[Dịch]Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 119 : Chương 64.2.




Cũng giống như tất cả mọi người bên cạnh Nghiêm đại thiếu, chỉ cần là chuyện dính đến Nghiêm đại thiếu, ý nghĩ trong lòng Ngư Ngư lúc nào cũng tương đối huyền ảo.

Hách Liên Dạ bị ánh mắt của Ngư Ngư đả kích, hiện tại cũng thiếu cơ hội chứng minh sự cường đại của mình, cho nên...

"Được." Y cười đáp ứng, "Phong huynh mang Nghiên Nghiên rời đi, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản."

Mặc dù Ngư Ngư và Phong Ngự Vũ cực kỳ hợp nhau, nhưng dù sao cũng là người ngoài lần đầu gặp mặt, ở trước mặt hắn, Hách Liên Dạ vẫn gọi Ngư Ngư là "Nghiên Nghiên" .

"Cứ quyết định như vậy." Phong Ngự Vũ vỗ tay, "Ta muốn mang muội ấy trở về Vệ quốc, nếu như Hách Liên huynh có thể tìm được chúng ta trước khi chúng ta tới biên cảnh Vệ quốc, vậy coi như ngươi thắng."

Siêu cấp phúc hắc nào đó bình tĩnh cười một tiếng, cần gì dùng nhiều thời gian như vậy, chỉ cần bọn họ ra khỏi kinh thành, cuộc chơi bắt đầu là y có thể tìm được bọn họ.

Phong Ngự Vũ không biết Hách Liên Dạ tự tin như vậy, quay đầu hỏi Ngư Ngư, “Khi nào có thể lên đường?"

"Bảy ngày sau đi." Vẻ mặt Ngư Ngư nghiêm túc, gương mặt có chút lo lắng, "Trong bảy ngày này mỹ thực đường phố đều còn, còn có rất nhiều thứ tôi chưa ăn qua đấy."

Hách Liên Dạ & Phong Ngự Vũ: "..."

Nhưng sau khi nén cười, Phong Ngự Vũ có chút đắc ý liếc Hách Liên Dạ một cái, sau đó nói với Ngư Ngư, "Tiểu muội, khi còn bé muội đã muốn ăn mỹ thực khắp thiên hạ, những năm này đại ca từng phái mấy vị ngự trù đến các quốc gia du lịch, bây giờ bọn họ cũng đã học thành trở về, chỉ cần muội hồi cung cùng ta, không cần bước chân ra khỏi nhà vẫn có thể thưởng thức thức ăn ngon khắp thiên hạ."

Tốt như vậy!

"Anh đúng là một ca ca tốt." Hai mắt Ngư Ngư lòe lòe sáng.

Trong không khí vị chua bỗng nhiên nồng nặc, yêu nghiệt nào đó không được ai để ý biến thành thùng dấm chua.

Người thành thật giống Ngư Ngư chưa bao giờ bắt nạt người khác, cho nên nàng cũng rất chân thành khen Hách Liên Dạ một câu, "Vương gia, ngài là một biến thái tốt."

Khẽ nhếch khóe môi, nụ cười khuynh thành chậm rãi hiện lên, Hách Liên Dạ yên lặng nhìnNgư Ngư, "Cho dù biến thái cũng tốt, nàng có thể khen ta một câu tốt ta đã thỏa mãn rồi."

"..." Sau đó nàng bị buồn nôn chết.

Y lại biến đổi tình huống thành cơ hội thổ lộ!

Ngư Ngư từ từ rút tay của mình về, làm bộ mình rất bình tĩnh cúi đầu ăn đồ ăn.

Phong Ngự Vũ không biết cái từ kỳ đà cản mũi này, nhưng nhìn hai người trước mắt cũng cảm thấy mình thật sự quá là chướng mắt không nên tiếp tục ở lại nơi này…

Cho nên hắn liền… vững vàng ổn thỏa ngồi lại trên ghế.

Nói giỡn, muốn cưới muội muội hắn, đương nhiên phải trả qua khảo nghiệm của người ca ca hắn!

Nhưng... tiểu cô nương này thật sự là muội muội của hắn sao?

