Tây Mễ học theo giọng điệu của Ứng Khúc Hòa phát cáu với Diệp Đậu Đậu. Có lẽ cô nhỏ người, khí thế yếu, giọng cũng mềm mềm, nhưng may nhờ những lời này vốn đã có sức đả kích mạnh, tựa như một làn sóng lớn bỗng chốc đánh ầm ầm vào sau đầu Diệp Đậu Đậu.
Lúc chương trình được quay xong đã là chín giờ tối, đường thị trấn cổ vốn ít xe, cô chỉ có thể đi bộ về khách sạn.
Tây Mễ rời đi từ cửa sau, mà xe Ứng Khúc Hòa lại đợi cô ở cửa trước. Ứng Khúc Hòa chờ cả tiếng vẫn không thấy cô đi ra, bảo trợ lý quay lại xem tình hình.
Mấy phút sau, trợ lý trở về nói cho anh biết, Tây Mễ đã đi rồi. Ứng Khúc Hòa muốn gọi điện cho Tây Mễ, lại phát hiện mình không có số của cô, thậm chí cả wechat cũng không có.
Trợ lý Chu Minh ngồi vào ghế phụ, cài dây an toàn, cảm khái: “Ông chủ, hôm naycô Tây kia có sức bật rất mạnh, mới hai lăm tuổi đã có trình độ như vậy, quả không đơn giản. Ánh mắt đào móc người của Tổng giám đốc Đại Ứng thật sự không tồi, trên blog thôi cũng đào được một mầm tốt như vậy.”
Tổng giám đốc Đại Ứng trong miệng trợ lý là chỉ Ứng Sênh Nam. Vừa nói xong, Ứng Sênh Nam đã gọi điện tới.
Đầu dây bên kia là tiếng Ứng Sênh Nam thở hồng hộc: “Em hai! Giản Giản mất tích rồi, em mau chóng gọi người tìm ở thị trấn cổ xem, đừng để Điềm Hạo tìm thấy trước!”
“Mất tích?” Ứng Khúc Hòa nhíu mày, “Anh và Điềm Hạo đều đang ở thị trấn cổ?”
Lòng Ứng Sênh Nam nóng nảy như có lửa đốt: “Thằng nhóc Điềm Hạo đó tra được Giản Giản đang ở trấn cổ thì lập tức bay tới. Giản Giản gọi điện cho anh, sau đó điện thoại luôn ở trạng thái khóa máy, Điềm Hạo cũng đang tìm cô ấy. Bọn anh không đủ người, em cố gắng tìm người giúp đỡ một tay.”
Tư duy của Điềm Giản khác với người thường, là một thiên tài, khả năng ghi nhớ vượt xa người thường, nhưng cũng là một cô gái ngốc, rất dễ bị lừa. Ứng Khúc Hòa không lo cô lạc đường, mà lại lo cô bị ai đó có ý đồ xấu lừa đi.
….
Đường đêm ở trấn cổ tràn ngập sự yên tĩnh.
Ánh sáng mờ mờ từ đèn lồng gắng gượng chiếu sáng con đường đá xanh dưới chân Tây Mễ. Quẹo qua một con ngõ sâu, quán rượu nhỏ đặc sắc thu hút sự chú ý của cô, trước cửa vào là một hồ cá chép nho nhỏ, giữa hồ là một đài phun nước be bé róc rách, tạo hình duyên dáng xinh đẹp.
Ô cửa sổ gỗ của quán rượu mở rộng, lộ ra ánh sáng màu lam u tĩnh, tiếng đàn guitar cùng giọng ca folk nhẹ nhàng truyền tới.
Vừa thắng cuộc thi, lòng Tây Mễ cũng rất kích động, nhưng cái hưng phấn và kích động này lại không một ai chia sẻ với cô, nó bị đè nén, thậm chí trở thành áp lực.
Niềm hưng phấn khi thắng lợi không được chia sẻ, nỗi cô độc đó quả là đáng sợ.
Trước kia cô còn có thể lên weibo phát tiết tâm tình, nhưng vừa chớp mắt đã hơn trăm ngàn fans, khiến cô không dám tùy tiện update weibo nữa.
Vào quán rượu, liếc một vòng.
Từ khắp bốn phương tới đây du lịch, các nam thanh nữ tú ngồi đối diện với nhau. Trong góc lại có một bóng dáng màu trắng gục xuống, uống say bí tỉ. Bởi vì say nên lúc ngồi dậy không ngừng dùng tay đập bàn: “Lão Ứng lão Ứng, em muốn tôm hấp bia, tôm hấp bia, tôm hấp bia!!”
Điềm Giản?
Tây Mễ đi qua đó, phát hiện quả đúng là cô ấy, bên cạnh lại không có ai đi theo, Điềm Giản thấy là cô, không hề do dự nhào vào lòng cô: “Mễ Mễ, Mễ Mễ… Sao cậu lại biến thành hai người, ba người, mười người… A…”
Điềm Giản mềm nhũn cả người, ngã nhào vào lòng Tây Mễ, toàn thân ngập vị gay mũi của rượu cồn.
