[Dịch]Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 137 : Thế mà Thái tử lại đến đây




Một lát sau sư đệ mở miệng trước, "Chúng tôi có thể dẫn đường, nhưng chuyện liên quan đến hơn trăm tính mạng của toàn thể môn phái, trừ lần này ra, chúng tôi sẽ không nói thêm bất cứ điều gì."

Ngừng một chút, sư đệ thẳng thắn thừa nhận, "Thật ra chúng tôi biết cũng không nhiều, trong chuyện này, sư phụ vẫn luôn thần bí."

Ngư Ngư gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, cũng giữ lời tiếp tục giúp nam tử áo trắng trị liệu.

Tài nấu nướng của Hách Liên Dạ quả nhiên không phải bình thường, mùi thơm dê nướng xông vào mũi, vừa mới bắt đầu, mọi người còn thỉnh thoảng tán gẫu vài câu, đợi đến khi mùi thơm thịt nướng bắt đầu tản ra bốn phía, thì đều dừng động tác trên tay lại, trong ánh mắt chằm chằm lộ ra một thông tin rõ ràng.

Ta muốn ăn thịt.

Điểm này, nam tử áo trắng kín đáo hơn bọn họ nhiều.

Trên thực tế, trong năm phút này, hắn hoàn toàn không nhìn Hách Liên Dạ lấy một cái, có điều hắn đã sớm lấy bát đũa của mình ra, nhìn chằm chằm vào cái chén không mà thôi...

Trong khi an tĩnh chờ đợi, trong rừng đột nhiên vang lên tiếng cành cây khô bị giẫm gãy.

Có người.

Ở thời kỳ đặc biệt, lòng phòng bị của mọi người đều rất mạnh, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm nơi phát ra tiếng.

Sau đó, bọn họ liền nhìn thấy một người... vô cùng hứng phấn.

Thật ra người nọ che mặt, dáng vẻ đi đường thoạt nhìn cũng bình thường, nhưng không biết vì cái gì, tất cả mọi người đều cảm thấy người nọ vui như nhặt được tiền vậy...

Đối diện với đám người kia, người mới tới cũng sửng sờ, ngay sau đó, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng, mắt thấy sắp lệ nóng lưng tròng rồi, "Tiểu quỷ nước!"

Giọng nói cũng vui sướng kích động như nhìn thấy người thân thất lạc nhiều năm.

Tiểu Trần Tử?

Ngư Ngư cũng nhiệt tình hoan nghênh, "Đã mua lạp xưởng, trong tay Hà Nghiêm."

Người mới tới... Cũng chính là Tiểu Trần Tử lập tức bỏ lơ Ngư Ngư, đầy nhiệt tình xông về phía Hà Nghiêm...

Đây mới là ánh mắt muốn ăn thịt! Hà Nghiêm sợ tới mức ném lạp xưởng đi, phủi đất lùi về sau mấy bước.

Bắt được lạp xưởng, Tiểu Trần Tử không định chào hỏi bất cứ ai, cuối cùng cũng an tĩnh lại.

Thật ra hắn muốn chào hỏi mọi người, nhưng không có ai để ý đến hắn, bởi vì mọi người đều bị hắn làm cho kinh hãi...

Nhưng Tiểu Trần Tử coi như hiền lành, hắn che mặt xuất hiện, nếu không mọi người biết hắn chính là Thái tử, nói không chừng sẽ trực tiếp bị dọa cho ngất xỉu nhỉ...

"... Tiểu Trần Tử, sao anh lại tới đây?" Ngư Ngư tạm coi là trấn định đại diện mọi người đặt câu hỏi.

Tiểu Trần Tử đang muốn nấu nước chưng lạp xưởng thì khựng lại, "Lần trước cô nói... mẹ ta trúng độc, ta đã tìm người nghiên cứu ra thuốc giải, nhưng trong thuốc giải còn thiếu một vị thuốc, có người nói cho ta biết ở chỗ này có thể tìm được."

Tiểu Trần Tử là một đứa nhỏ hiếu thảo, huống hồ Hoàng hậu là bất tri bất giác bị người ta hạ độc, người bên cạnh cũng không thể tin tưởng, chuyện này quan trọng, hắn đành phải tự mình rời kinh, đi ra ngoài tìm thuốc giải.