Trong mắt Phong Ngự Vũ thoáng hiện lên chút buồn rầu.

Đáp án chỉ có thể trở lại Vệ quốc mới biết được.

Nhưng nàng là tiểu muội cũng tốt, nếu như không phải… Hắn thật ra rất thích tiểu cô nương có bộ dáng giống tiểu muội tám phần này, coi như là hi vọng người tốt có thể được đền đáp cũng được, hi vọng có một người nào đó trên cõi đời này, cũng có người có thể nhiệt tình giống như hắn, lúc tiểu muội cần phải vươn tay giúp đỡ.

Đám Ngư Ngư ở lại trong phòng rất lâu, nam tử áo trắng cũng không thấy xuất hiện.

Ngư Ngư đợi một lát không thấy hắn, bèn hỏi Phong Ngự Vũ, "Dung bánh bao là ai?"

Cái tên này khiến khóe miệng Phong Ngự Vũ giật giật hai cái, mới bật cười đáp, "Nếu không phải hôm nay muội hỏi, ta cũng không biết hắn họ Dung."

"... Vậy tại sao anh dẫn hắn tới cung yến, không phải nói chỉ có thể mang theo thân quyến vào cung sao?"

Phong Ngự Vũ chần chờ trong chốc lát, "Thật ra là hắn là hoàng đệ ta. Chẳng qua mẫu thân hắn chưa bao giờ vào cung, chính hắn cũng không chịu thừa nhận thân phận hoàng tộc của mình."

Hắn rất khó để gặp vị hoàng đệ này, lần này trùng hợp tình cờ gặp ở trên đường, liền kiên quyết mang hắn tới Nguyệt Loan quốc.

Vẻ mặt Ngư Ngư chợt chìm xuống, "Nói như vậy, thật ra hắn họ Phong, chẳng qua chỉ là hắn không thừa nhận?"

"... Phải." Phong Ngự Vũ chần chờ đáp. Có cái gì không đúng sao?

Giọng điệu của Ngư Ngư trở nên ngưng trọng, "Sớm biết thế sẽ không đặt cho hắn cái tên bánh bao rồi... Phong bánh bao, bánh bao sấy…" (bánh bao sấy là Phong Can bánh bao; Can là khô)

Nàng rất ưu thương mà cảm khái, "Nghe thật khó ăn."

Bánh màn thầu mới ra lò vẫn là ăn ngon nhất, ừm.

Hách Liên Dạ & Phong Ngự Vũ: "..."

Ngoài cửa, nam tử áo trắng vừa muốn vào cửa sắc mặt lại biến thành màu đen trực tiếp bỏ đi.

Hách Liên Dạ rất hiểu Ngư Ngư, mặc dù nàng tham ăn nhưng cũng sẽ không vô duyên vô cớ động kinh, đột nhiên nhắc tới cái tên "Phong bánh bao" này, nhất định là có dụng ý của nàng.

Cho nên buổi tối hôm đó, khi bọn họ rời khỏi hành quán, trên đường trở về Tĩnh Vương phủ, Hách Liên Dạ liền trực tiếp hỏi nàng.

"Vương gia anh thử đoán đi." Ngư Ngư cảm xúc dâng trào giật dây y.

Hách Liên Dạ cười khẽ một tiếng, "Không muốn đoán."

"Bởi vì Vương gia ngu ngốc, nên đoán không ra sao?"

Lúc này Hách Liên Dạ không cười, rất hiếm thấy có chút nghiêm túc nhìn nàng, than nhẹ một tiếng, "Là vì thích nhất tiểu nha đầu đang ở trước mắt, bổn vương hoàn toàn không muốn phân tâm nghĩ đến những chuyện khác."

Ngư Ngư: "..."

Im lặng hồi lâu, nàng mới dùng giọng điệu thành khẩn nhất thương lượng cùng y, "Vương gia, anh có thể đừng buồn nôn như vậy không?"

"Nhưng bổn vương là có sao nói vậy, nếu nàng cảm thấy buồn nôn, có thể là vì... bổn vương thật sự rất thích nàng."

"..." Ngư Ngư phủi đất bỏ chạy.

Nói không lại y, nàng tránh đi được chưa?

