lạnh trầm giọng nói, mặc dù sau khi biết chân tướng cũng không định diệt nó, nhưng một chút giáo huấn thì cũng nên có, xem dáng vẻ sợ sệt của nó trong lòng hắn
Mới thư thái một chút, không phải hắn không có tâm đồng tình mà là nó không nên tổn thương cô gái mà nó yêu mến nhất, nếu đối phương người khác thì đã sớm bị hắn diệt, đâu còn có thể sống đến lúc này.
“Chủ tử, không cần a….Ta cũng không phải cố ý, nếu ta biết nàng là người chủ tử yêu thích thì dù là đánh chết ta, ta cũng không dám đả thương nàng dù một cọng tóc gáy, cầu xin chủ tử nể tình tấm lòng chung thành vạn năm nay của Ly Nặc mà tạm tha cho ta lần này đi, ta….ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu sống nàng, van cầu chủ tử cho ta thêm một cái cơ hội….”
Tính tình chủ tử nói một không nói hai nó luôn biết, cho nên mới phải sợ hãi như vậy, ai, nói đến nó cũng là quá xui xẻo, đụng phải một mĩ vị lại là một món thức ăn đầy gai, không nói đến miệng còn chưa ăn được, hôm nay còn ngộ thương người mà chủ tử yêu mến, bây giờ còn muốn vì vậy mà nhận cơn giận của chử tử, đáng thương cho nó hiện tại liền ngay cả mạng nhỏ cũng khó giữ được, nó đây là true ai ghẹo ai, làm sao lại có số mạng khổ như vậy?
“Hãy bớt sàm ngôn đi, mau chọn đi” Lúc này phải hảo hảo khiến nó ghi nhớ thật lâu, khiến nó về sau tốt nhất nên nhận rõ có vài người cũng không phải là nó có thể chọc.
“Hư, chủ tử, ô ô ….”Ai tới cứu nó với? Nó thật rất không muốn chết, cứu mạng a….
Cũng mặc kệ nội tâm nó hiện tại hô hào như thế nào, cố làm bộ dạng đáng thương như thế nào đều thủy chung chưa từng đả động đến nam tử mặc áo đỏ nữa phần, cuối cùng không thể không dừng lại, uất ức hề hề nói:” Được rồi, nếu chủ tử kiên quyết không chịu tha thứ Ly Nặc, vậy Ly Nặc không thể làm gì khác hơn là chọn cái thứ nhất rồi, chỉ huy vọng sau khi Ly Nặc chết, chủ tử có thể đem hài cốt Ly Nặc về Tuyết Sơn, đợi Ly Nặc chuyển thế sau đó mới đến tìm chủ tử.”
Nói xong còn len lén liếc nam tử đang đứng cách đó không xa một cái, phát hiện hắn cũng không có bị lời nói của chính mình cảm động thì lần này rốt cuộc cũng tuyệt vọng rồi, nói một câu:” Gặp lại sau, chủ tử” Liền giơ chưởng hướng Thiên Linh Cái của mình đánh tới, tốc độ cực nhanh làm cho người ta không kịp rat ay cứu giúp, một chưởng vỗ xuống, thân thể của nó cũng ngã xuống đất, mà nam tử trước người nó cũng chỉ lạnh nhạt nhìn nó một cái, lúc này mới xoay người hướng tới chỗ Huyết Đại.
Trên giường lớn trong khách sạn, Huyết Đại an an tĩnh tĩnh nằm ở đó, trầm ngâm ngủ, hô hấp vững vàng thuyết minh lúc này nàng chỉ ngủ mê man, mà ngồi ở đầu giường là một nam tử tuyệt sắc áo đỏ, trên mặt nam tử tràn đầy nhu tình nhìn cô gái đang mê man ngủ, đưa ra năm ngón tay thon dài trắng nõn giúp nàng đem sợi tóc rơi tán loạn trên gương mặt vén ra sau tai, trong mắt tràn đầy dịu dàng không thể giải thích, than nhẹ một tiếng, bất đắc dĩ dịu dàng nói:” Cái người này thật là một nha đầu không có tim không có phổi, đêm tân hôn liền đem ta hưu đi, quăng cho ta một phong hưu thư liền buộc ta ký tên, nàng nói một chút coi, ta có chỗ nào không tốt? Để cho nàng tránh xa như vậy, chẳng lẽ nàng không biết làm như vậy ta sẽ rất đau lòng sao? Ai, thật là không hiểu được nha đầu không có lương tâm như nàng” Nghĩ đến đây hắn liền vô cùng buồn bực, vốn muốn cưới nàng vào cửa rồi sau đó bồi dưỡng tình cảm cho tốt, làm cho nàng sớm ngày bị chính mình cảm hóa, thật không nghĩ đến nàng thế nhưng ngay cã một tia cơ hội cũng không cho hắn, nhưng hắn ngàn tính vạn tính cũng không tính đến nha đầu này thế nhưng lại làm như vậy, ai, con đường hắn truy thê thật vất vả a, chỉ hy vọng mình có thể đem trái tim đang đóng băng của nàng làm cho tan chảy là được.
Mà ở trong phòng khác của khách sạn, một con tiểu hồ ly màu trắng đang an tĩnh nằm lỳ ở trên giường, long lá trên thân thể cuộn rút thành một đoàn, vốn nên là đôi mắt có hồn giờ phút này cũng đã nhắm chặt lại thành một cái khe hẹp cong cong.
Cửa phòng bị người đẩy ra, một nam tử áo đỏ cất bước đi vào, liếc nhìn tiểu hồ ly màu trắng trên giường, trong nháy mắt thu lại kết giới, mà hắn cũng chậm rãi tiến tới chỗ tiểu hồ ly, đến đầu giường liền đứng lại, giơ tay lên gắn lên người tiểu hồ ly một đạo ngân quang, vầng sang nhàn nhạt từ từ mở rộng, cho đến khi đem người tiểu hồ ly hoàn toàn bị bao bọc bên trong, trong khoảnh khắc, thân thể tiểu hồ ly theo vầng sang bị khẽ nâng lên, cho đến khi dừng ở giữa không trung, một lát sau, hắn mới thu hồi tay của mình, mà tiểu hồ ly cũng theo đó từ từ rơi vào trên giường.