[Dịch]Vương Gia Yêu Nghiệt Vương Phi Vô Lương

Chương 44 : MA ÂM XUYÊN TAI




Editor : pemichio.

Beta : Song Ngư nhi.

"Đừng gảy nữa!" Huyết Đại cau mày không vui nói. Nghe tiếng của nàng nói, Bách Hợp mới buông lỏng hai tay đang che lỗ tai của mình ra, ngay sau đó tiếng đàn cũng dừng lại theo. Còn cái người đã tạo ra cái tạp âm đó lại ngồi đó với vẻ mặt bất đắc dĩ, hết cách rồi, nàng chỉ có thể gảy được ra như thế này thôi, tiểu thư cũng không thể trách nàng được, đúng không?

"Hải Đường, muội không chỉ không biết cố gắng cầu tiến, mà còn không chịu sửa nhược điểm của mình. Vì thế, ta phạt muội cấm túc nửa năm trong Say Nhan cư, không được phép ra ngoài một bước, hình phạt của muội sẽ do Bách Hợp giám sát. Nếu như để muội ấy chuồn ra ngoài, dù với bất kì lí do gì, thì tất cả lỗi đều do người giám sát gánh chịu. Lúc đó tội của hai người là ngang nhau !" Nếu mình không cho muội ấy chút dạy dỗ thì muội ấy vĩnh viễn sẽ không thể trưởng thành được.

"Bách Hợp biết." Bách Hợp không vui trợn mắt nhìn Hải Đường một cái, đều là do muội ấy chọc giận tiểu thư nên mình mới xui xẻo bị cuốn vào.

"Tiểu thư, Hải Đường biết sai rồi. Muội xin lỗi người, vì muội đã phụ kỳ vọng của tiểu thư, Hải Đường tội đáng chết vạn lần, muội không mong tiểu thư có thể tha thứ muội, chỉ hy vọng. . ." Nhìn Huyết Đại khẽ nheo mắt lại, khiến nàng không dám nói tiếp, xong rồi, lúc này tiểu thư đã quyết định như thế rồi, chỉ sợ lần này nàng không thể trốn thoát được lần phạt này. Là nửa năm đó, nửa năm không cho phép ra cửa, như vậy chẳng phải là nàng sẽ buồn đến chết sao? Ô ô, mệnh mình thật khổ mà. . .

Đối với khuôn mặt đau khổ của Hải Đường, Huyết Đại nhìn cũng không nhìn một cái, xoay người bước ra ngoài cửa, Mộ Bạch cũng đứng dậy đi theo ra ngoài. Lúc này Mân Côi mới đi tới trước mặt Hải Đường, dịu dàng an ủi: "Tiểu thư chỉ là muốn để cho muội nhớ mà sửa lỗi mà thôi, muội phải hiểu được khổ tâm của tiểu thư, muội chỉ phải nửa năm không ra cửa thôi mà, không sao cả đâu. Như vậy thì muội sẽ có thêm thời gian để chuyên tâm luyện đàn, muội đừng chỉ nghĩ đến việc chơi bời nữa, muội phải học cách trưởng thành, tiểu thư không thể che chở cả đời cho muội được đâu."

"Muội hiểu rồi, Tam tỷ." Bĩu môi, tâm tình không tốt trả lời.

"Muội đâu giống như đã hiểu, tỷ xem muội giống như vẫn còn buồn bực về chuyện này, Nhị tỷ cảnh cáo muội, không được kiếm thêm phiền toái cho tỷ đâu." Nha đầu này đúng đến chết cũng không thay đổi, một lòng chỉ nghĩ tới chơi, một chút lòng cầu tiến cũng không có, cũng khó trách muội ý khiến tiểu thư tức giận.

"Muội hiểu rồi mà, Nhị tỷ." Nàng mím môi, bất đắc dĩ nói.

“Cốc cốc cốc” "Tiểu thư, muội là Bách Hợp, bên kia có tin tức truyền đến." Huyết Đại đang đọc sách trong phòng, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, tiếp đó lại nghe được giọng nói của Bách Hợp, nàng liền để sách trong tay xuống, nói : "Vào đi."

"Tiểu thư, đây là thư Mai Nhược truyền tới." Nàng nói xong thì cầm tin tức trong tay đưa cho Huyết Đại. Huyết Đại nhận lấy tờ giấy liền mở ra, liếc mắt nhìn nội dung bên trong, sau đó đem đốt lá thư đi, sắc mặt không tốt.

"Hình như tâm trạng tiểu thư không vui, chẳng lẽ thân phận của Mai Nhược bị bại lộ rồi sao?" Không thể như thế được, bản lãnh của Mai Nhược ở phương diện này rất tốt, nhưng vì sao tiểu thư lại mất hứng chứ?

"Không có việc xảy gì cả, các muội đừng lo lắng, ngày mai ta sẽ trở về xem một chút, chuyện ở đây giao cho các muội, ở chỗ nha đầu Hải Đường kia ta cũng muốn muội tốn thêm chút tâm tư vào." Theo cái tính tình của nha đầu kia, nếu không tạo ra một chút việc, chắc chắn sẽ không từ bỏ ý định trốn đi chơi của mình. Nàng chỉ vừa nghĩ tới muội ấy liền không nhịn được cảm thấy nhức đầu.

"Tiểu thư yên tâm đi, nha đầu Hải Đường kia chẳng qua là còn quá nhỏ nên không hiểu chuyện, chúng ta sẽ dạy bảo muội ấy thật tốt." Mặc dù chuyện này cũng khá khó khăn với nàng, nhưng mà cũng không còn cách nào khác, tính tình của nha đầu kia mấy người các nàng sao có thể không biết? Ai, chỉ có thể cố gắng thôi, nhưng ngàn vạn lần đừng để cho nàng (Bách Hợp) có phiền phức gì.

"Ừ, thôi khuya lắm rồi, muội nghỉ ngơi đi, ngày mai vẫn còn rất nhiều việc phải làm." Nàng cũng biết năng lực của bọn họ, các muội ấy đều là trợ thủ đắc lực của nàng, nhờ có sự giúp đỡ của bọn họ thì nàng mới có thể an tâm đi xử lý chuyện của mình, không cần bận tâm đến chuyện ở đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.