[Dịch]Vương Gia Yêu Nghiệt Vương Phi Vô Lương

Chương 135 : Ngoại truyện 1: Long Vương cưới hậu




Trong Huyễn Hải Long cung, nam tử áo đỏ phong hoa tuyệt đại thần thái lười biếng ngồi trên chủ tọa, phượng mâu khép hờ, từ trên cao nhìn xuống đám đại thần Long tộc đang quỳ dưới đại điện.

“Cưới Vương hậu? Ý kiến hay, các ngươi ai muốn gả con gái cho bổn vương thì cứ việc mở miệng, bổn vương sẽ sai người chuẩn bị thật nhiều quan tài, để cho các nàng được nghỉ ngơi trong đó.”

Nam tử ngồi trên chủ tọa đang cười, còn cười đến rất đẹp mắt, giọng điệu khi nói chuyện cũng làm cho người ta cảm giác được tắm trong gió xuân, nhưng lại khiến đám người đang quỳ dưới kia lại đổ mồ hôi lạnh.

“Vương, xin thứ cho vi thần nói thẳng, chuyện tình của người và thần nữ quả thật là một giai thoại, nhưng hôm nay nàng đã thích một người khác, lại còn cùng hắn sinh hài tử, loại nữ nhân này căn bản không đáng để người cuồng dại bám lấy...”

Lời nói còn chưa dứt, đã bị khuôn mặt âm trầm của nam nhân ngồi trên chủ tọa dọa cho tái mặt không dám nói tiếp.

Nháy mắt tiếp theo, trước mắt đã có một bóng áo đỏ, tiếp đó là cổ đã bị một bàn tay lạnh lẽo chế trụ.

“Thừa tướng trí giả của Long tộc vĩ đại? Hả? Theo bổn vương thấy là ngươi đã ngại sống lâu rồi, vậy mà dám can đảm chửi bới thê tử của bổn vương, Vương hậu của Long tộc, xem ra hai chữ trí giả này cũng không hợp với ngươi rồi.”

Lực đạo trên tay cũng không nhẹ, nhìn sắc mặt đỏ lên cùng gân xanh nổi lên của vị Thừa tướng kia là đủ biết.

“Vương... Cựu thần không dám... thỉnh Vương thượng... tha mạng...”

Sắc mặt Thừa tướng bị nghẹn đến đỏ bừng, lời nói đứt quãng, tại lúc hắn trợn trắng mắt té xỉu, bàn tay trên cổ mới thu về.

“Người đâu, Thừa tướng lên tiếng bôi nhọ Vương hậu, đây là tội chết, nhưng xét thấy công lao lúc xưa, đặc biệt miễn tội chết, cách chức Thừa tướng, biếm làm thứ dân, bị tù chung thân trong Long cung, không được bước ra khỏi Huyễn Hải một bước!”

Theo lời hắn hạ xuống, trong điện liền xuất hiện mấy Kim long, sau khi biến thành hình người thì cung kính hướng nam tử áo đỏ quỳ lạy: “Chấp pháp Kim long tuân lệnh!”

Chấp pháp Kim long tổng cộng có bốn người, phân biệt chưởng quản bốn phía đông tây nam bắc của Long tộc, chỉ có khi trọng thần của Long tộc bị xử phạt mới hiện thân, chấp hành xử phạt kẻ đó.

“Vương, không cần, cựu thần biết sai rồi...”

Còn chưa nói lời cầu xin tha thứ xong, đã bị chấp pháp Kim Long mang đi, nhưng âm thanh tuyệt vọng của hắn vẫn còn vang vọng khắp đại điện, khiến cho các đại thần vốn muốn góp lời khuyên nhủ sợ tới mức không dám thở, nhanh chóng nuốt lời muốn nói lại chôn trong bụng, không dám nhắc tới một chữ, không có biện pháp, hình phạt này bọn hắn thật không đảm đương nổi.

“Còn ai có dị nghị gì không? Nếu như không có, vậy tất cả đều lui ra, đỡ khiến bổn vương nhìn chướng mắt.”

Nam nhân híp mắt đảo qua từng đại thần, con ngươi lợi hại phảng phất như muốn đâm thủng người, ánh mắt quét đến chỗ nào, mọi người đều nhao nhao cúi đầu làm đà điểu, trong đại điện nhất thời lặng ngắt như tờ, ngay cả âm thanh một cây châm rơi xuống chỉ sợ cũng nghe được rõ ràng.

“Chúng ta có ý kiến!”

Một âm thanh non nớt vang lên, hai tiểu oa nhi một cao một thấp bỗng xuất hiện trong đại điện, trong nháy mắt khiến mọi người sợ ngây người.

Đây là đứa bé nhà ai, tuổi còn nhỏ mà đã lợi hại như vậy rồi?

Phải biết rằng, một người tự nhiên có thể xuất hiện tại một nơi vô thanh vô thức là do hắn đã luyện được thuấn di thần công, mà một người muốn luyện được thuấn di thần công, ít nhất cũng phải mất mấy trăm năm, thậm chí là nghìn năm mới thành công.