Điềm Giản lầm bầm trong lòng cô, một lát sau thì bắt đầu nức nở: “Tôi thích anh trai, cũng thích cả lão Ứng nữa, tôi không muốn họ cãi nhau, không muốn… Nếu họ cãi nhau, anh trai sẽ đánh người, lão Ứng luôn bị anh trai bắt nạt, oa oa oa, Mễ Mễ mình rất khó chịu, rất khó chịu, mình không muốn về nhà, không muốn về nhà…”
Nghe Điềm Giản khóc lóc kể lể, Tây Mễ dần chắp vá ra tiền căn hậu quả từ trong những lời đứt quãng đó.
Điềm Giản kết hôn với Ứng Sênh Nam, anh trai Điềm Hạo hoàn toàn không biết chuyện này. Từ lúc hai người họ kết hôn đến giờ vẫn chưa làm lễ cưới, cuộc hôn nhân này của họ không được người nhà ủng hộ.
Tây Mễ không biết phải an ủi cô ấy thế nào, ôm đầu cô ấy xoa xoa: “Không thì cậu dỗi với anh trai cậu xem thử đi?”
Tiếng Điềm Giản ngắc ngứ, gần như sắp ngạt thở.
Ngoại trừ xuôi xuôi hơi thở cho cô ấy, Tây Mễ không thể làm gì cả.
Cố gắng nén hai câu định an ủi Điềm Giản, đột nhiên cổ tay cô bị một bàn tay từ trên trời giáng xuống túm lấy. Cô bị người kéo dậy, lại bị quăng ra, khiến cô ngã sấp vào trong một cái ôm bền chắc.
Người đàn ông thuận tay đỡ chắc cô, thấp giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Được cái ầm ĩ của quán rượu tô điểm, giọng nam trầm thấp trở nên vô cùng rõ ràng.
Tây Mễ ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt của Ứng Khúc Hòa, trái tim buông lỏng ra. Xoay người lại nhìn người đàn ông lỗ mãng vừa rồi.
Người đàn ông tựa cằm lên đỉnh đầu Điềm Giản, cẩn thận ôm cô ấy vào lòng, rồi cúi đầu ghé sát vào tai Điềm Giản thì thầm, dáng vẻ dịu dàng, rất khó liên tưởng anh ta với hai chữ “lỗ mãng”. Áo sơ mi trên người anh ta ướt đẫm mồ hôi, dưới ánh đèn lạnh mờ ảo, ngũ quan lập thể rất giống Ứng Khúc Hòa.
Tây Mễ cảm thấy anh ta rất quen mắt, dường như từng gặp ở đâu rồi?
Cô nhìn một lúc lâu, chắc chắn là đã gặp rồi.
Năm ngoái anh ta vẫn còn để râu, là một ông chú đẹp trai. Tuy giờ râu đã bị anh ta cạo sạch, trông cũng trẻ ra không ít, nhưng ngũ quan anh tuấn không hề thay đổi.Tây Mễ nghi ngờ kêu một tiếng: “Ông… chú?”
Ứng Sênh Nam nghiêng đầu nhìn sang, thấy Tây Mễ, vẻ mặt cũng không mấy kinh ngạc. Anh ôm Điềm Giản đi qua, nói với cô: “Cuối cùng cũng gặp lại, ở đây quá ồn, chúng ta ra ngoài nói tiếp đi.”
Tây Mễ rất kinh hãi.
Năm ngoái đến thị trấn cổ Đường Tây du lịch, quen biết với vài người trong khách sạn của bà chủ, trong đó có Ứng Sênh Nam. Cô không nhớ rõ tên anh ta, chỉ nhớ mình gọi anh ta là ông chú. Tây Mễ vẫn rất ấn tượng với anh, một ông chú rất biết nấu ăn, lúc nào cũng la hét muốn giới thiệu cô cho em hai làm vợ.
Tây Mễ lén nhìn trộm Ứng Khúc Hòa, đột nhiên cảm thấy duyên phận quá đỗi kỳ diệu.
Ngồi trên xe, cô nhìn chằm chằm vào hai anh em nhà họ Ứng, cảm khái: “Rất có duyên, ông chú anh là Ứng Sênh Nam, anh cả của anh Ứng! Chồng của Giản Giản!”
Ứng Sênh Nam cúi đầu nhìn vào lòng, ánh mắt cưng chiều. Anh ta xoa nhẹ đôi má nóng hổi của Điềm Giản, ngại có Ứng Khúc Hòa nên không nói cho Tây Mễ sự thật.
Sở dĩ Ứng Khúc Hòa biết weibo của Tây Mễ là do anh ta giới thiệu. Sở dĩ Ứng Khúc Hòa ở khách sạn của bà chủ, cũng do anh ta đề cử.
