[Dịch]Vương Gia Yêu Nghiệt Vương Phi Vô Lương

Chương 107 : Chương 107: Nương tử, ta sai rồi




Chương 107: Nương tử, ta sai rồi

Edit+Beta: Saki

Bách Hợp xấu hổ cười cười, nhìn nhìn Tuyết Đại, lại nhìn nhìn Dạ Khuynh Thành toàn thân áo đỏ, trong đầu nhỏ là tràn đầy dấu chấm hỏi.

"Cái kia, tiểu thư, vừa rồi Bách Hợp có nghe người gọi vị công tử kia là Mộ Bạch, chẳng lẽ hắn là thần y Mộ Bạch sao? Nhưng rõ ràng là thần y Mộ Bạch đâu phải trông như vậy!"

Các nàng đều đã gặp qua thần y Mộ Bạch, không lâu sau đó tiểu thư rời đi, thần y cũng lưu lại chút đan dược hóa giải đau đớn cho Mân Côi, dặn dò một chút chuyện nên kiêng rồi cũng rời đi.

Không nghĩ tới hắn vậy mà lại xuất hiện bên cạnh tiểu thư, nhưng dung mạo lại thay đổi, đây là xảy ra chuyện gì?

"Cái này thì ngươi phải hỏi hắn chứ, mau nói cho Bách Hợp biết, tại sao ngươi lại thay đổi dung mạo?"

Tuyết Đại buồn cười liếc Bách Hợp một cái, thì ra là nha đầu này vẫn nhớ chuyện này, thiệt thòi nàng phải nhịn đến tận bây giờ, có khi nào nín hỏng rồi?

"Nương tử, nàng đừng lấy vi phu ra làm trò cười."

Biết Tuyết Đại cố ý trêu chọc hắn, hắn mới không cần bị nàng lấy ra làm trò đùa, nàng rõ ràng đã biết hết, lại cố tình bắt chính hắn phải giải thích.

Một tiếng nương tử, một câu vi phu, khiến cho Bách Hợp triệt để hồ đồ rồi.

Lúc trước còn cho rằng bản thân nghe lầm, nhưng lúc này...

"Tiểu thư, người mau nói cho Bách Hợp nghe, trong khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Bách Hợp một là xuất phát từ quan tâm, hai là xuất phát từ tò mò, đương nhiên, chủ yếu vẫn là do lòng tò mò quá nặng, nhất định phải biết rõ chân tướng mới dễ chịu.

"Em cũng thấy rồi đấy, hắn là Mộ Bạch cũng là phu quân của ta, là phu quân ta nửa đường nhặt được."

Chuyện này không thể một chốc là có thể giải thích hết được, mà nhìn bộ dáng nha đầu kia thì nhất định là phải truy hỏi đến cùng, đành phải nói đơn giản cho nàng, ngày sau sẽ từ từ giải thích cho các nàng.

"Nhặt về? Tiểu thư, vậy Lục vương gia kia thì tính sao?"

Nàng biết là tiểu thư chỉ tùy ý ứng phó, nhưng nàng cũng biết hai người là phu thê cũng là sự thật, nhưng hiện giờ tiểu thư vẫn là vương phi trên danh nghĩa của Lục vương gia, vậy vị Lục vương gia kia phải xử lý thế nào?

"Lục vương gia hả? Kệ hắn đi, hắn làm gì cũng không cần quan tâm."

Vẻ mặt Tuyết Đại không sao cả nói xong, vừa vặn nhìn thấy mặt Dạ Khuynh Thành rớt xuống vài đường hắc tuyến, cái gì gọi là kệ hắn đi, hắn làm gì cũng không cần quan tâm?

"Nương tử, đây chính là nàng nói nha... nàng nói bổn vương muốn làm thế gì cũng được nha, mà bổn vương cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn ôm nàng, vĩnh viễn hầu hạ bên cạnh nàng."