Nhưng hai đứa bé trước mắt này nhìn như thế nào cũng chỉ mới bốn, năm tuổi, làm sao có thể luyện được thuật pháp cao thâm như vậy?

“Các ngươi là hài tử nhà ai? Lại dám xông vào cung điện Long tộc chúng ta, chán sống rồi sao?”

Một thần tử muốn vuốt mông ngựa, tự cho là cực kỳ thông minh đứng lên, đến trước mặt hai đứa nhỏ, giận dữ mắng mỏ.

“Oa... Phụ thân, Phượng Nhi sợ... Hu hu...”

Tiểu nha đầu liền oa oa khóc rống lên, một bên vừa khóc một bên vừa lấy tay lau lau nước mắt, khiến người xem rất không đành lòng.

Dạ Khuynh Thành vốn là đang ngu ngơ vì quá mức chấn kinh, nghe tiếng khóc của Tuyết Phượng mới hồi tỉnh lại.

Chỉ thấy hắn từ chỗ chủ tọa bay xuống, một tay đẩy cái tên đại thần muốn vỗ mông ngựa ra, tại ánh mắt không thể tin của mọi người bế Tuyết Phượng đang oa oa khóc lớn ôm vào trong lòng, nhẹ giọng chấn an.

“Phượng Nhi ngoan, không khóc không khóc, Phượng Nhi đừng sợ, có phụ thân ở đây, không ai có thể khi dễ con.”

Dạ Khuynh Thành lo lắng an ủi, giờ phút này hắn nghiễm nhiên là một phụ thân hiền từ, vừa trấn an Tuyết Phượng, một tay còn lại cũng ôm lất Tuyết Hoàng vào lòng.

Hiện tại hắn cực kỳ kích động, không nói rõ có bao nhiêu kích động, bao nhiêu đêm nằm mộng, trong mộng toàn là bóng dáng Tuyết Đại và hai đứa bé, ba năm không được gặp bọn họ, không nghĩ tới hôm nay hai đứa nhỏ lại tìm tới cửa, bảo sao hắn không kích động?

Bên này trình diễn một màn cửu biệt trùng phùng, thân nhân gặp nhau cực kỳ cảm động, nhưng bên kia đám đại thần Long tộc lại là một đầu mờ mịt, muốn biết rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, đặc biệt là kẻ vuốt mông ngựa kia, giờ phút này hắn mới ý thức được chính mình đã đắc tội với người không nên đắc tội, trong lòng thầm kêu rên, cầu nguyện chính mình sẽ không trở thành Thừa tướng thứ hai...

“Phụ thân, Hoàng Nhi rất nhớ người, người có nhớ chúng ta không?”

Tuyết Hoàng vươn hai tay, nhẹ nhàng ôm cổ Dạ Khuynh Thành, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình dán lên khuông mặt tuấn tú của Dạ Khuynh Thành, ngọt ngào hỏi.

“Đương nhiên, phụ thân đương nhiên cũng rất nhớ các con...”

Nghĩ đến đây, tâm của hắn lại đau, ba năm, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, hơn một ngàn ngày đêm, hàng đêm đều nhớ nhung, chỉ kém một đầu tóc đen chưa có bạc trắng.

“Vậy tại sao người không đến gặp chúng ta?”

Tiểu nha đầu buông tay đang dụi mắt xuống, chu mỏ bất mãn hỏi, đôi mắt ngập nước kia, là ngập nước không sai, nhưng hắn lại không tìm thấy một giọt nào chảy ra, Dạ Khuynh Thành không khỏi bật cười, lo lắng một hồi, hóa ra là nha đầu này đang trêu ghẹo hắn.

Vì sao không đến thăm bọn chúng, câu hỏi này hắn làm thế nào để trả lời đây? Cũng không thể nói cho bọn chúng biết, nói chính mình đã làm sai khiến mẫu thân bọn chúng thương tâm, sau đó dùng nỗi khổ tương tư tới trừng phạt chính mình sao?

Một nhà ba người đoàn tụ một hồi, Dạ Khuynh Thành liền ôm lấy Tuyết Phượng, nắm tay Tuyết Hoàng dẫn ra ngoài điện.

Cái người vuốt mông ngựa kia nhìn thấy bóng dáng bọn họ đi ra ngoài, nhất thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, không tồi, Vương bọn hắn nhất định là đã quên truy cứu rồi, cuối cùng cũng thoát cửa hiểm, lần sau cũng không được làm cái loại chuyện ngu xuẩn như thế này nữa.

“Thương Tề, lột bỏ chức quan, nhốt vào thủy lao biển sâu năm trăm năm, không có mệnh lệnh của bổn vương, những kẻ khác không được vào thăm hỏi.”

Dám đắc tội cục cưng của hắn, há có thể toàn thân mà thoát ra? Không giết đã là tốt lắm rồi, chỉ là khiển trách nho nhỏ một phen, để cho bọn người kia nhớ kỹ một chút, xem ngày sau còn ai dám tái phạm hay không. (ặc nhốt ng ta 500 năm mà là nhẹ =.=)

Ở trong cung điện của Dạ Khuynh Thành, hai đứa nhóc chơi với hắn nguyên một ngày đã đời, trước khi đi mới lưu luyến vẫy ta từ biệt.

