Ngoài cửa Thụy Vương phủ, một xe ngựa sáng ngời rộng rãi thoải mái dễ chịu ngừng lại, bên cạnh xe còn có một vị xa phu tầm 50 tuổi, vẻ mặt chất phác đứng đó.
Phu xe kia trông thấy mấy người Phượng Lâm Sách và Trác Diệp ra khỏi phủ, bèn bước lên phía trước hành lễ: "Tiểu nhân Từ Tam Nhi bái kiến Vương gia, bái kiến Trác cô nương."
"Về sau cuộc sống của ông là đi theo cô nương " Phượng Lâm Sách liếc qua Từ Tam Nhi rồi nói, vẻ mặt vô cảm.
"Vâng, tiểu nhân đã rõ." Từ Tam Nhi cười ngây ngô gật đầu nói.
Trác Diệp thoáng cau đôi mày thanh tú, nhẹ gật đầu với Từ Tam Nhi rồi quay sang Phượng Lâm Sách hỏi: "Vương gia, đây là ý gì?"
"Từ Tam Nhi là một xa phu tốt." Phượng Lâm Sách chắp tay sau lưng, nói một câu ngắn gọn không hề có ý định nhiều lời.
"Ta cảm thấy, ta cũng có thể mướn được xa phu."
"Ta lo lắng!" Phượng Lâm Sách cắt đứt lời Trác Diệp nói không cho nàng từ chối, khẽ nói: "Bây giờ Từ Tam Nhi là người của nàng."
"Nhưng..."
"Không nhưng gì cả! Trừ phi nàng không muốn đi!" Phượng Lâm Sách lại cắt lời Trác Diệp.
Khóe miệng Trác Diệp hơi giật, thức thời ngậm miệng, lắc đầu nhấc chân lên xe.
Nàng đơn thân vào Thụy Vương phủ, lúc đi ra mang theo một nha đầu, lại có thêm một phu xe. Trong lòng Trác Diệp không khỏi hoài nghi, tóm lại là Phượng Lâm Sách muốn nàng bên ngoài vẫn có người chiếu cố để thoải mái dễ chịu hay là vẫn cố ý xếp người giám thị vào bên người nàng? Hoặc cả hai đều có?
Thân thế của Xảo Linh, mặc kệ cô ấy nói thật hay giả thì lấy tình huống hiện tại nàng cũng không thể vứt bỏ cô ấy, Phượng Lâm Sách lại sắp xếp Từ Tam Nhi đi theo, vậy tất nhiên đuổi y cũng sẽ không đi, Trác Diệp cười khổ. Nhưng bên người nàng chỉ có hơn hai ngàn lượng bạc! Còn phải nuôi hai người! Ba người như vậy, du đãng bốn phương cũng không biết chút tiền tài kia có thể xài trong bao lâu, xem ra phải nghĩ cách kiếm tiền.
Phượng Lâm Sách theo sát phía sau rồi cũng lên xe ngựa. Xảo Linh nghĩ nghĩ đặt tay nải vào trong xe còn mình ngồi ra ngoài xe, xuôi theo bên trên.
Từ Tam Nhi đánh xe, một đường chạy tới cửa thành phía đông. Tùng Mặc cưỡi một con ngựa, tay lại nắm một con ngựa, đi theo phía sau.
"Vương gia muốn tiễn đến đâu?" Trác Diệp mở miệng hỏi.
"Đến trấn Ninh Sông." Phượng Lâm Sách nói.
Trấn Ninh Sông cách kinh thành không quá xa, chỉ cần đi xe khoảng nửa canh giờ, cưỡi ngựa một canh giờ là đủ rồi, vốn Phượng Lâm Sách muốn được đi xa thêm một chút, nhưng bất đắc dĩ chiều có việc phải thương lượng với Hoàng Thượng nên chỉ có thể tiễn đến đây.
"À." Trác Diệp nghe vậy thì gật đầu.
Phượng Lâm Sách nhìn Trác Diệp chằm chằm, Trác Diệp bị hắn nhìn đâm hơi khó xử, trong lòng nàng biết rõ hắn không nỡ xa mình, đành cũng không nói gì mà cứ để hắn nhìn tiếp.
"Nàng không có gì muốn nói vói ta sao?" Phượng Lâm Sách ngắm nhìn một chốc, bỗng nhiên mở miệng nói, trong giọng nói lộ vẻ thương cảm và buồn đau không thể che dấu.
"Ta..." Trác Diệp mấp máy môi mấy lần, cuối cùng nói: "Huynh hãy chăm sóc Huyễn Nhi cho tốt."
"Ừ, ta biết." Phượng Lâm Sách gật đầu, sau đó lại hỏi: "Còn gì nữa không?"
"Bình thường huynh đừng làm Huyễn Nhi đau, hãy thân cận với thằng bé nhiều hơn, thật ra thằng bé rất khát vọng tình thương của cha."
Mỗi lần thấy bánh bao nhỏ nhìn Phượng Lâm Sách, ánh mắt sợ hãi nhưng lại toát ra khát vọng, Trác Diệp đều cảm thấy lo lắng. Đứa trẻ không có mẹ đã đủ làm đau lòng người ta rồi, cha lại không biết biểu đạt, quá nghiêm khắc thì lại càng đáng thương! Tuy rằng gần đây thái độ của Phượng Lâm Sách với bánh bao nhỏ đã nhu hòa đi rất nhiều nhưng vẫn không được tính là một người cha đúng tiêu chuẩn!