Thật ra hắn cũng không ngờ sẽ gặp được đám người Ngư Ngư, ban đầu hắn vui vẻ xuất hiện, là vì... hắn ngửi thấy mùi thơm thịt dê nướng.

"Dạng người nào?" Sư đệ đột nhiên xen vào. (câu hỏi này của sư đệ là hỏi người nói cho TTT biết tìm được thuốc ở chỗ này ý)

"Rất cao, còn cao hơn cả ta, mặc áo choàng màu đen, mũ lớn, không thấy rõ mặt, nhưng kiểu mẫu của áo choàng này rất đặc biệt, móc cài ở cổ là một viên hắc diệu thạch, dây buộc là Lưu Tô cùng màu, mặc dù đều là màu đen, nhưng áo choàng thoạt nhìn cực kỳ hoa lệ. Nghe giọng thì còn rất trẻ, hẳn không già lắm. Không nhìn ra võ công nông sâu, hoặc là thật sự không biết võ, hoặc là mạnh hơn ta rất nhiều, làm cho ta hoàn toàn không có cách nào phân biệt."

Tiểu Trần Tử chỉ thích động kinh, vốn chẳng phải ngốc thật... Cho nên mặc dù thời gian gặp mặt người nọ không dài, nhưng quan sát cực kỳ cẩn thận.

Ngư Ngư tưởng tượng ra hình ảnh này, trong đầu chậm rãi hiện lên hình ảnh một vị Boss thần bí mạnh mẽ phía sau màn, hơn nữa đa phần còn là một mỹ nam.

Trong lúc mọi người đều tự mình mặc sức tưởng tượng, giọng nói lạnh lùng bình tĩnh của sư đệ đột nhiên chen vào, "Người hắn nói là sư phụ ta."

"... Sư phụ ngươi?" Ngay cả Hách Liên Dạ cũng ngoài ý muốn nhíu mày, "Sư phụ của các ngươi không phải là Huyền Cơ lão nhân sao?"

"Là ông ấy."

"Nhưng Tiểu Trần Tử nói, giọng của người đó rất trẻ." Ngư Ngư cũng cảm thấy kỳ lạ.

Truyền thuyết Huyền Cơ lão nhân, trên mảnh đại lục này lưu truyền đã lâu, hẳn là phải là người cao tuổi mới đúng.

Sư đệ và nam tử áo trắng liếc mắt nhìn nhau, thẳng thắn thừa nhận, "Thật ra chúng tôi cũng chưa từng thấy mặt ông ấy, nhưng quả thực giọng của người trẻ tuổi."

"Có lẽ là dùng thuốc gì đó duy trì, tóm lại từ khi chúng tôi còn nhỏ cho đến đầu năm nay ông ấy xuống núi vân du, giọng nói chưa từng thay đổi."

"..." Hai mươi năm, giọng nói không thay đổi?

Hình tượng Boss mỹ nam thần bí trong nháy mắt sụp đổ, trong đầu Ngư Ngư hiện tại xuất hiện thêm bộ dáng một Quái lão đầu thích giả bộ nai tơ lại máu lạnh.

Tiểu Trần Tử không quan tâm những thứ kia... Hắn chỉ quan tâm lúc nào lạp xưởng được chưng xong...

Trong lúc hắn hết sức chăm chú tính thời gian, đợi thời gian tốt để ngừng lửa, sư đệ đột nhiên hỏi hắn, "Ngươi là ai?"

Trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy, sư phụ cũng không phải là người lấy giúp người làm niềm vui, ông ấy gọi Tiểu Trần Tử đến chỗ này nhất định có mục đích của ông, ông ấy muốn làm gì?

Vấn đề này khiến Tiểu Trần Tử cực kì lo lắng, lông mày cũng nhíu chặt lại.

Do dự một chút, hắn ngưng trọng hỏi, "Tiểu quỷ nước, có phải ta làm sai gì rồi hay không?"

Ngư Ngư đồng ý, nhìn chằm chằm lạp xưởng trong nồi, "Anh không làm luôn phần của tôi!"

