Phượng Lâm Sách rời khỏi Phong Lâm Uyển, không cho người chuẩn bị xe cũng không muốn bất kì kẻ nào đi theo, một mình ra Thụy vương phủ, đi dạo trên đường chẳng có mục đích.
Rằm tháng giêng, tết Nguyên Tiêu. Trên đường náo nhiệt, bốn phía giăng đèn, người đi đường cùng bạn bè thân xem hoa đăng, đoán đố đèn, đốt pháo bông, cười cười nói nói, chơi đùa vui mừng, rất náo nhiệt. Phượng Lâm Sách có cảm giác như mình cách ly mọi người, không hòa vào không khí náo nhiệt, trong lòng cô tịch khó tả, buồn vô cớ...
Uống một bình trà ở trà lâu xong, Phượng Lâm Sách than nhẹ một tiếng rồi thong thả từng bước đến Cẩn vương phủ
Cẩn vương phủ, trong phòng ngủ Phượng Lâm Ca.
"Tam ca, huynh đã đến rồi..." Phượng Lâm Ca đang ăn cơm chiều, trông thấy Phượng Lâm Sách đến liền buông bát đũa chào hỏi.
Phượng Lâm Sách gật đầu, ngồi xuống một bên.
"Tam ca dùng cơm tối rồi hả?" Phượng Lâm Ca hỏi.
"Chưa." Phượng Lâm Sách nói ngắn gọn.
"Vừa hay, đệ cảm thấy ăn cơm một mình không thú vị, Tam ca cùng đệ ăn chút gì đi." Phượng Lâm Ca vui vẻ nói.
"Được." Phượng Lâm Sách gật đầu, chuyển cái ghế đến trước bàn ngồi vào chỗ của mình.
Thanh Trúc thấy thế liền đặt thêm một bộ bát đũa lên bàn, sau đó thối lui ra khỏi phòng ngủ.
Mặc dù kinh ngạc với việc Phượng Lâm Sách một mình đến đây nhưng Phượng Lâm Ca lại không hỏi nhiều. Huynh đệ hai người không nhanh không chậm bắt đầu ăn.
Phượng Lâm Ca ốm yếu nên không uống rượu, Phượng Lâm Sách một mình buồn bực uống rất nhiều.
"Lâm Ca không muốn biết tình hình gần đây của nàng ấy không? Nàng đã rất lâu không tới chỗ của đệ rồi." Phượng Lâm Sách lại uống cạn một chén rượu, bỗng nhiên mở miệng nói.
Phượng Lâm Ca hơi sửng sốt, sau đó khẽ thở dài một tiếng, nói: "Diệp Nhi... Nàng ấy vẫn khỏe chứ?"
Sao hắn có thể không muốn biết tình hình của nàng, lúc trước hắn vẫn luôn chịu đựng không hỏi, khi cảm thấy không tốt lắm mới đến hỏi Tam ca mà thôi...
"Nàng ấy... rất nhiều ngày nay đã tỏ ra khó chịu rồi." Phượng Lâm Sách vuốt chén rượu trong tay, cười khổ nói.
"Ồ..." Phượng Lâm Ca khẽ cười: "Có thể tưởng tượng..." tính tình Diệp Nhi, nhìn thì dịu dàng hiền hoà nhưng thực chất bên trong rất cố chấp, nàng rất kiên trì, tất nhiên sẽ không dễ dàng thỏa hiệp...
"Hôm nay ta đã đưa hộ bằng cho nàng rồi." Phượng Lâm Sách lại thanh đạm mở miệng nói.
"Tam ca quyết định để Diệp Nhi đi rồi hả?" Phượng Lâm Ca nghe vậy liền ngẩng đầu lên, ngạc nhiên hỏi.
"Ừ." Phượng Lâm Sách gật đầu một cái, rót đầy chén rượu, ngửa mặt rồi uống cạn.
Phượng Lâm Ca chớp đôi mắt, trên khuôn mặt tuấn tú có vẻ phức tạp, im lặng một hồi mới yếu ớt nói: "Như thế... Cũng tốt..."
Phượng Lâm Ca có hơi ngoài ý muốn với quyết định của Phượng Lâm Sách, cảm thấy không giống tác phong làm việc của Tam ca, chỉ có điều cho Diệp Nhi một ít thời gian và không gian cũng không phải chuyện xấu. Nhưng có yhể sẽ không nhìn thấy nàng trong một thời gian dài, một cảm xúc thất vọng xuất hiện, lập tức xông lên đầu hắn.
Phượng Lâm Sách nhấp môi dưới, nói thêm: "Nàng sẽ trở lại." Ngữ khí vô cùng tin tưởng và khẳng định.
"Đệ biết, Tam ca sẽ không buông tha cho Diệp Nhi như vậy." Phượng Lâm Ca ôn nhã nói.
"Ta cũng biết, Lâm Ca cũng sẽ không dễ dàng buông tay giống ta." Phượng Lâm Sách khẽ nói.
"Việc đó rất có khả năng." Phượng Lâm Ca mỉm cười.
"Tốt!" Phượng Lâm Sách thống khoái gật đầu đáp.
Hai người nhìn nhau, cùng nở nụ cười... Nhưng bên trong nụ cười kia đều có vài phần đắng chát và quái dị khó có thể hình dung.