“Mẫu thân, nghe nói Long tộc muốn tổ chức hôn lễ, bảo là muốn cưới Vương hậu, hôn lễ sẽ tổ chức vào ba ngày sau, chúng ta cũng đi xem có được hay không?”

Tuyết Đại đang xem cầm phổ, Tuyết Hoàng đột nhiên chạy tới, đem khuôn mặt nhỏ nhắn thuần khiết vô tội tới trước mặt Tuyết Đại, vẻ mặt cười hì hì nói.

Tuyết Đại nghe vậy, nhẹ nhàng buông quyển cầm phổ xuống, nhíu nhíu mày, hôn lễ?

“Cũng tốt, vừa lúc đang rảnh rỗi không có việc làm, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt.”

Ba ngày sau cử hành hôn lễ? Ha ha, thật là một hỉ sự, nàng cũng muốn đi nhìn cái hôn lễ này “hoàng tráng” như thế nào.

Hôm nay, là ngày mà Chí tôn Long tộc cưới Vương hậu, tất cả Long tộc đều là phi thường náo nhiệt, nơi nơi treo đầy lồng đèn đỏ, dán đầy chữ “hỉ”, không chỗ nào là không lộ ra không khí vui vẻ.

Tuyết Đại toàn thân áo trắng, lặng yên không tiếng động đáp xuống trên nóc nhà cao mười thước, nhìn màu đỏ chói mắt trong điện, nàng lạnh lùng cười.

“Mẫu thân, người làm sao vậy? Sao lại cười âm hiểm như vậy?”

Ách, nhất thời sơ suất, đã quên vẫn còn hai cái tiểu mao đầu ở bên cạnh, xem ra về sau nàng nên chú ý mới được, không thể quá mức vênh váo, sẽ ảnh hưởng không tốt đến hai đứa bé. (giờ mới nghĩ đến việc này thì quá muộn r tỷ ạ =))

“Nha đầu, con nhìn lầm rồi, mẫu thân chỉ là vui vẻ, ừ đúng, là vui vẻ.”

Tùy tiện tim một cái cớ sứt sẹo đến không thể sứt sẹo hơn, muốn người khác tin mình thì đầu tiên chính mình cũng phải tin mới được.

“Sao rồi, sự tình thuận lợi chứ?”

Trong căn phòng to lớn, một nữ tử toàn thân giá y khẩn trương hỏi nha hoàn mới vào cửa.

“Tiểu thư, đã làm thỏa đáng, nô tỳ tận mắt thấy hắn uống hết trà đã bị hạ dược, người liền thuận lời chờ làm Vương hậu thôi.”

Nha hoàn nhẹ giọng nói bên tai nữ tử mặc giá y, cho dù âm thanh đã bị đè thấp nhưng vẫn không tránh được lỗ tai Tuyết Đại.

“Mẫu thân, nữ nhân kia thật là xấu xa, vậy mà còn hạ dược, thật là không biết xấu hổ!”

“Đúng vậy, nếu nàng độc chết phụ thân thì không ổn, mẫu thân, người nhất định phải cứu phụ thân nha, nếu không thì Phượng Nhi liền trở thành hài tử gia đình đơn thân rồi, Phượng Nhi không muốn đâu.

Tiểu nha đầu lại bắt đầu khóc lóc, vẻ mặt khẩn cầu nhìn Tuyết Đại, một đôi mắt ngập kín hơi nước.

Tuyết Đại khẽ gật đầu, nói: “Yên tâm đi, hắn không dễ chết như vậy đâu.”

Trong đại điện Long tộc, một đôi tân lang tân nương đang bái đường.

Nữ tử toàn thân giá y đỏ thẫm, trên đầu che bằng khăn voan đỏ, theo quan lễ nghi tuyên đọc mà quỳ lạy.

Nam nhân bên cạnh nàng lại là bình tĩnh bất vi sở động, đừng nói quỳ lạy, đến ngay cả cái liếc mắt nhìn nữ tử cũng không nguyện.

Một luồng ánh sáng màu bạc hiện lên, Dạ Khuynh Thành ăn đau phải quỳ xuống, khi hắn vừa quỳ xuống liền lập tức đứng lên, lại hung tợn trừng mắt nữ nhân dùng ám khí với hắn, nhưng lại thủy chung không nói một câu.

Cứ như vậy, nghi thức hôn lễ được thuận lợi hoàn thành, tiếp theo là đưa vào động phòng rồi.

Nữ tử thân thủ nhẹ nhàng điểm một điểm trên người hắn, hắn mới có thể hoạt động tự nhiên, có thể nói chuyện.

Trong hỉ phòng, nữ tử lẳng lặng ngồi ở trên giường, nam tử lại ngồi trước bàn, cũng không giúp nàng vén khăn voan lên.

Cuối cùng nam nhân đứng lên, chậm rãi đi về phía nữ tử, nhưng hắn cũng không vén khăn voan lên mà chỉ từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống nàng, lạnh lùng nói: “Đưa giải dược ra đây, nếu không ngươi chỉ có con đường chết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.