Tiểu Trần Tử dùng ánh mắt "nhìn xem tiền đồ này của cô" hung hăng liếc nàng một cái, nhìn thấy sư đệ vẫn đang chờ đáp án của hắn, nét mặt cứng đờ, lại thở dài một tiếng, "Ta thật sự không muốn lúc nào cũng bị hỏi như vậy, nhưng mà... tiểu quỷ nước cô nói cho ta biết, có phải phong thái nhẹ nhàng của ta lại chinh phục một người sùng bái không?"

Sư đệ cực kỳ kiên cường, cướp trả lời trước, "Không phải, ta chỉ là muốn biết ngươi là ai."

Mọi người: "..."

Đương nhiên Tiểu Trần Tử không có khả năng nói cho người khác biết mình chính là Thái tử của Nguyệt Loan quốc, cho nên mặc sức động kinh, chính là muốn vòng vo đề tài này.

Nói xong câu nói sấm đánh chết mọi người này, vẻ mặt hắn xúc động nhìn về phương xa, đang chuẩn bị nói thêm gì đó.

"Bịch" một tiếng, có người gõ mạnh một cái lên đầu của hắn.

Ai? Sao hắn không phát hiện có người tới gần hắn?

Tiểu Trần Tử quay đầu lại, liền nhìn thấy nam tử áo trắng phiêu dật, khí chất xuất trần đứng sau lưng hắn.

Vừa đánh người xong, ánh mắt của nam tử áo trắng cực kỳ bình tĩnh, giọng nói cũng cực kỳ bình tĩnh nốt, "Ngươi bắt nạt sư đệ ta."

"..." Vẻ mặt của mọi người chậm rãi biến thành trạng thái 口

Thì ra tình cảm của hai sư huynh đệ này tốt như thế, sư đệ bắt nạt hắn thế nào hắn cũng không ngại, nhưng người ngoài bắt nạt sư đệ hắn lại không được!

Mọi người đang cảm khái, chợt nghe nam tử áo trắng nói tiếp, "Đệ ấy không vui, sẽ không muốn làm cơm."

"..." Thôi, coi như bọn họ chưa nghe thấy hắn nói gì.

Nhưng trong nháy mắt Tiểu Trần Tử lại cảm thấy nam tử áo trắng thân thiết, đây mới là lý tưởng thanh niên theo đuổi!

Ngư Ngư kịp lúc góp một viên gạch cho tình bạn sắp được thành lập của bọn họ, "Dê Hách Liên Dạ nướng là làm cho anh ta, hơn nữa đây là chúng ta đáp ứng với anh ta, người khác không thể ăn."

... Khốn kiếp!

Tiểu Trần Tử lập tức hung hăng trừng mắt nhìn nam tử áo trắng, vung tay đi tới.

Hắn và hắn ta không đội trời chung!

Mọi người: "..."

Cũng may dê chưa nướng xong, Tiểu Trần Tử vẫn luôn luôn ngày đêm mong nhớ lạp xưởng rất nhiều ngày cuối cùng cũng có thể ăn, trong thời gian bọn hắn động kinh, lạp xưởng đã chưng xong, hắn mang cái dĩa bưng ra hong mát trước, giờ thì có thể ăn được rồi!

Nhưng mà khi quay người lại... "Lạp xưởng của ta đâu!!!"

Tiếng ngân chất vấn lượn lờ hồi lâu không tan, trong đó đầy ắp bi thống, quả thực là nghe mà đau lòng, nghe mà rơi lệ.

Là một người thích ăn, cũng rất hiểu nỗi bi thống của hắn, giọng điệu cũng rất trầm trọng, "Không đủ ăn."

"Ta liều mạng với cô!!!!!"

Tiểu Trần Tử hét lớn một tiếng, thì chạy như điên... cách xa Ngư Ngư, chạy đến chỗ sâu trong rừng rậm...

Ngư Ngư nhìn ánh mắt hỗn độn không hiểu của mọi người, bình tĩnh giải thích, "Anh ta đi săn thú rồi."

Mọi người: "..."

Bọn họ vẫn không đủ trình độ... Tư duy của người thích ăn sắp thành tinh rồi, bọn họ hoàn toàn theo không kịp...

Động tác của Tiểu Trần Tử rất nhanh nhẹn, đợi một lát hắn bắt đầu nướng con gà của mình, lúc sắp ăn, cả người nhìn có vẻ bình tĩnh bình thản không ít...

Nhưng sư đệ vẫn luôn có điều suy nghĩ nhìn hắn.