Nghe được nàng thừa nhận mình là phu quân trước mặt tỳ nữ, hắn thật sự vui vẻ, hắn không chút nghi ngờ, Đại Nhi ngàn năm trước đã trở lại, nữ tử chỉ thuộc về hắn đã trở lại.

Hắn cũng không lo nàng không còn nhớ mình nữa, sợ nàng cùng một chỗ với Tuyết Thiên, càng không cần lo được lo mất nữa, có thể được ở bên nàng lần nữa, thật tốt!

Tiến lên một bước, gắt gao ôm lấy Tuyết Đại vào lòng, cảm thụ được sự tồn tại của nàng rất chân thật, giống như chỉ như vậy mới bù đắp được tâm hồn bị tổn thương mấy ngày qua của hắn.

"Đừng làm rộn, giữa ban ngày ban mặt còn ôm ôm ấp ấp như vậy còn ra thể thống gì? Thật là không biết xấu hổ!"

Một tay dùng sức đẩy Dạ Khuynh Thành đang dính sát ra, nàng cố ý làm mặt nghiêm không vui, nếu hắn dám lại qua đây, nàng liền một cước đạp chết hắn.

Dạ Khuynh Thành quả nhiên không dám làm bậy nữa, nhưng hắn cũng không dễ dàng an phận như thế.

Thừa dịp Tuyết Đại không chú ý, hắn lại chạy qua, tà ác nói bên tai Tuyết Đại: "Nương tử nói đúng lắm, vi phu sẽ chờ đến khi trời tối sẽ lại cùng nương tử thân thiết, đến lúc đó không được đẩy ta ra nha."

Nói xong lại nhanh chóng lùi lại, chuồn đến chỗ hắn cho là an toàn, cười đến sáng lạn.

Tuyết Đại im lặng liếc hắn, trên mặt nổi lên hai rặng mây đỏ hồng, nàng hung tợn trừng hắn rồi xoay người rời đi.

"Nương tử, chớ đi nhanh như vậy, từ từ chờ vi phu với!"

Dạ Khuynh Thành khẩn trương tăng cước bộ đuổi theo. Chỉ để lại Bách Hợp ngây ngốc ở phía sau, vẫn chưa hồi phục sau sự thật đả kích kia.

Thần y Mộ Bạch hóa ra lại là một nam tử tuyệt sắc như vậy, vừa rồi hắn cũng tự xưng bổn vương, nói cách khác, hắn không chỉ thần y, hơn nữa còn là phu quân hiện tại của chủ tử: Lục vương gia.

Về chuyện Lục vương gia được thần y chữa khỏi tàn tật nàng cũng có nghe qua, lại chưa từng nghĩ tới, thần y Mộ Bạch lại chính là Lục vương gia, thế nào mà hai người có bắn đại bác cũng không tới lại cùng là một người đây? (ý chị này là 2 ng chả có quan hệ j mà lại là cùng 1 ng... ặc cả cv và QT đều dịch hơi khó hiểu nên ta xin phép ed theo hiểu biết của ta =.=)

Tin tức này cũng đủ rung động đi, nàng nhất định phải nói cho tỷ tỷ biết để nàng cũng vui vẻ thay cho tiểu thư.

Trong phòng, Dạ Khuynh Thành vừa vào cửa liền nhào tới ôm chặt Tuyết Đại trong ngực, chặt tới mức nàng cảm thấy khó thở.

"Buông ra, ngươi là muốn ta ngạt chết sao?"

Thật đúng là không thể cho nam nhân này sắc mặt hòa nhã được, mới vừa đối tốt với hắn một chút thì cái đuôi đã vểnh lên trời rồi, thật đúng là được một tấc lại muốn tiến một thước.

Lúc này Dạ Khuynh Thành mới buông lỏng một chút nhưng vẫn không chịu buông nàng ra, phải biết rằng, mấy ngày này tâm hắn như muốn hóa thành tro tàn, sao dễ dàng buôn nàng được?