Bọn họ là huynh đệ thân nhất, cũng là tình địch hài hòa nhất.
Sáng sớm 16 tháng giêng. Trác Diệp ăn chút điểm tâm đơn giản rồi liền đứng dậy đi đến Liên phủ .
Liên Tiêu không Ở quý phủ, nghe nói hôm qua đi rước đèn hội một đêm chưa về, cũng không biết chạy tới nơi dịu dàng thơm ngát nào. Trác Diệp hơi im lặng, cũng có phần tiếc nuối, nhưng vẫn âm thầm thở phào.
"Nàng nói nàng phải rời khỏi Thịnh kinh?!" Liên Cầm đang đút cháo cho Liên Tranh ăn, nghe vậy lập tức cao giọng nói. Thìa cháo múc đầy trong tay bị nghiêng, dán vào mũi Liên Tranh một chút...
"A...... Hắt xì..." Liên Tranh hất cháo dính đầy cái mũi nhỏ, tội nghiệp nói: "Tỷ tỷ... mũi Tranh Nhi không ăn cháo..."
"À, đúng vậy." Trác Diệp vừ đáp lời Liền Cầm, vừa lấy khăn ra lau khuôn mặt nhỏ nhắn và cái mũi nhỏ của Liên Tranh.
"Trác tỷ tỷ phải đi sao? Đi nơi nào? Rất xa sao? Đi bao lâu? Tranh Nhi không nỡ xa tỷ." Liền Tranh mở to đôi mắt đen nhánh, liên tiếp hỏi mấy câu.
"Trác tỷ tỷ có thể ... tạm thời sẽ không trở về." Trác Diệp sờ đầu nhỏ của Liên Tranh, chua chát nói.
"Hả?! Vì sao?!" Liên Tranh hoảng sợ nói.
Trác Diệp khó xử mấp máy môi, không biết nên trả lời đứa nhỏ này như thế nào.
"Thanh Nhi!" Liền Cầm buông chén cháo, gọi với ra ngoài sảnh.
"Có nô tỳ! Tiểu thư có gì sai bảo?" Thanh Nhi chạy vào, hỏi.
"Ôm tiểu thiếu gia đi nơi khác ăn."
"Vâng." Thanh Nhi đáp một tiếng, ôm Tiên Tranh đi ra cửa phòng.
"Hai tên Vương gia kia đồng ý cho nàng đi rồi hả?" Liên Cầm nhìn Trác Diệp, ngạc nhiên nói.
"Ừ." Trác Diệp khẽ gật đầu.
"Cẩn Vương chịu thả nàng thì vẫn còn có thể tiếp nhận, nhưng Thụy Vương gia ngang ngược lãnh khốc lại cũng chịu thả người?! Thật là khiến cho người ta khó có thể tin." Trong miệng Liên Cầm phát ra tiếng chậc chậc, "Rốt cuộc nàng thuyết phục hắn như thế nào?!"
"Mấy ngày nay ta ở trong phòng cả ngày, không nói lời nào không để ý tới ai, giống như kẻ ngốc, hắn cảm thấy ta không thú vị nên thả đi thôi." Trác Diệp nửa thật nửa giả nói.
"Ồ... Khó trách mấy lần ta cho người đưa thiếp mời muội đều từ chối. Vị Vương gia lạnh lùng lại có thể chui vào cái bẫy muội bày rõ ràng như vậy..." Liên Cầm nhướn mày, vẻ mặt đăm chiêu.
"Ngày mai ta đi rồi." Trác Diệp sợ Liên Cầm hỏi tiếp nên cắt đứt sự trầm ngâm của nàng.
"Ngày mai?" Liên Cầm sững sờ, kinh ngạc nói: "Vội như vậy? Không thể ở lại mấy ngày sao?"
"Ừ, sớm muộn cũng đi, cần gì phải kéo dài thời gian. Huống hồ ta cũng muốn sớm ngày thoát khỏi cuộc sống bị người khác quản lý." Trác Diệp than nhẹ một tiếng, lại thì thào nói: "Chỉ có điều ta và tỷ từ biệt cũng chẳng biết lúc nào có thể gặp lại."
Trong giọng nói Trác Diệp ẩn chứa nỗi muộn phiền không vui.
Thần sắc khuôn mặt minh lệ anh khí của Liên Cầm biến hóa không ngừng, không biết là đang suy nghĩ gì...
Trầm tư một lúc lâu, Liên Cầm bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy một tay Trác Diệp: "Không bao lâu nữa chúng ta nhất định sẽ gặp lại, nhất định!"
Trác Diệp nghe vậy, không khỏi cười nhu hòa, duỗi tay kia ra đặt trên mu bàn tay Liên Cầm. Nàng cũng tin tưởng, các nàng tuyệt đối không thể xa nhau mãi, cũng không thể không gặp lại!
Ăn cơm trưa ở Liên phủ xong, Liên Tiêu vẫn chưa về, Trác Diệp đứng dậy từ biệt.
"Trác Diệp!" Liên Cầm tiễn Trác Diệp đến cửa Liên phủ, thấy nàng muốn lên xe thì bỗng nhiên mở miệng gọi nàng lại.
"Hả?" Trác Diệp quay đầu lại hỏi: "Còn có lời nào muốn nói với ta sao?"
"Nàng đã nghĩ kỹ nơi sắp đi chưa?" Liền Cầm hỏi.