Cuối cùng cũng nướng dê xong, Hách Liên Dạ hết bận đi đến dòng suối nhỏ rửa tay, "Nơi chúng ta muốn đến rất nguy hiểm?"

Sư đệ sửng sốt, "Sao lại nói vậy?"

"Thân phận của hắn (chỉ Tiểu Trần Tử) không có đặc thù gì, chỉ khác người khác một chỗ, chính là võ công rất cao, hơn nữa có thể tín nhiệm."

Bất kể Tiểu Trần Tử động kinh thế nào, hắn cũng là Thái tử có mối quan hệ căng thẳng hơn mười năm với Hách Liên Dạ.

Nghe thấy câu nói "Có thể tín nhiệm" lạnh nhạt lại khẳng định kia, hắn sửng sốt, quay đầu nhìn người mình đề phòng rất lâu, thực sự đúng là đệ đệ khác mẹ với hắn. (câu này là suy nghĩ của Tiểu Trần Tử đấy)

Hắn không am giỏi biểu đạt tình huynh đệ, huống chi nhiều người nhìn như vậy, hắn cũng không thể thừa nhận mình chính là Thái tử của Nguyệt Loan quốc

Cho nên do dự trong chốc lát, hắn chủ động cắt đùi gà còn lại, cầm một nhánh cây đâm xuyên qua, sau khi nướng chín thì đưa cho Hách Liên Dạ, "Hách Liên huynh, cho ngươi cái này."

Đối với một người thích ăn mà nói, đây là thành ý lớn cỡ nào...

Mỗi ngày như hình với bóng với Ngư Ngư, Hách Liên Dạ đã sớm lý giải tư duy của người thích ăn rồi, cho nên cười đến mức rất thích người huynh đệ này, "Đừng khách khí như thế, vừa rồi ngươi chưng lạp xưởng, ta đã ăn một cây rồi."

"..." Lại là một tên khốn kiếp!

Phủi đất thu đùi gà về, Tiểu Trần Tử hung dữ cắn một miếng, cắn mạnh đến mức răng cũng sắp nát ra. Một mình hắn chạy qua một bên buồn bực, Hách Liên Dạ mới bình tĩnh nói tiếp, "Sư phụ ngươi sẽ không có lòng tốt như vậy, cho người giúp đỡ chúng tôi tới đây, giải thích duy nhất là nơi chúng tôi muốn đến rất nguy hiểm, có thêm một cao thủ có thể tín nhiệm thì sẽ thêm một phần cơ hội thành công."

"Vì sao ông ấy muốn chúng ta thành công?" Phong Ngự Vũ vẫn không giải thích được.

"Không biết," Hách Liên Dạ nhìn về phía nam tử áo trắng và sư đệ, "Có lẽ nơi chúng ta muốn đi chínhông ấy cũng không thể đi."

Im lặng hồi lâu, sư đệ cực kỳ im lặng mà thở dài một tiếng, "Tĩnh Vương quả nhiên danh bất hư truyền."

"Danh rất giả." Giống như lần trước, Hách Liên Dạ lại bình tĩnh phủ nhận, nguyên nhân hắn phủ nhận chính là... "Lời đồn chưa nói ta cực kỳ cưng chiều người mình thích."

Ngư Ngư đang gặm trái cây sau khi ăn: "..."

Nàng còn tưởng rằng yêu nghiệt này cải tà quy chính rồi, một hồi lâu rồi mà vẫn chưa thổ lộ với nàng, không ngờ là y bộc phát trong thầm lặng...

Hiển nhiên sư đệ cũng nghe qua truyền thuyết của Hách Liên Dạ, cho nên cực kỳ không quen bộ dáng y hào phòng lại thẳng thắn thổ lộ như vậy, khóe môi co quắp hồi lâu, mới tìm về được giọng nói của mình, "Năm ta mười hai tuổi, có một lần sư phụ xuống núi gần một tháng mới quay trở lại, hơn nữa lúc hắn trở lại, toàn bộ nửa người bên phải đều không thể cử động được, nghỉ ngơi trên núi hơn nửa năm mới có thể miễn cưỡng xuống giường đi vài bước."

Sư đệ tạm dừng một lát, hỏi Hách Liên Dạ, "Sư phụ của ngươi là ai?"