"Đại Nhi, nàng biết không? Mấy ngày qua nàng suýt hù chết ta, làm ta còn tưởng rằng nàng thật sự quên mất ta, nàng đúng là không có lương tâm."

Cho tới bây giờ hắn vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng, loại sự tình này về sau nhất định không thể xảy ra, hắn đã bị lăn qua lăn lại khổ muốn chết, mà hết thảy đều do tiểu yêu tinh này làm hại.

"Vậy sao? Ngươi sợ chết sao? Sao ta thấy ngươi không sợ chết khi đi tìm Tuyết Thiên quyết chiến!"

Cái tên đầu đất này, hắn căn bản không phải là đối thủ của Tuyết Thiên, lại vẫn hồ đồ chạy đi tìm người ta liều mạng, nàng chưa từng thấy người nào ngốc như tên này.

"Nào có? Ta chẳng qua là sợ nàng bị hắn lừa, nếu như nàng thực sự bị hắn đoạt đi rồi, ta đây có sống cũng không khác gì chịu tội, còn không bằng chết đi cho rảnh."

Nói đi nói lại, vẫn không còn là vì nàng sao? Lòng dạ nha đầu này cũng quá âm hiểm rồi, vậy mà lại trêu đùa hắn như vậy, không biết hắn sẽ đau lòng, thương tâm sao?

"Đúng rồi, vì sao nàng lại giả bộ mất trí nhớ gạt chúng ta? Có phải Tuyết Thiên làm gì nàng không? Nàng bị hắn khống chế đúng không?"

Biết nàng không mất trí nhớ hắn rất kích động, hắn vẫn luôn muốn biết tới cùng hôm đó đã xảy ra chuyện gì, mới khiến nàng phải giả bộ mất trí nhớ để trốn tránh, cho tới bây giờ mới hỏi được nàng vấn đề này.

"Hắn không có khống chế ta, chỉ là ngày hôm đó ta đã mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ có một cung điện cực kỳ khí phái, còn có một vùng biển rộng mênh mang, có có thần thú Kỳ Lân và một tiểu hồ ly..."

Nàng vừa nói vừa quan sát sắc mặt Dạ Khuynh Thành, thấy hắn thật sự đang nghe, nàng lại đột nhiên ngừng lại, không tiếp tục nói nữa.

"Đại Nhi, mau nói tiếp đi, còn gì nữa?"

Hắn còn chưa nghe được phần hắn muốn nghe, nàng đã ngừng lại.

"Hết rồi."

Tuyết Đại chớp chớp mắt, cố nén cười nói.

Dạ Khuynh Thành sửng sốt, sao lại hết được, rõ ràng phía sau còn có một đoạn rất quan trọng, sao lại có thể hết được?

"Làm sao lại hết? Rõ ràng là vẫn còn mà, nàng không nhớ thời điểm chúng ta gặp nhau sao? Nhanh, cẩn thận nghĩ lại đi!"

Hẳn là không, hắn cũng đã thức tỉnh, không có lí nào nàng lại không thức tỉnh!

"Ta đã nói không có là không có, cái con rồng thối tha kia không nể tình đánh ta đau như vậy, ta còn nhớ hắn làm chi?"

Nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, thật đúng là không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ cái này gọi là không đánh nhau không quen nhau?

Dạ Khuynh Thành vừa nghe, sửng sốt, tiếp theo liền vô cùng kích động bế Tuyết Đại lên.

"Đại Nhi, nàng quả thật đã nhớ ra toàn bộ rồi, ta thật sự rất vui, nàng rốt cuộc đã nhớ ra tình yêu của chúng ra rồi!"

Hôm nay thật có nhiều kinh hỉ, khiến hắn có cảm giác được sủng mà kiêu, loại cảm giác này quá kỳ diệu.