Đáng tiếc yêu nghiệt nào đó hoàn toàn không để cho nàng trốn, y đuổi theo, ôm nàng từ sau lưng, "Lừa gạt trái tim của bổn vương xong rồi còn muốn trốn sao?"

Y cười liếc nhìn lỗ tai đỏ rừng rực của nàng, thật sự rất muốn cắn một cái.

Nhưng mà… Thôi , y không muốn hù tiểu nha đầu này.

Ngư Ngư hoàn toàn không biết nam nhân phía sau đã từ yêu nghiệt "tiến hóa" thành yêu nghiệt muốn ăn người...

Nghiếng răng, nàng tựa như rất bình tĩnh nói, "Tôi không có lừa gạt trái tim Vương gia."

Dừng một chút, lại bình tĩnh bổ sung, "Lại không thể ăn."

"Nhưng là người bổn vương có thể ăn."

Giống Ngư Ngư, Hách Liên Dạ cũng dừng một chút, mới bình tĩnh bổ sung, "Còn ăn rất ngon."

"... Hách Liên Dạ!"

Bị nàng điểm danh như vậy, cánh tay đang ôm bên hông nàng bỗng cứng đờ, không biết Hách Liên Dạ nghĩ tới điều gì, giọng điệu có chút bất đắc dĩ, "Thật ra bổn vương rất ít đi tửu lâu."

"..." Ngư Ngư không hiểu tại sao lại nhảy qua đề tài này.

Nếu nói thanh lâu, nàng còn có thể hiểu được, nhưng tửu lâu... có quan hệ gì đến chuyện y không có khí tiết tự khen mình?

Giọng nói êm tai sau lưng vẫn có chút bất đắc dĩ, "Nhưng bổn vương cũng hiểu, vừa rồi nàng gọi tên ta... Là để gọi thức ă?"

Hoàn toàn là giọng nói "hiền lành" ngoan ngoãn "Một khi ngươi đã gọi món rồi, vậy thì ăn đi"...

"..." Tổ huấn nhà họ Giang, học y là vì trị bệnh cứu người, không thể dùng để đả thương người...

Ngư Ngư siết chặt nắm tay, không ngừng lẩm nhẩm trong lòng câu này, tránh cho bị xúc động đâm tên yêu nghiệt sau lưng thành con nhím.

Đáng tiếc tên yêu nghiệt sau lưng hoàn toàn không muốn thu liễm, còn "thân thiết" nắm lấy tay nàng, "Ban đêm gió lớn, nên trở về phòng ăn thì tốt hơn."

Ngư Ngư không nhịn được nữa, lặng lẽ hít sâu ba lần, mới đột nhiên thân mật nắm lại tay y, "Mẹ nói, phụ nữ sau khi mang thai, bản năng của người mẹ sẽ bộc phát."

Nói xong, vừa kinh ngạc vui mừng vừa tán thưởng nhìn y, "Tiểu Dạ tỷ tỷ, tỷ quả nhiên mềm mại săn sóc hơn trước đây rất nhiều, còn hơn cả phụ nữ!"

"..." Hách Liên Dạ cứng ngắc tại chỗ.

Cái tên "Tiểu Dạ tỷ tỷ" này không phải là lần đầu tiên y nghe thấy, nhưng mà...

Y phục của y vẫn như cũ, cũng không xu hướng căng lên.

Nói cách khác, bụng của y… không phình lên.

Ý nghĩ này làm cho Hách Liên Dạ không có cách nào bình tĩnh nổi mà co rút khóe miệng.

Dù biết hình tượng hiện tại của y bình thường, nhưng Hách Liên Dạ lại không có cảm giác thở phào nhẹ nhỏm, ngược lại chỉ cảm thấy không tốt.

Y biết tiểu nha đầu này sẽ không chịu thua thiệt.

Lần trước y dùng biện pháp cỡi quần áo để đối phó thuốc chỉnh của cô nàng vô lương này, xem ra hiện tại nàng đã nghĩ ra loại thuốc khác để chỉnh y.

Lần này là thuốc gì đây?

Trong lòng thấp thoáng có suy đoán, y cẩn thận không mở miệng, chỉ bật cười nhếch mày, dùng ánh mắt dò hỏi Ngư Ngư.

