[Dịch]Vương Gia Yêu Nghiệt Vương Phi Vô Lương

Chương 32 : CẢ CUỘC ĐỜI NÀY NGƯƠI KHÔNG ĐƯỢC ĐẾN GẦN NÀNG DÙ CHỈ LÀ MỘT BƯỚC




Editor : pemichio.

Beta : Song Ngư nhi.

"Giải độc cho ngươi cũng không phải là không được, nhưng ta có một điều kiện."

"Ngươi cứ nói." Chỉ cần là có điều kiện thì có nghĩa là hắn ta đồng ý giải độc cho mình rồi, nhưng lại không ngờ điều ~ddlqd~ kiện đối phương đưa ra lại là. . .

"Ngươi chỉ cần đồng ý với ta, cả cuộc đời này, ngươi sẽ không được đến gần nàng dù chỉ một bước. Chỉ cần làm thế là được ~ddlqd~ rồi." Trong lúc nói chuyện, đôi mắt hắn vẫn luôn nhìn về bóng dáng cô gái vẫn còn đang bị vậy trong trận, trong mắt không còn vẻ bình thản mà là một mảnh nhu tình.

Nghe thấy điều kiện của đối phương đưa ra khiến hắn có chút không ngờ được. Nhưng hắn ~ddlqd~ cũng không có vội nhận lời ngay, mà theo ánh mắt của hắn ta nhìn về phía cô gái dù bị vậy trong trận nhưng gương mặt vẫn luôn giữ được sự tỉnh táo.

"Thế nào, không đồng ý? Theo ta được biết, ngươi cũng không còn sống được thêm mấy ngày nữa rồi. Chất độc trong người ngươi mạnh đến thế mà ngươi còn sống được đến bây giờ cũng đã là kì tích rồi. Ngươi không đồng ý cũng không sao, dù sao thời gian của ngươi cũng còn không nhiều, việc ta phải làm chỉ là chờ thêm một chút thôi." Ai, đây là uy hiếp trắng trợn mà, nam nhân này ~ddlqd~ thật đúng là vô cùng phúc hắc và xảo trá mà.

"Được, ta đồng ý với ngươi."

Xem ra hắn ta hiểu rõ chất độc của mình hơn chính cả bản thân mình. Mà nếu đã là loại độc tuyệt tích thì trừ người trước mắt ra sẽ không còn ai hiểu rõ cả, hắn đã tìm danh ý khắp thiên hạ mới có được thông tin này. Khi biết được thần y Mạc Vấn đã qua đời, hắn gần như đã tuyệt vọng, nhưng không ngờ về sau hắn lại tra được Mạc Vấn thần y có truyền nhân. Ngoài việc cảm thấy thật vui mừng, thì hắn cũng đã đến Y cốc nhiều lần rồi, nhưng mỗi lần đều không tìm được gì mà trở về. Không phải đối phương không muốn cứu hắn, mà là hắn căn bản là không nhìn thấy người của đối phương. Không nghĩ tới lần này đi theo Huyết Đại đến đây lại có thu hoạch ngoài dự đoán, khiến cho tâm vốn nản lòng, thoái chí lại dấy lên hy vọng mới. Càng làm cho hắn bất ngờ hơn chính là, truyền nhân của thần y cư nhiên lại là người trước mắt. Nhưng hắn cũng mặc kệ đó là người nào, giờ cứ giải độc đã, nếu để mất mạng thì lại uổng công.

"Được rồi, ngươi đi tới phòng trúc chờ ta, ta nghĩ rằng ngươi đã đến đây nhiều lần như vậy rồi, chắc là mọi thứ ở nơi này, ngươi cũng nhớ rất rõ ràng chứ?" Gương mặt cười như không cười nhìn Mặc Thanh Vân, chính hắn bố trí cơ quan nên trong lòng cũng nắm ~ddlqd~ chắc. Lúc trước hắn ta đã đến được mấy lần rồi nhưng lại không bị nhưng cơ này gây thương tích. Trong thiên hạ này, người có thể làm vậy, chỉ có mấy người đếm được trên đầu ngón tay thôi. Hôm nay nhìn thấy người tới, thì trong lòng hắn cũng đoán được bảy tám phần.

"Được." Liếc nhìn về nơi Huyết Đại đang đứng, sau đó liền xoay người đi về phòng trúc. Hắn biết, đối phương nhất định sẽ đi cứu Huyết Đại, mặc dù suy nghĩ ~ddlqd~ này khiến hắn không thoải mái, nhưng cũng không thể gây thêm chuyện, lắc đầu cười khổ bước đi.

Lúc này Huyết Đại đang đứng ở tại chỗ cũ, ánh mắt lạnh lùng nhìn một màn trước mặt. Bởi vì nàng đã biết mình trong lúc vô tình đã xông vào trận pháp của người khác rồi, mà tất cả những thứ xuất ~ddlqd~ hiện trước mắt đều là huyễn cảnh. Nếu đã là ảo cảnh, thì dù nàng làm bất cứ điều gì đều là vô dụng.

Trong lúc nàng đang nghĩ biện pháp thoát khỏi ảo cảnh liền thấy một nam tử mặc áo trắng mỹ lệ nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt nàng. Nàng có chút bất ngờ nhìn đối phương một cái, cũng không có bất kì phản ứng gì.

"Cô nương bây giờ đang bị vây trong mê huyễn trận, có cần tại hạ giúp đỡ một tay không?" Giọng nói dễ nghe của nam tử truyền vào trong tai nàng, lúc này nàng mới ngẩng đầu lên, cẩn thận quan sát người trước mắt ~ddlqd~ một phen. Nàng vốn cho là hắn cũng chỉ là một phần của ảo cảnh, thật không ngờ hắn là tới để giúp mình.

"Cám ơn!" Nàng đã suy nghĩ hồi lâu rồi, nhưng vẫn là không tìm được phương pháp phá giải. Bây giờ lại có người nguyện ý giúp ~ddlqd~ nàng, nàng sao phải khước từ.

"Không cần khách khí, cô nương xin mời đi theo ta."

Nam tử mặc áo trắng nói xong cũng đi thẳng về phía trước dẫn đường cho nàng. Mặc dù thoạt nhìn bước đi của nam tử này rất tùy ý, nhưng Huyết Đại vẫn thấy được những bước đi của hắn rất có quy luật, lúc chậm lúc nhanh, thoắt nặng thoắt nhẹ. Dù chỉ là những cử chỉ ~ddlqd~ rất nhỏ, rất khó để khiến người khác quan tâm đến. Nếu không phải nàng vẫn luôn để ý tới từng cử động của hắn thì cũng sẽ không phát hiện ra những chi tiết đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.