Tây Mễ quen với Ứng Khúc Hòa trên mạng, cũng có một phần do anh ta. Tây Mễ và Ứng Khúc Hòa gặp nhau ở khách sạn, xét nguyên nhân khách quan cũng có nhân tố là anh ta.
Tây Mễ nhớ tới chuyến du lịch năm ngoái, không khỏi cảm khái: “Năm ngoái, có anh, còn có cả em ba của anh, một chị gái mai mối, một cô bé, một giáo sư họ Tiếu, một đôi cụ ông cụ bà, thời gian đó thật sự rất vui! Em ba của anh với chị gái mai mối kia giờ ra sao rồi? Cô bé ấy có phải đã lớn hẳn rồi không?”
Ứng Sênh Nam nói: “Ừm, em ba Tả Dịch của anh đã kết hôn với Kiều San, cô bé Văn Văn bị bệnh bạch cầu, đã qua đời rồi.”
Tuy đã quên mất tên cô bé ấy, nhưng Tây Mễ vẫn nhớ rõ đôi mắt to đen láy của cô bé. Không ngờ cô bé đã…
Tây Mễ phát hiện đường xe đi không phải về khách sạn, mà là rời khỏi thị trấn cổ lên huyện thành.
“Giờ chúng ta đang đi đâu vậy?” Cô hỏi.
Ứng Khúc Hòa ngồi ở ghế phụ nói: “Anh trai của Điềm Giản đang ở khách sạn, nên xe chúng ta không thể về đó, sắp đến khách sạn của huyện thành rồi, đêm nay cô ở cùng khách sạn với chúng tôi, sáng mai rồi về.”
Đến khách sạn, trợ lý giúp họ làm xong thủ tục thuê phòng, Ứng Khúc Hòa tự mình dẫn Tây Mễ đến phòng, phòng của cô ở tận cuối hành lang, trên cửa phòng treo bảng số 666.
Ứng Khúc Hòa quẹt thẻ mở cửa phòng cho Tây Mễ, thấy cô nhóc nhìn chằm chằm vào bảng số phòng, sắc mặt trắng bệch. Thấp giọng hỏi cô: “Bảng số phòng có vấn đề gì à?”
Tây Mễ khó có thể nói ra nguyên nhân, đành lắc đầu.
Tay Ứng Khúc Hòa duỗi ra, đẩy cửa hộ cô.
Tây Mễ khó khăn đi vào.
Ứng Khúc chúc cô một tiếng ngủ ngon, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cửa sau lưng bị đóng lại, Tây Mễ lập tức cảm thấy áp lực, dường như trong phòng có vô số ánh mắt đang chăm chăm nhìn cô.
Người thường xuyên ở trọ bên ngoài thường nói, phòng cuối của khách sạn “không sạch sẽ”, bảng số phòng 666 này của khách sạn là con đường thông đến địa phủ.
Tây Mễ chợt thấy lạnh cả người, cởi giày chui vào ổ chăn.
Có lẽ do ban ngày quá mệt, thần kinh vô cùng căng thẳng, vừa nằm xuống gối liền mơ màng ngủ, không lâu sau thì gặp cảnh ngộ “rối loạn giấc ngủ”, tục gọi “bóng đè”, sau khi tỉnh dậy thì hoàn toàn không buồn ngủ nữa, cảm giác hãi sợ dâng lên.
Từ WC truyền ra tiếng nước, Tây Mễ hoảng sợ, ngay cả giày cũng không mang liền chạy ra khỏi phòng.
Ứng Khúc Hòa bưng bữa ăn lên tầng, vừa đi ra từ thang máy thì thấy cô nhóc hoảng hốt chạy ra khỏi phòng.
“Sao vậy?” Ánh mắt Ứng Khúc Hòa dừng trên đôi chân trần của cô.
Tây Mễ ngượng ngùng cuộn cuộn ngón chân: “Có… có chuột…”
“Đi theo tôi trước đi, ăn gì đã rồi lát đổi phòng.” Ứng Khúc Hòa xoay người mang cô sang phòng mình.
Tây Mễ đi chân trần theo Ứng Khúc Hòa vào phòng, đến trước cửa, Ứng Khúc Hòa lấy một đôi dép cho cô. Tây Mễ xỏ vào, đi vài bước, cảm khái dép đàn ông to như thuyền, chân cũng to như thuyền.
Ứng Khúc đặt bữa ăn lên bàn, đưa cho cô một ly sữa bò, một phần sandwich sữa: “Đi thi vất vả rồi, ăn đi.”
“Tôi ăn hết thì anh ăn cái gì?” Tây Mễ quả thật rất đói.
Ứng Khúc Hòa cởi áo khoác âu phục ở trước mặt cô, treo áo lên giá, áo sơ mi trắng lồng sơ vin trong quần tây, lộ rõ lồng ngực rắn chắc và vòng eo hẹp của người đàn ông.
“Tôi đã ăn rồi, đó là làm cho cô.”
“…??” Hình như Tây Mễ bắt được trọng điểm.
Anh Ứng… làm cho cô ư?