"Được, ta nghe lời nàng." Phượng Lâm Sách dịu dàng nói. Sau khi nhìn Trác Diệp thật lâu, hắn lại hỏi: "Còn nữa không?"
"Thật ra Huyễn nhi rất thông minh, lúc dạy thằng bé học, chỉ cần có cách có thể gợi lên hứng thú của thằng bé thì nó sẽ chịu tự học. Đừng dùng phương pháp bức bách thằng bé. Huynh là cha, những lúc rảnh rỗi không có việc thì tự mình chỉ bảo thằng bé một chút, ta đoán thằng bé sẽ rất vui vẻ." Trác Diệp than nhẹ, như vậy mới có thể nhanh chóng khiến quan hệ cha con của hai người gần lại
"Được..." Trong con mắt của Phượng Lâm Sách toát ra vài phần bất đắc dĩ "Còn nữa không?"
"Trẻ con bướng bỉnh cũng rất bình thường, chỉ cần không gây ra đại họa gì thì cũng đừng quản nó quá nghiêm..." Trác Diệp vừa nhắc tới "bánh bao nhỏ" trắng nõn nà thì lời nói liền nhiều hơn, phần không bỏ được trong lòng càng thêm dày đặc rồi.
Phượng Lâm Sách mím môi, đưa tay kéo Trác Diệp vào trong ngực, đặt cằm ở cổ nàng, rầu rĩ: "Ngoại trừ nói về Huyễn Nhi, Diệp Nhi không còn gì để nói với ta nữa sao?" Giọng điệu y hệt trẻ con đòi ăn kẹo đường.
Cả người Trác Diệp cứng đờ, nhưng nàng không giãy ra, chỉ im lặng một hồi, sau đó thấp giọng nói: "Huynh.... Bảo trọng..."
"Hết rồi sao?" Phượng Lâm Sách đợi một lúc lâu, thấy Trác Diêp không có thêm lời nào thì bèn đẩy nàng ra, nâng khuôn mặt của nàng lên, không cam lòng hỏi.
"Ta.... Ta..."
"Được rồi." Phượng Lâm Sách thở dài, ôn nhu nói: "Vẫn là nàng nghe ta nói đi."
Trác Diệp hơi thả lỏng, không muốn đối mặt với Phượng Lâm Sách.
"Diệp Nhi, nàng phải nhớ tới ta, mỗi ngày đều phải nhớ! Mỗi ngày ít nhất năm lần! Không, mười lần."
"..." Trác Diệp cố nén xúc động muốn trợn mắt, người đàn ông này! Mở miệng là nói lời bá đạo! Hơn nữa lời trẻ con từ trong miệng hắn thật sự khiến cho người ta có hơi không chịu nổi
"Còn nữa, không cho phép nghĩ đến người đàn ông khác!!" Phượng Lâm Sách lại cắn răng nói.
"..." Trác Diệp im lặng, tiếp tục mặc kệ hắn
"Diệp Nhi..." Phượng Lâm Sách mềm giọng, tựa cằm lên đầu Trác Diệp, giọng khàn khàn, thâm tình nói: "Ta sẽ chờ nàng trở về, chờ nàng cam tâm tình nguyện ở bên cạnh ta..."
Lông mi Trác Diệp khẽ rung lên, trong lòng hơi cảm động, lại không biết đáp lại tình cảm của hắn như thế nào, lòng của nàng càng nghĩ càng rối loạn...
Phượng Lâm Sách than nhẹ một tiếng, chỉ khẽ ôm Trác Diệp vào lòng thật chặt, không nói thêm gì nữa
Xe ngựa đến trấn Ninh Sông.
Tùng Mặc ở bên ngoài xe kêu lên: "Vương gia, chúng ta cần phải trở về rồi."
Phượng Lâm Sách im lặng, không lên tiếng nhưng cánh tay ôm lấy Trác Diệp đã nắm chặt lại.
Mãi đến khi xe ngựa đã ra khỏi thôn trấn, Tùng Mặc trù chừ một chút lại gọi: "Vương gia..."
"Đã biết!" Phượng Lâm Sách có vẻ không kiên nhẫn lên tiếng.
Aiz... Vẻ mặt Tùng Mặc cầu xin, trong lòng thầm than một tiếng, là chính Vương gia dặn dò mình trước giờ Mùi phải chạy về kinh thành! Bằng không thì hắn nào dám lắm miệng.
Phượng Lâm Sách buông cánh tay ra, bỗng nhiên giữ lấy nàng, trước khi nàng kịp phản ứng, hắn hôn mạnh lên đôi môi anh đào hồng nhuận phơn phớt ngọt kia.
"A...." Trác Diệp đỏ mặt, mở to hai mắt nhìn, người đàn ông chết tiệt này, lại dám... dám...!
Phượng Lâm Sách cũng không hôn sâu, chỉ hơi dùng chút lực rồi liền nhanh chóng rời khỏi đôi môi mềm khiến hắn quyến luyến vô cùng kia "Diệp Nhi, thay ta chăm sóc tốt cho mình!" Dứt lời, hắn liền vén rèm xe lên nhảy xuống khỏi xe ngựa...