"Đúng, ta đều nhớ ra rồi, ta còn nhớ có một tên đần độn không biết tự lượng sức mình đi tìm người ta quyết đấu, sau cùng lại chết thảm dưới kiếm người khác, ai, cũng không biết tên đần độn kia,ai ngươi nói... làm sao lại có kẻ ngu ngốc như vậy nhỉ? Đúng không... phu quân thân ái của ta?"

Lúc nói câu này nàng đang cười, nhưng nụ cười của nàng trong mắt người nào đó lại rất nguy hiểm, khiến cho người ta sởn gai ốc, không xong, Đại Nhi nổi giận rồi!

"Cái kia... nương tử.... nàng trước đừng nóng giận... từ từ nghe ta nói..."

Giờ phút này nội tâm hắn đang kêu rên, ngươi nói Đại Nhi cái gì không nhớ, lại nhớ đúng đoạn hắn đi tìm Tuyết Thiên quyết chiến? Mà cái đoạn đó đáng lẽ không nên xuất hiện trong trí nhớ của nàng, tại sao nàng lại biết được?

Tuy hắn có chút tò mò, nhưng hắn cũng biết bây giờ không phải là lúc tò mò, nương tử của hắn đang tức giận, hắn phải nghĩ biện pháp khiến nàng bớt giận mới được.

"Ta đang nghe, ngươi nói đi."

Nàng trái lại muốn nghe xem, hắn lấy lí do biện minh cho hành vi đần độn của mình.

"Ta rất nhớ nàng, sau đó đi tìm nàng, kết quả mỗi lần đều bị ca ca nàng đánh cho thật thảm, cho nên mỗi ngày ta đều dốc lòng tu luyện, thề phải cứu nàng ra, nhưng là sau cùng... Ách, nương tử, ta cũng là vì nàng mà thôi, nàng đừng giận có được không?"

Hắn cũng biết, Tuyết Đại tức giận vì mình không biết quý trọng sinh mệnh, đây là một loại phương thức quan tâm hắn, hắn cũng cực kỳ cảm động, Đại Nhi của hắn vẫn rất thương hắn.

"Muốn cứu người, trước phải cân nhắc thực lực của mình, ngươi cứ hành động lỗ mãng cũng chỉ hi sinh tính mạnh mình một cách vô ích, làm ơn, trước khi muốn làm gì ngươi cũng phải nghĩ đến người khác chứ, chẳng lẽ ngươi không nghĩ được, vạn nhất ngươi chết, ta nên làm sao đây?"

Thật là một nam nhân ngốc nghếch, nàng không rõ, một tên đần độn như vậy sao nàng lại có thể thích hắn được nhỉ? Xem ra nàng cũng không quá thông minh.

Dạ Khuynh Thành bị Tuyết Đại giáo huấn đến xấu hổ, khi đó hắn nhớ nàng đến điên rồi, nghĩ tất cả biệp pháp chỉ muốn được nhìn thấy nàng một cái, dù có phải chết hắn cũng không hối hận.

Nhưng hôm nay bị Tuyết Đại nhắc đến hắn mới ý thức được lúc trước hắn đã sai, hắn không nên hành động theo cảm tính mà quyết đấu với Tuyết Thiên, bởi vậy mà uổng phí tính mạng mình không nói, lại khiến cho Tuyết Đại cũng không để ý sinh tử báo thù cho mình, hắn đã không phải là đối thủ của Tuyết Thiên, huống chi là Đại Nhi?

Cũng may, ông trời cho bọn họ thêm một cơ hội nữa, hắn nhất định sẽ nắm chắc, sẽ không làm ra chuyện khiến Đại Nhi lo lắng nữa.

"Thực xin lỗi, ta biết sai rồi, Đại Nhi nàng tha thứ cho ta lần này được không, ta bảo đảm tuyệt đối không có lần sau, được không?"

Là hắn làm hại Đại Nhi lo lắng, đều là hắn sai, mỗi khi nghĩ đến nàng một mình đi tìm Tuyết Thiên báo thù, hắn sẽ cảm thấy đau lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.