"Hướng đông..." Trác Diệp trả lời. Phía Đông Thiên Thạc gần biển, tháng 1 tháng 2 âm lịch thì nhiều địa phương đều rất lạnh, có lẽ khí hậu ở thành thị ven biển kia sẽ ấm hơn một chút
Liên Cầm nghe vậy thì gật đầu, hơi trầm ngâm, nói: "Ngày mai, ta có một số việc phải xử lý, không thể tiễn nàng đi rồi, nàng đi đường cẩn thận."
Trác Diệp mỉm cười nói: "Được, nàng có nhiều việc bận rộn mà, không cần lo cho ta." Thoáng dừng một lúc, lại nói thêm: "Vừa hay, ta cũng không thích cảnh tượng ly biệt"
"Nàng... Lên xe đi..." Liên Cầm cố gắng đè nén tâm tình nói.
"Được, nàng... Bảo trọng!" Trác Diệp dứt lời, quay người tiến vào xe ngựa.
Đi được một đoạn đường, Trác Diệp vén rèm xe lên, phân phó nói: "Tới Cẩn vương phủ..."
Cẩn vương phủ.
Tuy đã mấy ngày không thấy Trác Diệp, trong lòng Phượng Lâm Ca vô cùng nhớ nàng, nhưng hắn lại không vui mừng với lần đến thăm này của nàng.
"Diệp Nhi... Là tới tạm biệt ta sao?" Phượng Lâm Ca tham luyến nhìn dung nhan tinh xảo của Trác Diệp, dịu dàng mỉm cười, chỉ là nụ cười kia quá miễn cưỡng làm người khác không nỡ nhìn
"Hóa ra Lâm Ca đã biết..." Trác Diệp khẽ cúi đầu, không dám đối mặt với đôi mắt thâm tình như nước của Phượng Lâm Ca.
"Ừ." Phượng Lâm Ca gật đầu, dịu dàng nói: "Tối hôm qua, Tam ca có tới..."
Trác Diệp "À" một tiếng, liền không có nói lời nào, nàng bỗng nhiên, không biết nên nói gì cho phải.
"Diệp Nhi..." Phượng Lâm Ca khẽ gọi.
"Hả?" Trác Diệp vẫn không ngẩng đầu như trước, thấp giọng đáp lời.
Phượng Lâm Ca mấp máy môi, chua chát hỏi: "Bao giờ đi?"
"Ngày mai."
"Ồ... Nhanh như vậy." Phượng Lâm Ca có chút hoảng hốt lẩm bẩm.
Trác Diệp mím môi, không nói gì.
Hai người bỗng nhiên im lặng, căn phòng cũng trở nên yên tĩnh
Một lúc lâu sau, Phượng Lâm Ca dịu dàng khẽ gọi lần nữa: "Diệp Nhi..."
"Hả?"
"Nàng phải tự chăm sóc chính mình cho cẩn thận."
"Ta biết rồi." Trác Diệp gật đầu.
"Diệp Nhi..."
"Hả?"
"Ngẩng đầu được không? Để cho ta ngắm nàng thật kỹ." Cuối cùng Phượng Lâm Ca không nhịn được nói.
Trác Diệp không đành lòng từ chối yêu cầu của Phượng Lâm Ca, ngẩng đầu lên, cố gắng nở một nụ cười nhu hòa với hắn.
Phượng Lâm Ca nhìn Trác Diệp sau một lúc lâu, đưa tay nhẹ nhàng phủ lên trên khuôn mặt trơn bóng của nàng, động lòng nói: "Diệp Nhi, ta thật không nỡ xa nàng"
"Lâm Ca... Thực xin lỗi... Ta... Ta..." Mũi Trác Diệp ê ẩm, trong lòng rầu rĩ, không hình dung ra đó là loại cảm giác gì.
"Nha đầu ngốc, tại sao phải nói xin lỗi?" Phượng Lâm Ca mỉm cười, chuyển tay qua lên đầu Trác Diệp, yêu chiều vỗ về: "Ta hiểu mà, Diệp Nhi chỉ là muốn tới nơi mình thích sống."
Trong lòng Trác Diệp mâu thuẫn cực kỳ, một ngày này, từ Liên gia đến Cẩn vương phủ, nàng đều bị loại cảm giác buồn ly biệt và thương cảm dầy đặc bao quanh, hoàn toàn không có cảm giác nhẹ nhõm, nàng làm sao vậy? Cuối cùng cũng có thể rời khỏi mảnh đất thị phi này rồi, nàng không phải nên vui vẻ sao? Vì sao... Nàng lại khổ sở như vậy...
Lại nói chuyện với Phượng Lâm Ca một lát, lúc Trác Diệp trở lại Thụy vương phủ thì đã là chạng vạng tối.
Phái Xảo Linh đi một chuyến báo với Phượng Lâm Sách ngày mai nàng sẽ đi, Trác Diệp bắt đầu thu dọn đồ đạc, thật ra cũng không có gì có thể thu dọn, ngoại trừ đồ vật ở bên trong túi du lịch xuyên không tới cùng nàng, vài bộ quần áo, còn có hơn hai ngàn lượng ngân phiếu, lại không có vật gì khác nữa.
Thu dọn thỏa đáng xong, Trác Diệp hơi khát nước, bèn ngồi xuống uống trà.
Lúc này, Phượng Lâm Sách bỗng im hơi lặng tiếng đi vào, cầm trong tay một bao đồ đạc, đưa cho Trác Diệp, giọng thanh lãnh nói: "Cái này, nàng sẽ cần."