"Không có, võ công ta vốn cao." Yêu nghiệt nào đó rất bình tĩnh.

Nhưng mọi người đều đã quen y mạnh mẽ đến biến thái, cũng thoải mái đón nhận kết quả trò giỏi hơn thầy, sư đệ gật đầu, cực kỳ chắc chắn nói, "Trên mảnh đại lục này, không có ai có thể gây tổn thương cho sư phụ của ta."

Trước kia hắn còn hoài nghi tới sư phụ của Hách Liên Dạ cũng là thế ngoại cao nhân, hiện tại khả năng này có thể loại bỏ.

"Ý ngươi muốn nói, nơi chúng ta muốn đến rất nguy hiểm, cho dù là cao thủ như sư phụ ngươi cũng bị thương suýt chết?" Phong Ngự Vũ không tin mấy, "Nhưng trên mật quyển không có nói nơi đó có nguy hiểm gì."

"Có lẽ đối với hoàng tộc Vệ quốc của các ngươi mà nói, mới không có nguy hiểm."

Nơi có thể phân tích huyết thống, còn tự động công kích người khác? Tất cả mọi người nghe xong thì nửa tin nửa ngờ, nếu không phải đây là dự đoán Hách Liên Dạ đưa ra, bọn họ dứt khoát cho rằng đây là ý nghĩ viển vông.

Mặc dù trời đang chuẩn bị âm u, nhưng mấy người đều bắt đầu sốt ruột, muốn biết rốt cuộc nơi đó có hình dạng gì.

Đợi nam tử áo trắng ăn xong, bọn họ liền xuất phát!

Quay đầu nhìn lại, trong bát ngọc tinh xảo trước mặt nam tử áo trắng, có mấy miếng thịt dê được cắt lát đều đặn, hắn đang hết sức nhã nhặn ăn nó.

Với một người hơn tám mươi ngày chưa ăn thịt mà nói, tướng ăn nhã nhặn của hắn quả thật khiến cho người ta giận sôi gan.

Dựa theo tốc độ này, đến trời sáng hắn cũng không ăn hết một chân dê!

Còn thừa lại bao nhiêu? Tất cả mọi người đảo mắt tìm thịt dê nướng còn lại, sau đó phát hiện... dê đâu?

Mờ mịt nhìn một vòng cũng không nhìn thấy, bọn họ lại quay đầu nhìn nam tử áo trắng, không ngờ phát hiện, hắn tựa như đã ăn xong rồi, hơn nữa không biết rửa tay rửa mặt khi nào, ngay cả bát đũa cũng được rửa sạch sẽ bóng loáng để ở một bên, chỉ chờ cho khô rồi cất thôi...

Vừa mới xảy ra chuyện gì... Tất cả mọi người đều hỗn loạn.

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của mọi người, nam tử áo trắng hiếm khi chủ động mở miệng, "Ta có khinh công tốt."

"Ta cũng vậy." Sư đệ cũng hiếm khi có biểu hiện của một người sư đệ... phụ họa theo sư huynh của mình.

"..." Có ý gì?

Vẫn là Hách Liên Dạ ở một bên bình tĩnh giải thích, "Một người ăn nhanh, một người cắt nhanh, mấy người không thấy rõ động tác của bọn họ."

"..." Khóe miệng mọi người co quắp lại, đều không muốn sống nữa rồi.

Thì ra khinh công còn có công dụng này...

Nếu nam tử áo trắng ăn xong rồi, mặc kệ trái tim mọi người bị đả kích vỡ nát bao nhiêu, bọn họ còn phải xuất phát lên đường.

Phong Ngự Vũ không rõ nơi hắn muốn đi cụ thể là ở đâu, bọn sư đệ lại biết.

Bởi vì đó là cấm địa của môn phái bọn họ, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần.

Cho nên đi ra ngoài hơn nửa canh giờ, lúc cảm giác được gió trong rừng đột nhiên trở lớn, sư đệ cẩn thận dừng bước lại, chỉ vào hàng liễu phía trước không ăn khớp với cổ thụ xung quanh, "Đó là nơi sư phụ đích thân chọn, ở phía sau hàng liễu đó, chính là nơi các ngươi muốn đi, ta chỉ có thể đưa các người tới đây."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.