Tiểu nha đầu, nàng làm cái gì?

"Tiểu Dạ tỷ tỷ, sao tỷ không nói chuyện, hay sợ giọng nói quá quyến rũ, dụ hái hoa tặc tới?"

"..." Quả nhiên là giọng nói...

Lần này Hách Liên Dạ thật sự không có cách nào mở miệng. Nhìn tiểu nha đầu giương mắt nhìn y, ánh mắt kia vẫn sạch sẽ vô tội, vừa nhìn liền biết là bộ dạng vô cùng chất phát hiền lành.

Thật đúng là tiểu nha đầu lừa gạt chết người không đền mạng.

Hách Liên Dạ thật sự nhịn không được, cúi đầu cười, hôn lên mắt của nàng. Sau đó, xuống tiếp.

Rất không cam lòng cứ như vậy mà buông tha cho người mình luôn ngày đêm mong nhớ, môi dời xuống, lại hôn lên mặt nàng.

Động tác của y rất nhanh, không đợi Ngư Ngư kịp phản ứng lại đã ôm lấy cổ nàng, cười kéo tay nàng qua, viết từng nét chữ cho nàng nhìn

Cũng chỉ có nàng mới dám chơi ta như vậy.

Theo lý mà nói, chữ viết ra so với nói thẳng yếu thế hơn rất nhiều.

Nhưng mấy chữ đơn giản, lại hàm chứa rất nhiều sự dung túng vàcưng chìu, y hoàn toàn không cần nói ra, cũng đã khiến cho lòng nàng rung động.

Có lẽ thật sự giống như y nói, là y quá thích nàng, cho nên tùy tiện nói một câu, cũng làm cho người ta đỏ mặt tim đập.

Ngư Ngư đột nhiên cảm thấy có chút chột dạ, Hách Liên Dạ không phải loại người ngu ngốc mặc cho người ta định đoạt, từ trước đến nay nàng có thể vô lương với y như vậy, cũng là vì có y dung túng.

Ngư Ngư cúi đầu, buồn buồn không lên tiếng, chỉ lấy thuốc giải ra, đàng hoàng bôi lên cho y.

Tính toán thời gian, chờ giải dược phát huy tác dụng, Ngư Ngư mới mở miệng, "Có thể nói chuyện."

Hách Liên Dạ bật cười xoa xoa hai má của nàng, "Không nỡ sao?"

"Ừ!" Ngư Ngư thành thật gật đầu, "Không nỡ dùng thuốc của tôi."

Đáp án vô lương này không hề ảnh hưởng đến tâm tình tốt của Hách Liên Dạ, y bắt tiểu nha đầu nào đó đang muốn chạy trốn trở lại, bưng lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, không để cho nàng chạy trốn, cười hỏi nàng, "Người ở đây, bỏ được sao?"

"..." Bỏ được!

Ngư Ngư thật rất muốn lớn tiếng trả lời một câu như vậy, nhưng nhìn đôi mắt phượng trước mắt cười đến mức dịu dàng, không biết là bị mỹ nam kế cường đại này mê hoặc, hay là nghĩ đến bình thường y đối với nàng rất tốt, nên câu bác bỏ này đột nhiên không thể nói ra miệng.

Anh họ đại nhân, anh thật sự không tới cứu em sao? Nơi này... có yêu nghiệt.

Nàng vừa mới nghĩ vậy, liền phát hiện Hách Liên Dạ trước mặt đột nhiên cảnh giác đứng thẳng người lên, cũng cùng thời khắc đó, nàng nghe được một loạt âm thanh kỳ quái, giống như có gió to thổi qua, nhưng luống khí lưu bên cạnh bọn họ rõ ràng rất yên tĩnh.

... Không phải anh họ đại nhân thật sự tới đây đấy chứ?

Theo bản năng Ngư Ngư liếc nhìn trời, vẫn là thời tiết trăng sáng sao thưa, bầu trời đêm nay quá yên tĩnh, lão anh họ ra sân, sao có thể không có gió chứ…

Nhưng âm thanh kỳ quái kia, quả thực chạy thẳng đến chỗ bọn họ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.